DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 167: Rốt cuộc có đưa hay không

Trang phục tinh tế ôm sát cơ thể, cổ áo chữ V sâu đến phần ngực dưới không mặc nội y, bên trong hoàn toàn trống đồng thời để lộ làn da trắng nõn, có lẽ dùng miếng dán nhũ hoa, để cố định hai đỉnh không cho chúng đung đưa quá mức.

Giầy xuồng đế bằng màu đen, phối hợp với túi da đen, mái tóc dài đen bóng sạch sẽ, đội chiếc mũ Bailey sọc xanh trắng xinh xắn, khiến người khác cảm nhận đó là một nữ nhân viên văn phòng đầu đội chiếc mũ duyên dáng của nữ tiếp viên hàng không.

Mỗi lần nhìn thấy Đưởng Uyển, người phụ nữ xinh đẹp không đoán được tuổi này, Dương Thần lại cảm thấy một điều mới mẻ, bởi lần đầu tiên gặp gỡ “có chủ đích”, nét mặt của Dương Thần có chút ngượng ngùng.

- Thật là trùng hợp anh Dương nhỉ.

Đường Uyển lại chẳng có vẻ gì là không tự nhiên cả, giống như người đứng đầu câu lạc bộ giải trí xa hoa Trung Hải, bất luận là đối mặt với vấn đề gì loại người nào đều có thể ứng phó một cách nhẹ nhàng.

Dương Thần cười ngượng ngùng, lần trước nhờ có Mạc Thiện Ny nên mới có thể nói chuyện tự nhiên, lần này đột ngột nên có phần hơi ngượng.

- Không ngờ là cô Đường lại đích thân đến ngân hàng.

Đường Uyển che miệng cười.

- Lời của anh Dương mới là lạ, không lẽ mật mã của tài khoản cá nhân lại đưa cho người khác?

- Ặc …

Dương Thần nghẹn lời, không phải vì hắn cảm thấy mình nói ra điều ngốc ngếch, mà vì lúc ngày xưa ở nước ngoài, Dương Thần biết mình có rất nhiều tiền, nếu Forbes đứng thứ bảng, nếu có năng lực điều tra tìm hiểu tài sản cá nhân của giới không phải thường dân, Dương Thần cảm thấy bản thân không đủ tiêu chuẩn làm phú hào, nếu so với Bill Gates gì đó, trong cái vòng tròn của bọn họ thì việc xếp trong top 10 rất là khó khăn.

Nhưng quả thật có người giúp hắn quản lý tiền bạc, thậm chí đến bây giờ Dương Thần cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền, cụ thể chi tiết thế nào hắn cũng không rõ, thế nên trong thâm tâm Dương Thần cho rằng người có tiền thì không phải đích thân đến ngân hàng giải quyết những vấn đề này.

Cho dù trở về nước, Dương Thần cũng chẳng lui tới ngân hàng mấy lần, nên rất mơ hồ về các thủ tục ở ngân hàng.

Đường Uyển nhìn gương mặt ngệch cả ra của Dương Thần trong lòng nghĩ rằng Dương Thần là công tử hào hoa con nhà giàu, chẳng hiểu thế nào, cũng chẳng nói gì, vừa bắt tay Dương Thần vừa nói:

- Thật khó có cơ hội gặp mặt, bắt tay cái nào.

Dương Thần lập tức đưa tay ra bắt tay Đường Uyển, bàn tay thật mềm mại mịn màng, cảm giác thật tuyệt.

Tuổi tác hay sự chăm sóc bản thân của một người phụ nữ chỉ cần nhìn bàn tay có thể biết liền, nhưng tay của Đường Uyển không khác gì tay thiếu nữ hai tám cả, thật không tin được là cô ấy đã có con học trung học.

Nhưng đó là việc cá nhân của người ta, Dương Thần chỉ có thể thầm than thở trong lòng rằng chồng của Đường Uyển thật có phúc, có thể lấy được một người vợ xinh đẹp thế kia, chắc phải trăm tám chục kiếp làm người lương thiện mới có phúc như thế.

Nghĩ đến vợ mình thì Dương Thần không thể không thấy bất lực, chẳng biết tới năm nảo năm nào mới cho nắm tay, đừng nói gì đến chuyện sinh con.

Nói hết vấn đề đó, sau khi ngồi cách ghế thì hai người chẳng nói gì thêm, Đường Uyển cũng chẳng có hứng thú nói chuyện với tên “công tử đào hoa” này, trong con mắt cô, Dương Thần chẳng qua có chút khí chất mạnh mẽ còn lại chẳng có gì đáng để quan tâm. Mà Dương Thần cũng không tiện mở miệng.

Thủ tục ở quầy giao dịch ngân hàng, trừ những việc đơn giản gửi tiền rút tiền ra thì đều mất rất nhiều thời gian, đợi đến hai mươi phút loa mới phát thông báo gọi số của Dương Thần và Đường Uyển.

