DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 96: Tương lai của đời người

Khi rời khỏi công trường của công ty Trung Nam, đã qua gần 1 tiếng.

Sau khi đi ra từ trong phòng, những tờ giấy trong tay Dương Thần đều cuộn lại, nắm trong tay, sắc mặt rất bình tĩnh, cái gì cũng không nói, khiến cho Mạc thiện Ny rất khó chịu.

Trở lại trong xe, Dương Thần vẫn không lên tiếng, cuối cùng Mạc Thiện Ny nhịn không được hỏi:

- Trong tay anh là gì vậy?

- Rõ ràng rất muốn hỏi tôi, còn cố ý đợi lâu như vậy, thấy tôi không chủ động nói với cô, thật sự kìm không nổi mới hỏi tôi, Mạc tiểu thư, chẳng lẽ là vì rụt rè?

Dương Thần trêu chọc nói.

Bị nhìn thấu chuyện trong lòng, khuôn mặt Mạc Thiện Ny đỏ lên, lườm hắn 1 cái, giật tờ giấy trong tay Dương Thần, cẩn thận xem.

Xem không tới mấy trang, liền mở to con mắt long lanh nói không ra lời, có phần kì quặc nhìn Dương Thần nói:

- Tôi chợt cảm thấy xót xa vì bọn bọn họ tất phải chịu sự uy hiếp lớn mới viết ra được những lời thú tội chí mạng này…

Không sai, những tờ giấy trong tay Dương Thần viết đầy những lời khai liên quan đến cờ bạc và ấu đả, uy hiếp, lừa đảo, hàng loạt việc phạm pháp của bọn họ, tất cả đều do bọn chúng tự viết, hơn nữa còn có kí tên, điểm chỉ bằng máu.

Tất cả thứ này giao cho cảnh sát, nhờ thêm luật sự mặc sức tố cáo, tối thiểu bọn chúng phải ở tù 2, 3 năm, phạt tiền thì không cần phải nói.

Dương Thần chỉ vào 1 trong những tờ nói:

- Tờ này là giấy nợ của tên Đại Quân thiếu nợ cô, nếu cần, bất cứ lúc nào cũng có thể đòi 100 ngàn tiền nợ từ anh rể hắn, tuy nhiên, nếu cô cảm thấy có thể tha cho bọn chúng, cũng có thể vứt vào thùng rác.

Mạc Thiện Ny nhìn thoáng qua, đích thật là cách thức đúng chuẩn, còn ký tên và điểm chỉ, nếu gởi đến tòa án đương nhiên là chứng cớ hữu hiệu.

Không ngờ chủ nợ bây giờ lại thành con nợ rồi.

- Chắn không phải anh tra tấn, giống như trong ti vi?

Mạc Thiện Ny nghi ngờ hỏi. Trong đầu hiện lên cảnh bạo lực đẫm máu, mà rùng mình.

Dương Thần lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tôi giống người như vậy sao? Tôi chỉ nói chuyện cuộc sống tương lai với bọn họ.

- Cuộc sống tương lai?

- Đúng vậy, tôi hỏi bọn họ, các ngươi còn muốn nối dõi tông đường? hoặc là đoạn tử tuyệt tôn….

‘’…..’’

Qua một lúc, Mạc Thiện Ny đem những thứ liên quan đến vận mệnh của bọn họ vứt vào hòm giữ đồ trong xe, mới khởi động xe, rời khỏi công trường, thở dài nói:

- Tuy rằng tôi không biết anh cụ thể làm như thế nào, nhưng mà, tôi muốn nói lời cảm ơn, anh lại giúp tôi một việc lớn.

- Mấy người đó động thủ với tôi, cái đó không chỉ giúp cô, mà chính mình cũng không thể cho bọn họ dễ chịu.

Dương Thần ngẫm nghĩ 1 chút do dự nói:

- Cha kế của cô tôi để ông ấy tự về, không thành vấn đề chứ?

