DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 170: Anh không phải là bom

Bất luận thế nào, thì sáu tên cướp còn lại ở hiện trường đã rơi vào tình trạng điên cuồng, tính cách hung hăng bộc lộ ra hết, đối với Dương Thần hận đến thấu xương.

- Con mẹ mày đi chết đi!

Sau khi một tên lớn tiếng hét liền định nổ súng vào Dương Thần.

Nhưng chính lúc mọi người nhắm tịt mắt, không đành lòng nhìn cái cảnh tàn nhẫn ấy, tình hình lại đột ngột chuyển biến!

Mấy tên cướp có ý định nổ súng ấy đột nhiên giống như bánh răng cưa của máy móc, động tác chỉ mới một nữa, trở nên cứng đờ như tượng điêu khắc, không nhúc nhích được!

Đồng tử của bọn chúng bắt đầu giãn ra, súng trên tay đều rớt xuống đất, phát ra âm thanh kim loại va chạm.

Ngay sau đó, sáu tên cướp không tên nào không thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo quỳ rạp xuống đất, sau đó bò ra đất giống như lợn chết vậy, co giật vài cái, rồi chẳng động đậy gì.

Đang lúc tất cả con tin kinh ngạc hết sức, ở cổng của ngân hàng, Thái Ngưng vừa bước đến thềm thu lại cánh tay nõn nà vừa đưa ra, quay người, bước trở lại hướng vừa nãy đi tới.

Cảnh tượng này có chút kỳ lạ, tất cả những người ở đó căn bản không rõ vì sao mấy tên cướp đó đột nhiên lại mắt trắng dã gục ngã không đứng dậy nổi, không còn nghi ngờ gì, người phụ nữ xinh đẹp kia đã làm lên sự cứu viện thần kỳ!

Chỉ có điều, tất thảy có vẻ quá mức kỳ lạ, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, mắt mở lớn nhìn ân nhân cứu mạng rời đi.

Dương Thần cũng thở phào, nếu lúc không sớm cảm thấy Hoa Vũ sẽ đến thì hắn chỉ có thể tự mình động thủ với mấy tên cướp đó, như thế thì sẽ mang lại cho bản thân vô số phiền toái, thật may sao người của Viêm Hoàng Thiết Lữ đến lo chu toàn, giúp hắn giải quyết phiền toái đó, bản thân có thể tiếp tục những ngày tháng yên ổn.

Nghĩ thử xem, kỳ thực nếu bị người ta chăm chăm vào thì không phải là quá gay go sao.

Thủ pháp Hoa Vũ thi triển là Mạn Thiên Hoa của Đường Môn, trong chừng chục bước, không tiếng động nào một tay phóng ra sáu cây kim mảnh như tơ, hình như là có độc, nhưng thuộc dạng gây tê không nguy hiểm đến tính mạng. Đối với truyền nhân của Đường Môn mà nói, loại độc này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tuỳ ý điều phối.

Những chi tiết nhỏ ấy người khác chẳng thể thấy, kể cả có đứng gần sát cũng không nhìn ra được gì, nhưng mắt của Dương Thần lại có thể thấy rõ ràng tất cả mọi chi tiết.

Nhìn thấy Đường Uyển ngồi sụp xuống bên cạnh, vẫn chưa hoàn hồn ôm lấy ngực, Dương Thần đưa một tay về hướng cô, cười bảo:

- Ngồi vậy có vẻ thoải mái nhỉ? Đứng lên nào.

Đường Uyển đột nhiên ngượng đỏ cả mặt, do dự một lúc rồi mới bám vào tay của Dương Thần đứng dậy, cái nồng nhiệt kia khiến trong lòng cô cảm kích.

- Cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi.

Dương Thần chỉ chỉ ngoài cửa.

- Là vị nữ hiệp thần bí cứu người, tôi chỉ là vớ vẩn làm càn thôi.