Hai người cùng lúc bước đến hai quầy giao dịch khác nhau, khách sáo nhìn nhau cười.

- Xin chào, xin hỏi ông cần sử dụng dịch vụ gì ạ?

Một cô nhân viên gương mặt tàn nhang cười hỏi Dương Thần.

Dương Thần lôi từ trong túi ra mấy tờ chi phiếu có phần nhăn nhúm của ngân hàng Hoa Hạ đưa vào trong quầy.

- Giúp tôi chuyển số tiền này vào tài khoản.

Nói rồi Dương Thần lấy thẻ ngân hàng của mình ra đưa vào quầy.

Cô nhân viên mới vừa cười vừa cầm tờ chi phiếu, nhìn thấy một hàng dài số “0” thì miệng cứ há hốc cả ra không thể ngậm lại, mắt mở to nhìn chằm chằm.

- Này cô, cô sao vậy, không phải là một triệu sao?

Dương Thần hỏi dồn dập gấp gáp, hắn đang muốn xong sớm để về Ngọc Lôi chơi game.

Cô nhân viên kia vội lấy tay ra dấu “Xuỵt” rồi cười nói:

- Thưa ông, xin nhỏ tiếng chút đừng để người khác nghe thấy…Ông không biết sao? Giao dịch nào vượt quá 20.000 thì hẹn trước giao dịch, nếu giao dịch vượt quá 100.000 thì giao dịch riêng ở phòng giám đốc chăm sóc khách hàng, còn ông giao dịch một triệu thì cần đến khu vực dành cho khách VIP, cũng phải hẹn trước, thêm nữa là sẽ do chủ nhiệm cấp cao đích thân xử lý, còn phải làm một vài điều tra và xét duyệt.

Dương Thần không hài lòng đáp:

- Ở đâu ra mà lắm quy tắc thế, chi phiếu này là thật, tiền là của tôi, ngân hàng của quý vị quản nhiều như vậy đề làm gì?

- Nhưng đó là quy tắc ạ.

Cô nhân viên khó xử trả lời.

- Quy tắc là do con người đặt ra, người thì sống sờ sờ đây, quy tắc chỉ là vật chết, quý vị không thể vì khách hàng mà thay đổi à? Khách hàng chính là thượng đế, so ra chị lớn hơn tôi vài tuổi không lẽ không biết điều này?

Dương Thần có chút bực bội, tiêu tiền của chính mình mà cũng phiền toái đến vậy, chịu gì được.

- Tôi nói với chị thế này, giờ tôi sẽ viết một tờ giấy rằng cá nhân tôi yêu cầu chị thực hiện việc chuyển tiền vào tài khoản, nếu có bất cứ việc gì cứ tìm tôi, ký tên và in cả dấu tay, thế có được không?

Cô nhân viên thiếu điều muốn khóc, gặp phải khách hàng tính khí thế này, những người có tiền đều vậy sao?Đến việc hẹn giao dịch một triệu cũng không biết, tự cầm chi phiếu nhăn nhúm đến trước quầy la lối om sòm! Đến ngân hàng mà còn viết giấy với lăn dấu tay!?

- Thưa ông, tôi chỉ là môt nhân viên bình thường, không có năng lực xử lý việc này, xin đừng làm khó tôi.

- Tôi đâu có làm khó chị, tôi là cho chị một trải nghiệm, chị nghĩ xem, bản tay nhỏ bé của chị thao tác trên bàn phím, thế là chuyển một triệu, thật là sảng khoái!

Dương Thần tiếp tục nói khích lệ.

Cô nhân viên chẳng muốn để mất bát cơm, cương quyết lắc đầu.

Dương Thần tức giận đập mạnh tay xuống mặt đá đen của quầy giao dịch.

- Một triệu của lão đây rốt cuộc các người đưa hay không đưa đây hử!?

Lời nói thốt lớn tới độ không chỉ Đường Uyển đang làm thủ tục cạnh bên mà tất các khách hàng, thậm chí là bảo vệ ở cửa ra vào ngân hàng cũng nghe thấy.

Được lắm! Giữa ban ngày ban mặt thế này mà có kẻ một mình đến ngân hàng đe dọa đòi lấy một triệu cơ đấy!?Trong thâm tâm tất cả mọi người đều nhất loạt thốt lên.

Còn Đường Uyển thì được phen hoảng hồn, cái tên này làm sao vậy nhỉ? Trong mắt cô tuy hắn chẳng tốt đẹp gì nhưng cũng không tệ đến độ cướp ngân hàng!

Người đàn ông cao lớn mặc đồng phục bảo vệ màu xanh lập tức bước tới, trong tay còn cầm cả cây côn, vẻ mặt nghiêm trang, nhìn Dương Thần như hổ nhìn mồi.

- Thưa ông, xin ông đừng làm loạn ở đây, nếu không tôi sẽ giao ông cho cảnh sát làm việc!

Dương Thần dở khóc dở cười, sờ sờ trán.