- Không việc gì, tôi thuê cho ông ấy 1 căn phòng ở gần đây, tùy ông ấy quyết định.

Mạc Thiện Ny nhíu nhíu mày, rõ ràng Trương Phú Quý làm cho cô ấy đau buồn, cân nhắc chốc lát nói:

- Tôi không muốn nhắc đến ông ấy, Dương Thần anh có thể đi cùng tôi đến 1 nơi không? Tôi muốn cảm tạ anh.

- Không phải muốn mời tôi ăn quán ăn lề đường chứ?

Dương Thần bĩu môi:

- Đồ ăn chỗ đó cũng khá cay, lần trước cay tới tôi phỏng miệng.

Tâm trạng của Mạc Thiện Ny cũng khá lên, lại lần nữa lộ ra bộ mặt cảm tính, cười tủm tỉm nhìn Dương Thần:

- Giờ này là giờ điểm tâm chiều, ăn cơm thì thôi, tôi dẫn anh đến 1 chỗ chắc chắn anh sẽ thích.

Dương Thần lại lần nữa khẳng định, theo chỗ Mạc Thiện Ny đến, chắc là những nơi chẳng ra sao làm cả.

Sau nửa giờ, Mạc Thiện Ny dẫn Dương Thần đến 1 nơi tựa như chặng đường công viên rừng rậm ở vùng ngoại thành ven biển phía Đông Trung Hải, dọc theo hai đường cái núi non xanh biếc, chiếc Audi màu đỏ chầm chậm lướt qua.

Rừng cây bốn phía xanh um tươi tốt, đang dần đi vào mùa thu sắc vàng của núi lộ ra vẻ vàng xanh, từ trong rừng đôi lúc có đàn chim bay dọc qua mặt đường lá rụng lướt theo mỗi lần có xe chạy qua, xào xạc.

Sau khi đi được 10 phút, Dương Thần mới nhìn thấy trên sườn núi là một sân vận động với bãi đất rộng, chính xác là một nơi trung tâm tổng hợp thể dục thể thao dành cho những đứa con rãnh rỗi của bọn nhà giàu đến chơi, nhìn từ xa trừ các sân ngoài trời của của các môn cầu, còn những đường băng cho ô tô.

- Nơi cô nói tôi chắc chắn thích là sân vận động?

Dương Thần mếu máo hỏi.

Mạc Thiện Ny gật gật đầu.

- Mỗi khi tôi buồn bực trong lòng thường sẽ đến đây tập luyện, sau khi toàn thân ra mồ hôi ướt đẫm, giống như không có chuyện gì xảy ra cả.

- Nhưng tôi không thích tập luyện!

- Anh đánh nhau lợi hại như vậy, sao lại không thích tập luyện?

Mạc Thiện Ny ngờ vực hỏi.

Đánh nhau đó là dựa vào thói quen, còn tập luyện thì lãng phí thể lực…. Dương Thần nghĩ bụng, nhưng ngoài miệng cố chấp nói:

- Tôi là người lười biếng, dù chơi trò chơi, cũng không thích tranh tài thể thao.

- Vậy thì anh cứ ngồi đó xem người đẹp chơi, tôi biết anh sẽ thích.

- Người đẹp ở đây rất nhiều?

Dương Thần lên tinh thần hẳn lên.

Mạc Thiện Ny khinh thường liếc anh ta 1 cái:

- Hừ, đã có gia đình rồi còn thế này, cho anh biết, trung tâm nghỉ mát Phong Lâm này hoạt động ít nhất đã 20 năm, đại đa số thành phần là nhân viên văn phòng cấp cao và tiểu thư gia giàu của Trung Hải đều sẽ đến đây để tập thể hình, nếu nói là sân vận động thà nói là câu lạc bộ cao cấp toàn diện, người đẹp đến đây tất nhiên nhiều rồi.