- Nếu không phải anh thì đâu có đợi được đến lúc có người đến cứu chúng ta, cái đó thì không chắc cần tôi nói nhỉ.

Đường Uyển dù sao cũng là nữ thương nhân nên đầu sóng ngọn gió đều đã trải, thế nên đầu óc rất rõ ràng, suy nghĩ rất nhanh.

Dương Thần đành vậy, người ta cương quyết tâng bốc mình thì cũng đành chịu thôi, không cẩn thận trở thành ân nhân cứu mạng, làm cho tâm lý Dương Thần cảm thấy cũng không tệ lắm.

Cảnh sát ở bên ngoài ngân hàng đang ùa vào, còng những tên cướp không hiểu vì sao ngất xỉu đi, tất cả đều bị giải ra ngoài.

Hai tháng nay cảnh sát bị bọn cướp này làm cho điên đầu, lúc này đây nhìn thấy cuối cùng thì tội phạm cũng bị bắt, nhẹ nhõm thở phào, dù vô tình hay cố ý đều ngầm trút chút bực bội lên bọn chúng.

Trong sảnh ngân hàng lộn xộn, các khách hàng bắt đầu đứng lên lòng vẫn còn sợ hãi bước ra ngoài, những người quản lý ngân hàng cũng phối hợp với cảnh sát làm công tác điều tra.

Thái Nghiên vội vã đi vào trong sảnh, sau ký tên vào vài báo cáo, nhìn quanh bốn hướng, đột nhiên thấy Dương Thần và Đường Uyển đang đứng với nhau, không khỏi ngẩn cả người, đi tới nhìn điện thoại với ánh mắt lạnh lùng hoài nghi hỏi:

- Sao anh lại ở trong này?

- Ngân hàng chứ đâu phải nhà cô, sao tôi không thể ở đây chứ.

Dương Thần cảm thấy thật buồn cười.

- Mỗi lần có chuyện lộn xộn xảy ra y như rằng có mặt anh, anh khiến tôi không thể không hoài nghi.

Thái Nghiên cười nhạt đáp.

Hai lần vụ Trần Đức Hải, một lần vụ An Tâm, lại thêm việc Dương Thần vô duyên vô cớ trở thành chồng của Lâm Nhược Khê, có thể người khác không biết, nhưng cô biết rõ chân tướng sự việc của Lâm Nhược Khê là gì, thế nên không thể không khiến cô hoài nghi, Dương Thần có hay không có động cơ gì khác.

Dương Thần có chút khó chịu, cô cảnh sát xinh đẹp này dồn nghi ngờ vào mình, nhưng mình đâu có muốn bị cuốn vào những chuyện thế này đâu, dù thế nào cũng là bạn bè từ nhỏ của Lâm Nhược Khê, không thể quá thô lỗ, chỉ có thể nhẫn nhịn mà đáp:

- Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép đi trước.

- Không được!

Thái Nghiên chắn trước mặt Dương Thần, nhíu mày quả quyết bảo:

- Anh chột dạ chứ gì? Dương Thần, tôi hoài nghi anh với đám kẻ cướp này là đồng bọn với nhau, thậm chí ba vụ án cướp ngân hàng gần đây đều có liên quan! Cho nên anh thuộc vào dạng bị tình nghi cẫn đưa về đồn cảnh sát phối hợp điều tra!

Mắt Dương Thần có vài tia sắc lạnh, không thể trêu vào được, trốn cũng không trốn được, việc này ai gặp phải cũng phát hoả thôi, Dương Thần thì càng không cần nói vừa mới đánh nhau xong, cảm xúc còn chưa ổn định.

Nhưng lúc này đây, Đường Uyển đứng bên lên tiếng:

- Cục trưởng Thái, tôi tin là anh Dương đây vô tội. Nếu không có ông ấy ra mặt ngăn cản bọn cướp thì tôi sớm đã không còn ở đây rồi. Tất cả con tin ở đây cũng không thể chờ đến lúc nữ anh hùng xinh đẹp kia đến cứu rồi, xin đừng làm khó anh Dương.

