DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 151: Nhân viên phục vụ

Tất cả các phòng khách ở biệt thự Mộ Sắc đều dùng loại khóa và chìa khóa kim loại truyền thống. kiểu dáng đặc biệt cổ xưa, không cần dùng đến những loại khóa laser tiên tiến, chủ yếu là xét toàn bộ nét cổ kính của toàn biệt thự, hơn nữa, tại một sơn trang lưng chừng núi, canh gác nghiêm ngặt như nơi này thì không có cửa cho mấy loại trộm cắp tầm thường.

Ngay lúc này, trong hành lang thật dài của khu vực dành cho khách trọ, một người mặc quần áo phục vụ của biệt thự, tên thanh niên bộ dạng thanh tú đẩy một chiếc xe đẩy, phía trên xe đẩy có bày các loại công cụ dọn dẹp, từ từ đẩy tới của sau phòng ngoài, tên thanh niên ngó xung quanh 1 lượt rồi dừng lại.

Gõ vào vào cửa phòng của căn phòng gần nhất của dãy phòng, bên trong không có phản ứng gì, tên phục vụ không yên tâm, lại gõ thêm lần thứ 2, lại thấy bên trong không có động tĩnh gì, gã lại nghiêng tai đưa sát lên cửa phòng, lắng tai nghe xem có động tĩnh gì không.

Qua mấy chục giây sau, tên phục vụ mới tin chắc khách bên trong đã ngủ rất say.

Một thanh thép mỏng manh nhưng lại mềm dẻo và tinh tế như sợi tơ từ trên tay của tên phục vụ xuất hiện, với khuôn mặt lạnh lùng độc ác cắm sợ dây thép vào trong cái ổ khóa, bắt đầu xoay chuyển một cách rất chuyên nghiệp, đồng thời cũng có tiếng âm thanh va chạm rất khẽ, loại âm thanh mà chỉ có những kẻ chuyên nghiệp mới có thể hiểu được hàm ý của nó.

Khoảng 10 giây sau, chỉ nghe được âm thanh đóng cửa “răng rắc” vang lên, cánh cửa khóa trái bên trong đã mở ra.

Tên phục vụ điềm tĩnh bỏ sợi dây thép vào trong túi định đi vào thì bỗng có người từ phía sau vỗ vai gã.

Nguy hiểm!

Dường như theo bản năng, gã xoay mạnh người lại, đồng thời bước sang 1 bên, căng thẳng nhìn vào người đang đặt tay trên vai mình.

Đây là một gã mặc quần áo ngủ của biệt thự, trên mặt nở 1 nụ cười, mặt mũi bình thường, sau khi vừa nghe được có âm thanh lạ, Dương Thần lặng lẽ bước ra.

Tên phục vụ lập tức tỏ vẻ kính sợ và ngượng ngùng, cung kính nói:

- Rất xin lỗi thưa ông, ông làm tôi sợ quá nên tôi mới kích động như thế.

- Tôi làm anh sợ sao? Dương Thần xoa xoa cằm, cười quái dị, nói. Anh lấy sợi dây thép mở khóa mới là dọa tôi thì đúng hơn. Kỹ thuật cao tay như thế không phải là học trong một hai năm là có thể đạt được.

Tên phục vụ sắc mặt ngỡ ngàng:

- Thưa ông, ông đang nói gì thế, tôi thật lòng nghe không hiểu.

- Nghe không hiểu cũng không sao, nếu ngươi đưa cho ta cái sợi dây thép trong túi quần của ngươi mượn chơi thử xem thì ta xem như không có gì. Dương Thần nói.

Trong mắt tên phục vụ hiện lên một tia nhìn u ám lạnh lẽo, giả vờ tươi cười nói:

- Vậy được thôi.

Tên phục vụ thò tay vào trong túi, đầu cúi gằm, từ từ rút thứ trong đó ra…

- Đi chết đi!

Bất ngờ, một vật sắc bén lóe lên sáng lóa, một con dao nhọn hoắt từ trong túi của gã chĩa thẳng vào cổ họng của Dương Thần mà đâm tới.