Cô nhân viên liển giải thích:

- Xin đừng như vậy, ông đây không phải muốn cướp tiền, mà là chuyển tiền, xin đừng nhầm lẫn!

Có lời nói này những người xung quanh mới hiểu, tất nhiên là những người khác điều biết là giao dịch một triệu thì phải hẹn trước, cho nên nhìn Dương Thần với ánh mắt có phần xem thường, xem Dương Thần như trưởng giả học làm sang không có văn hóa, có tiền thì cũng phải hiểu quy tắc ở ngân hàng.

Đường Uyển thở dài trong lòng, không hiểu sao hai cô Mạc Thiện Ny và Lý Tinh Tinh lại coi trọng tên đàn ông này, đến những quy tắc thông thường vậy cũng không hiểu, giữa chốn đông người vậy cũng có thể thốt ra những lời như thế.

Xem như có quen biết, Đường Uyển tiến lên trước đề nghị:

- Anh Dương, thôi thì anh đến trung tâm chăm sóc dành cho khách hàng VIP hẹn một cái hẹn, bình thường cũng không có ai, làm theo hình thức chút là được mà.

Dương Thần nghe Đường Uyển nói như thế, lại tiếp tục nói với cô nhân viên đáng thương nhưng phỏng chừng người ta cũng không chịu, đành thở dài bảo:

- Được rồi được rồi, vậy nhanh hẹn giùm tôi, đừng làm lỡ giờ cơm.

Cô nhân viên thở phào nhìn Đường Uyển nhoẻn cười cảm kích, rồi mới gọi điện giúp Dương Thần hẹn giám đốc chăm sóc khách hàng báo cáo tình hình.

Anh chàng bảo vệ kia mới hiểu hóa ra là hiểu lầm, nhưng cũng cảnh giác liếc nhìn Dương Thần một cái, xoay người đi về phía cửa.

Nhưng đúng lúc đó, ngoài cổng lớn ngân hàng đột nhiên xảy ra một vụ hỗn loạn, tiếng la hét ầm ĩ vang lên, như nồi bị nổ tung vậy!

Tất cả mọi người trong ngân hàng đều nghe thấy âm thanh ầm ĩ, nhất loạt hướng ánh nhìn ra ngoài, một cảnh khủng bố xảy ra!

Chỉ thấy ước chừng bảy tám tên mặc áo da đen, khăn trùm đầu màu đen che kín mặt, tay lăm lăm súng, như một trận cuồng phong đến xông vào trong ngân hàng!

- Tạch tạch tạch tạch tạch tạch …

Âm thanh của súng liên thanh nhả đạn vang lên, từ đầu súng của tên bịt mặt cầm đầu bắn ra những tia lửa màu vàng cam, kính của cửa chính ngân hàng vỡ vụn, mảnh vụn thủy tinh văng khắp nơi.

Anh chàng bảo vệ vừa quay về cửa không kịp phản ứng, bị bắn một loạt đạn liên tiếp lảo đảo lùi vài bước, ngã xuống trong vũng máu!

Đạn bắn trúng tường, trúng nền làm bốc lên tầng lớp bụi đá mờ mịt, mà các bồn cây cảnh bị làm vỡ càng làm đại sảnh của ngân hàng thêm hỗn loạn.

Trong sảnh lớn, dù là nhân viên hay là khách hàng không một ai ngoại lệ, đợi đến khi nhìn thấy bảo vệ ngã xuống, mới nhận thức được cái khoảnh khắc có thể bị cướp đi sinh mạng này, còn gì nữa chứ!

- A!!...

- Cứu với!!

Âm thanh cao vợi của tiếng phụ nữ gào khóc lập tức đồng loạt vang lên, nhiều người bắt đầu trốn vào các góc tường, gầm bàn, sau cửa…ngồi thụp xuống ôm lấy đầu, run rẩy.

Đường Uyển dù thường ngày có mạnh mẽ, kiên định thế nào đi nữa thì cũng là phụ nữ như bao phụ nữ khác, nhìn thấ cướp giết, nghe thấy tiếng súng, thấy người chết, mặt cắt không còn một giọt máu, khoảnh khắc đầu tiên vô thức giữ chặt người đàn ông đứng gần nhất, chính xác là cánh tay của Dương Thần, rồi nép sau lưng hắn.

Dương Thần thấy chán, xui xẻo đụng phải cướp ngân hàng thật nguy hiểm, mà hơn nữa lại đúng lúc thế cơ chứ! Anh đây ngày thường không đến ngân hàng, đúng lúc hôm nay đến lấy 1 triệu, lâu mới có một lần, định làm mua ít vật dụng cho mấy cô em yêu quí, quá trình rút tiền không thôi đã phiền rồi, lãng phí bao nhiêu là thời gian, các người thật đúng hay, chọn đúng cái lúc này thêm phiền phức cho ta! Rốt cuộc là số tiền này lấy được hay không!?

Đọc truyện chữ Full