- Giám đốc Đường, sao cô lại ở cùng anh ta?

Thái Nghiên dường như cùng có quen biết với Đường Uyển, nghiêm mặt nói:

- Người đàn ông này rất nguy hiểm, hắn đã vào đồn cảnh sát mấy lần rồi

Đường Uyển liếc nhìn Dương Thần, thấy Dương Thần ngượng ngùng cười, cô biết Thái Nghiên nói là sự thật, lòng có chút tư lự, nhưng nghĩ đến việc Dương Thần vừa mới cứu mình, lại tiếp tục bảo:

- Những việc đã qua thì cho qua đi. Lúc nãy thật là thiệt cho anh Dương rồi. Cục trưởng Thái có thể nể tình Đường Uyển, tha cho anh Dương đây không ạ.

Thái Nghiên thấy khó xử, thân là con gái thứ của nhà họ Thái, còn là Cục trưởng cục cảnh sát khu Tây Trung Hải, cô biết người phụ này không những có mối quan hệ rộng mà cả thế lực ở sau lưng hậu thuẫn, tuy rằng bản thân cô sau lưng có gia tộc hùng mạnh nhà họ Thái, nhưng nếu trước mặt làm lớn chuyện thì sau này khó có thể bước tiếp ở Trung Hải.

Thật không rõ, người phụ nữ có tiếng là khôn ngoan như Đường Uyển sao lại nói giúp cái loại đàn ông không ra gì kia chứ!?

Lúc Thái Nghiên đang do dự thì di động của cô đổ chuông.

Nhìn số điện thoài, không ngờ là chị Thái Ngưng.

- Chị, chị đang ở đâu vậy? Sao chớp mắt cái đã không thấy đâu?

Thái Nghiên nghe điện thoại liền hỏi, cô đang hiếu kỳ không biết vì sao chị cô vừa mới dẹp xong phiền toái đã biến đi đâu mất tiều.

Thái Ngưng không trả lời, thản nhiên bảo:

- Đừng làm khó người đàn ông đó.

- Người đàn ông nào?

- Dương Thần …

Thái Nghiên ngẩn cả người, sao đến chị mình cũng nói giúp người đàn ông này? Họ quen nhau sao!?

- Vì sao chứ, chị, em muốn nghe lý do.

Thái Nghiên hỏi ngược trở lại.

Thái Ngưng lặng im một lúc.

- Nghiên Nghiên, em nghe chị, đừng có làm lớn chuyện này, chị có thể bảo đảm chuyện này, anh ta và vụ án kẻ cướp này chẳng liên quan gì nhau.

- Nhưng …

- Không có nhưng gì hết!

Thái Ngưng giọng điệu nặng hơn.

- Anh ta không thuộc phạm vi quản lý của em, sau này cũng đừng đụng đến anh ta.

Không phải người thuộc phạm vi phụ trách của mình!?

Những lời này khiến lòng của Thái Nghiên không thấy thoải mái tí nào, chẳng lẽ cái tên lưu manh này còn là nhân viên an toàn quốc gia gì đó? Nếu không thì vì sao chị lại nói giúp hắn?

Gác điện thoại, sắc mặt Thái Nghiên có chút mất tinh thần, ngẩng đầu nhìn bộ dạng không còn kiên nhẫn của Dương Thần, càng thấy căm tức, nhưng bản thân lại không thể phản lại ý kiến của chị, hít một hơi sâu nghiến răng bảo:

- Được rồi, dù sao giám đốc Đường cũng vì anh mà cầu xin, hôm nay tha cho anh đi, nhưng lần sau còn có sự trùng hợp như thế nữa tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh đâu!

Đường Uyển mỉm cười.

- Thế thì cảm ơn Cục trưởng Thái nhé.

Dương Thần cũng không muốn ở lâu, gật gật đầu với Đường Uyển tỏ lòng biết ơn, rồi rời khỏi sảnh ngân hàng.