Dương Thần từ sớm đã có chuẩn bị, không chút hoang mang, khéo léo hất mạnh bàn tay cầm dao của tên phục vụ, dùng lực đánh mạnh vào đó khiến cho cánh tay của gã mất hết cảm giác, con dao nhọn trên tay gã rơi xuống đất.

- Ta muốn sợi dây thép chứ con dao này thì ta không có hứng thú đâu nhé.

Dương Thần cười nhạt nói rồi nhìn tên phục vụ mang vẻ mặt đau đớn chạy đi.

Khuôn mặt tên phục vụ vỗn dĩ rát đẹp trai nhưng lập tức trở nên tàn ác, đột nhiên trong khe hở giữa đống dụng cụ bày trên chiếc xe đẩy hắn rút ra khẩu súng 54 ngắn, chĩa vào Dương Thần mà bắn.

Rầm!

Khi cây súng chưa bắn được viên đạn nào thì đột nhiên cán cầm của chiếc xe đẩy bị ai đó đá mạnh, bay thẳng tới đập mạnhvào lồng ngực tên phục vụ.

Tên phục vụ bỗng chốc thấy ngực đau đớn, cây súng trên tay cầm không vững, rới xuống đất, gã cuộn người ngã oằn lăn lộn trên nền.

Dương Thần kéo tay chiếc xe đẩy về, thở dài:

- Chậc. nhà ngươi lấy súng bắn mà còn không lại ta, trực tiếp lấy xe làm đạn cũng nhanh đấy chứ.

Nói xong, Dương Thần đá cây súng ngắn trên mặt đất ra xa, ngồi xuống xốc bàn tay tên phục vụ lên nhìn đi nhìn lại.

Chỉ có điều, vừa nhìn thoáng qua, Dương Thần liền cau mày.

Dựa vào vốn kinh nghiệm phong phú, hắn có thể đoán chắc rằng tên phục vụ này là một tay súng chuyên nghiệp, Cũng đúng thôi, nếu đã đến đây cải trang làm nhân viên phục vụ thì không thể nào là cảnh sát được, trộm thì lại không thể dùng súng chuyên nghiệp như vậy, nên chỉ có 1 câu trả lời đó là – sát thủ!

- Ai phái ngươi tới giết Mạc Thiện Ny?

Dương Thần mặt đầy sát khí hỏi.

Toàn thân tên phục vụ bị thương rất nặng, xương cốt như muốn vỡ vụn ra, nghe Dương Thần hỏi câu đó, khí khái “hừ” mạnh một tiếng, ngậm miệng quyết không chịu nói ra.

Dương Thần cũng không thèm hỏi thêm, thẳng tay đánh mạnh vào mặt tên sát thủ tội nghiệp khiến gã bất tỉnh.

Lúc này, trong phòng nghe có động tĩnh, Mạc thiện Ny mời vừa tỉnh giấc nhưng còn buồn ngủ, lờm mờ đi lại phía cửa phòng, nhìn thấy trước mắt một cảnh tượng như vậy liền thất kinh hỏi:

- Dương Thần, có chuyện gì vậy?

Dương Thần nhún vai:

- Tôi thấy cô nên gọi một cú điện thoại, thông báo cho ban quản lý trong biệt thự biết là được rồi.

Mạc Thiện Ny tuy rất kinh hãi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là một cô gái điềm tĩnh và mạnh mẽ, nên cũng lập tức chạy vào gọi điện thoại cho bộ phận quản lý của biệt thự.

Rất nhanh sau đó, không chỉ có chủ nhân của biệt thự, bảo vệ, mà còn có cả Lý Mộ Hoa cũng cùng đến hiện trường, vì dù sao thì Dương Thần và Mạc Thiện Ny cũng là khách quý thuộc tập đoàn hợp tác kinh doanh với họ nên không thể chậm trễ.

Tất cả những người vừa tới, nhìn tên phục vụ nằm bệt dưới nền đất với khẩu súng 54 ngắn liền hết sức hốt hoảng.

- Ông Dương, chuyện gì xảy ra vậy?

Lý Mộ Hoa sốt ruột hỏi.