- Tuy rằng con người tôi về bề ngoài không cố chấp, nhưng vì sức khỏe của Mac Tiểu Thư là chính, chúng ta hãy mau vào đi.

Dương Thần vẻ mặt đầy thành khẩn nói.

Chính như lời của Mạc Thiện Ny nói, sau khi đi vào khu nghỉ mát Phong Lâm, phụ nữ qua lại liên tục nhiều hẳn lên, phần đông đều mặc quần sọc thề thao ngắn, màu sắc rực rỡ, ngắn tới bắp đùi khắp nơi cũng thấy, những cặp đùi thon dài trắng nõn lắc qua lắc lại, đối với mọi người đàn ông mà nói đầu là sự hưởng thụ không tệ.

Bởi sự hoạt động, không ít cô nàng trên người vẫn còn tí còn mồ hôi, mùi cơ thể và mùi nước hoa thoát ra, chỉ cần đi ngang, sẽ ngửi được các mùi hương xông vào mũi.

Mạc Thiện Ny ở phía trước dẫn đường, quay đầu lại thấy ánh mắt Dương Thần không kiêng nể gì mà nhìn khắp nơi, trong lòng có chút không vui:

- Này, cho dù anh muốn nhìn cũng không cần phải khoa trương như vậy, nếu chẳng may người ta có bạn trai gì đó trong này, dẫn tới tranh cãi thì rất phiền toái.

- Làm gì có thể gây ra tranh cãi chứ.

Dương Thần không hề gi:

- Cùng lắm tới lúc đó tôi mặt dày không thừa nhận có xem là xong?

Mạc Thiện Ny trợn mắt lên, thờ ơ chẳng thèm quan tâm đến tên vô lại này.

Một mạch đi vào sảnh lớn của trung tâm nghỉ mát Phong Lâm, bộ phận chính của đại sảnh là thủy tinh công nghiệp trong suốt thoạt nhìn đặt biệt sáng sủa thời thượng, khung lập thể hiện đại màu bạc, các chậu cây cảnh trồng tỉa công phu ở những nơi làm cho đại sảnh tràn ngập không khí dễ chịu thông thoáng.

Những nhân viên phục vụ đi đi lại lại ở bên trong đều là những cô gái trẻ tuổi hoặc là những chàng trai thanh niên, mặc áo phông có in logo của lá phong, thấy Mạc Thiện Ny và Dương Thần 2 người cùng lộ ra nụ cười nhiệt tình.

Đi đến lối bị ngăn cản ở hành lang, qua khỏi hành lang này sẽ bước vào nội bộ của trung tâm nghỉ mát bắt đầu tham gia hoạt động, một cô gái với nụ cười duyên dáng đề nghị Mạc Thiện Ny xuất trình thẻ vào cửa.

Mạc Thiện Ny lấy từ trong bóp ra 1 tấm thẻ từ màu đỏ sạm, đưa cho cho cô gái và chỉ Dương Thần đứng ở phía sau:

- Đây là trợ lí của tôi, có thể cùng vào không?

- Thẻ của cô là thẻ VIP, cô có quyền dẫn theo 1 người bạn vào cùng.

Cô gái dịu dàng trả lời.

Dương Thần sờ sờ mũi, sau khi đi theo Mạc Thiện Ny vào trong cười nói:

- Sao có cảm giác như là trai bao?

- Nói bậy, anh đâu có đẹp trai.

Mạc Thiện Ny châm biếm nói.

Dương Thần không vui, sờ lên khuôn mặt điển trai của mình, nghĩ thầm sao cô nàng láu lỉnh, sao mau quên rằng mình là ân nhân của cô ấy.

- Mạc tiểu thư, cô chắc không đến đây 1 thời gian rồi.

Chưa đi được vài bước, 1 giọng nói có chút quen thuộc và hấp dẫn từ bên cạnh vang đến, hướng về Mạc Thiện Ny đón tiếp niềm nở.