Đường Uyển nhìn Dương Thần cứ thế rời khỏi, muốn giữ lại nhưng chẳng biết lấy lý do gì, đành buồn bực thu lại ánh nhìn, lòng rối như tơ vò.

Bước ra từ sảnh ngân hàng Dương Thần vừa định đi qua cái đống hỗn độn lẳng lặng rời đi, thì đột nhiên xuất hiện trước mặt một đống phóng viên với micro và máy ảnh ùa về mình!

- Là anh ta là anh ta đó!

- Anh ơi anh, anh chính là người anh hùng đó sao!?

Bốn phía mồm năm miệng mười rộn cả lên, mọi người xung quanh đều đổ dồn sự chú ý vào Dương Thần, đèn flash không ngừng chớp, tình huống có chút không kiểm soát được.

Dương Thần nuốt rồi lại nuốt trong họng, thế này là thế nào!?

Đám phóng viên đột nhiên mang theo micro vây quanh thành nửa vòng phía trước mặt Dương Thần, khiến cho Dương Thần phải thối lui vài bước.

- Thưa anh, nghe những con tin vừa mới thoát ra bảo, lúc nãy ở trong kia anh đã dũng cảm ngăn cản ý đồ cưỡng hiếp phụ nữ của bọn cướp, có đúng thế không ạ!?

- Xin hỏi quý danh của anh? Anh làm ngành nào ạ?

- Thưa anh, anh có thể cho biết tình hình cụ thể lúc đó như thế nào?

Câu hỏi phóng viên đưa ra tới tấp, thanh âm sắc nhọn, nhưng cũng khiến Dương Thần hiểu rằng, những con tin vừa mới đi ra lúc nãy đem những gì hắn làm lúc nãy kể ra hết, còn chỉ rõ người đó là hắn.

Thế giới này cần người tốt, mà người tốt thì rất nhiều, dù sao người xấu hầu hết bị giam trong nhà lao rồi. Cho nên mọi người cần anh hùng, anh hùng thì đáng giá hơn so với người tốt. Bằng không thì sao người ta cứ vẽ hoạt hình về anh hùng, đóng phim anh hùng, hơn nữa còn có rất nhiều người tình nguyện bỏ tiền ra xem vị anh hùng hư cấu kia.

Một anh hùng đích thực của thành phố ở ngay trước mắt các phóng viên thì làm sao bọn họ dễ dàng bỏ qua chứ, xào xáo và thổi phồng, đủ để làm đoạn tin này được tiêu thụ tới mức chóng mặt.

Dương Thần hận, nhưng chẳng biết kẻ nào đã lắm chuyện, làm cho hắn nổi danh thế này!?

Đang lúc Dương Thần buồn bực không biết nên làm thế nào mới ổn, thì đột nhiên hai cái máy ảnh trước mặt nổ vang lên hai tiếng lớn “ bang, bang”, bóc khói cháy rụi!

Không để đám ký giả kịp phản ứng, các máy ảnh, máy quay phim của những ký già cũng đều đột nhiên cùng lúc phản ứng dây chuyền, một chuỗi âm thanh “bang bang bang bang” phát ra nối tiếp nhau, tất cả đều bị phá hủy, dường như tất cả đều được hẹn giờ đồng loạt phá hủy!

Dương Thần chớp cơ hội, lập tức lách mình rút lui, dựa vào tốc độ chạy của hắn thì đám phóng viên đó sẽ không bắt kịp.

Đám phóng viên toàn bộ bị dọa cho ngơ người, chẳng biết thế là thế nào!? Ảnh vừa mới chụp, phim vừa mới quay, sao toàn bộ thiết bị đều bị hủy!?

Kỳ lạ hơn nữa là tất cả các trang thiết bị chụp ảnh, lưu giữ ảnh toàn bộ đều bị phá hủy, khiến cả đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, dù sao thì chuyện thế này thật là kỳ lạ quá mức.