Dương Thần ngáp một cái, liền đem chuyện mình vô tình nhìn thấy tên phục vụ lén mở khóa phòng của Mạc Thiện Ny rồi lại muốn giết mình khi bị hắn phát hiện đem kể lại toàn bộ cho mọi người nghe. Chỉ nói chính mình rất may mắn khi dùng sức đá chiếc xe đẩy vô gã khi gã không chú ý mới bảo vệ được chính mình. Mặc dù có chút sơ hở nhưng mình là người bị hại, nói như vậy là đủ rồi.

Sắc mặt của Lý Mộ Hoa khi thì trắng bệch ra, khi thì tái xanh tái xám, chỉ vào mấy tên quản lý và bọn bảo vệ mắng như tát nước:

- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Nhân viên phục vụ mà mang súng đi làm là sao???

- Chủ tịch, chúng tôi cũng không biết chuyện này, trước giờ chưa từng thấy qua tên phục vụ này. Tên phụ trách chủ quản phòng sợ hãi tới đén nỗi hai chân run lẩy bẩy.

- Kẻ lạ mặt ư?

Lý Mộ Hoa cũng không ngu ngốc, nhìn sang phía Dương Thần mà nói:

- Ông Dương, xem ra tên này không phải là người trong biệt thự, hẳn là có kẻ lạ mặt lẻn vào giả trang muốn mưu hại Mạc tiểu thư.

Dương Thần lắc đầu nói:

- Không chỉ đơn giản là muốn mưư hại Mạc tiểu thư, cô ấy và tôi đều là do Ngọc Lôi phái tới để thay đổi người phụ trách, đêm đầu tiên đến mà đã có người muốn tới ám hại, vừa rồi gã còn muốn bắn chết tôi. Tôi nghĩ thì gã không phải muốn giết Mạc tiểu thư mà là tới để giết chết người đàm phán được Ngọc Lôi phái tới. Nếu lần này mưu sát thành công, thì lần sau chắc chắn đối tượng sẽ là tổng giám đốc Lục của Trường Lâm.

Lúc này mọi người mới hiểu rõ hơn sự việc, đúng là thương trường luôn chứa đầy những mưu toan giết chóc lẫn nhau.

Lý Mộ Hoa sắc mặt ngày càng nghiêm nghị, dặn dò các thuộc hạ bắt tất thảy đám bảo vệ đều phải chú trọng hơn vào việc giữ gìn an ninh cho toàn bộ khu vực, và đồng thời cũng tra xét rõ hết tất cả các nhân viên phục vụ tại đây, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tự tỉện ra vào.

Chờ cho toàn thảy nhóm chủ quản lẳng lặng nhanh chóng chạy đi, Lý Mộ Hoa mới nghiêm trang hướng về phía Dương Thần và Mạc Thiện Ny tỏ vẻ xin lỗi:

- Rất xin lỗi 2 vị, tôi không ghĩ là các vị mới tới Hong kong ngày đầu tiên mà lại gặp chuyện như vậy, là do Mộ hoa không làm tròn bổn phận, thật may là ông Dương nhạy bén, thân thủ phi phàm chứ nếu không thì gây tổn thương đến 2 vị, Mộ Hoa sẽ áy náy cả đời này mất.

Mạc Thiện Ny không hề nghĩ tới việc sự tình sẽ trở nên nguy hiểm như thế này. Những nguy cơ rình rập trong lần công tác này khiến một người đã có kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường như cô cũng phải sợ hãi. Quay sang nhìn Dương Thần ở bên cạnh đang điềm tĩnh như không, trong lòng thầm nghĩ nếu không có cái tên “vô lại, bất tài, lười biếng” này thì mình đã chết mất xác rồi.

- Lý thiếu gia à, mục đích của đối phương là muốn ngăn cản lần hợp tác này thành công. Tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu rõ hơn ai hết nếu lần nghiên cứu này thành công sẽ mang lại lợi ích lớn thế nào cho cả ba phía chúng ta. Nếu cân nhắc đến những kẻ không muốn Lý gia phát triển thêm để tìm hung thủ, với tài năng của Lý thiếu gia tôi nghĩ có lẽ không khó lắm.

Lý Mộ Hoa cười gượng:

- Thật chẳng thể giấu được ngài Dương điều gì, tôi đã nghĩ đến hung thủ thực sự, có lẽ ngài Dương và Mạc tiểu thư cũng biết người này, thậm chí còn rõ hơn tôi nữa.

Đọc truyện chữ Full