Mạc Thiện Ny quay đầu lại, hướng về người đó nở nụ cười vui mừng nhưng không mất vẻ dè dặt, không biết có phải là nụ cười nghệ thuật giao tiếp của các cô tiếp tân hoặc là sức hấp dẫn vốn có của người phụ nữ này.

Về phần Dương Thần vừa mới quay đầu lại nhìn, liền tỏ ra ngạc nhiên, sao lại là cô ấy?

Đường Uyển với trang phục thư giãn cũng để ý tới người cùng đi vào là Dương Thần, nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Dương Thần, có phần ngụ ý cười cười, nhân tiện chao hỏi:

- Ngài Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Dương Thần nhìn thấy Đường Uyển trong nháy mắt lộ ra vẻ bừng tỉnh, cảm thấy ấy náy, hắn biết Đường Uyển đang nghĩ gì.

Lần đầu tiên gặp mặt, tự mình tìm người ta để giải quyết sự hiu quạnh của đêm khuya, kết quả người ta không ngó ngàng đến mình, lần thứ 2 tại văn phòng của Lý Tinh Tinh, ở với cô Lý dễ thương không quá mấy ngày, lần này lại cùng cô Mạc Thiện Ny quyến rũ đáng yêu xuất hiện ở trung tâm thư giãn này.

Đừng nói Đường Uyển như vậy vừa nhìn thấy thì đã biết là phụ nữ thông minh. Là phụ nữ cũng sẽ nghĩ đến chuyện khác.

- Đường tổng, cô quen biết Dương Thần?

Mạc Thiện Ny tò mò hỏi, trong mắt cô ấy, Dương Thần có thể quen biết với người phụ nữ có địa vị không vừa ở cái xã hội thượng lưu ở Trung Hải này, đúng là không tin được.

Đường Uyển tao nhã cười:

- Đã có duyên gặp 2 lần, lần này là lần thứ 3, xem ra tôi và ngài Dương rất có duyên.

- Ha ha……….

Dương Thần áy náy cười che dấu nói:

- Thật sự là trùng hợp, nơi hẻo lánh này cũng có thể gặp phải.

Mạc Thiện Ny không kìm nổi chế nhạo nói:

- Có gì là trùng hợp, Đường tổng là người sở hữu của cái trung tâm này, đây là địa bàn của người ta, có gì trùng hợp hay không trùng hợp?

Dương Thần tức thì không nói gì, hèn chi chẳng thể trách người phụ nữ này có thể lái chiếc xe Land Rover với số lượng có hạn, thực sự không phải là người giàu bình thường, cuối cùng u oán nói:

- Tôi không phải ngây ngô ngu dốt sao….

Nét mặt tựa như bị trút giận này làm cho 2 cô nàng mỗi người mỗi vẻ cười khanh khách, tức thì bầu không khí trở nên hài hòa.

Đường Uyển dường như nghĩ ra cái gì, nhìn qua lại, thân mật hỏi:

- Hai người đến đây chơi cái gì? Tập thể hinh? Bơi lội? Yoga hay là đua xe gì đó.

- Vẫn chưa nghĩ ra, thật ra muốn đến để thư giãn, Đường tổng có gì hay để giới thiệu không? Mạc Thiện Ny hỏi.

Đường Uyển gật đầu:

- Tôi đang muốn đi xem 1 trận đấu tennis, người thi đấu đều là khách quen, như cô Mạc khách VIP của Phong Lâm, chắc sẽ gặp rất nhiều người quen, mọi người cùng nhau vui chơi, không biết 2 vị có sẵn lòng không?

Dương Thần đang muốn từ chối, hắn cũng không phải là khách VIP, cũng không gặp người quen, nhưng Mạc Thiện Ny kéo tay của hắn, giành nói trước:

- Đã có chuyện vui như vậy, mà lại được Đường tổng mời, đương nhiên phải đi xem, nào chúng ta cùng đi.

Đọc truyện chữ Full