Từ hiện trường Dương Thần chân chạy như bay về phía mấy con phố nhỏ, sau một hồi ngang dọc thì dừng ở chỗ nghỉ đọc báo nơi góc phố yên ắng.

Dừng lại chỗ nghỉ đọc báo, có một người phụ nữ đeo kính râm ngồi ở quán cafe ngoài trời, tay cầm tờ báo, lẳng lặng đọc.

Dương Thần ngồi vào chỗ đối diện với người phụ nữ, hít thở một cái rồi cười nói:

- Không ngờ thủ pháp ám khí của Đường Môn lại được việc như vậy, so với súng đạn thì tốt hơn nhiều, đến nỗi người ta chẳng biết vì sao các thiết bị ấy bị phá hủy.

- Nếu anh muốn nổi tiếng, tôi có thể gọi ký giả đến chụp ảnh anh.

Hoa Vũ hạ tờ báo đang cầm trên tay xuống, giương mắt nhìn Dương Thần.

Dương Thần vội xua tay.

- Ấy đừng đừng đừng, thật là, tôi chỉ đùa chút thôi mà, chả hiểu ý gì cả. Chị em cô thật nghiêm túc quá đi, không câu nào hài hước cả, về sau mà có bạn trai thì tên đó sẽ mệt lắm đây.

Đôi mắt đằng sau kính râm của Thái Ngưng dường như ánh lên chút lạnh lùng.

- Tôi đánh không hơn anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể ức hiếp tôi.

- Hì…

Dương Thần hít thở ra một hơi, cười ngượng ngùng.

- Tiểu thư Hoa Vũ, cô nặng lời rồi, tôi đang tỏ ý cảm tạ cô giúp tôi giải vây thôi mà.

- Anh không thấy bất mãn khi chúng tôi biết hành tung của anh sao?

- Bất mãn ư, dù sao cũng có được có mất, nếu tôi ở vị trí của các cô, tôi sẽ không đặt bom di động khắp nơi vậy đâu.

Dương Thần cười đáp.

Thái Ngưng trầm ngâm một lúc bảo:

- Anh không phải là bom đạn thường mà là bom hạt nhân.

Khoé miệng Dương Thần giật giật.

- Xem ra các cô cũng có khiếu hài hước đó chứ, nhưng chuyện cười này có chút nhạt rồi.

- Tôi nói là lời nói thật.

Thái Ngưng dường như có chút không cam lòng nói:

- Khi tôi vừa đến gần sảnh ngân hàng, cố ý sử dùng thân pháp khinh công của sư môn, nhưng vẫn bị anh phát hiện, tôi thực sự không hiểu là vì sao, tôi rõ ràng đã che giấu rất hoàn hảo hơi thở của mình rồi cơ mà.

Dương Thần cười thầm trong bụng, hoá ra cái cô bé này chỉ chú ý đến việc sử dụng khinh công mà vẫn bị bại lộ, tâm lý không cân bằng.

- Có muốn tôi dạy cho cô làm thế nào để thực sự che giấu hơi thở của bản thân không.

- Anh chịu à?

Hoa Vũ kiềm chế vài phần xúc động.

- Không được, dạy cô rồi thì sau này tôi làm thế nào sống bình thường đây?

Dương Thần nháy nháy mắt với cô.

Hoa Vũ bị trêu chọc đùa giỡn lần nữa, sắc mặt có chút khó coi, đứng lên xoay người bước đi.

Nhìn thấy mỹ nhân băng giá để lộ vẻ mặt kinh ngạc thế kia, Dương Thần có cảm giác sung sướng, chút gian tà đưa tay vẫy vẫy cô nói “Tạm biệt”.

Một buổi sáng, nghĩ có thể lấy được chút tiền thì lại gặp phải bọn cướp ngân hàng, Dương Thần cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo. tính trở về công ty trước, dù sao cũng gần đén giờ cơm trưa rồi.

Đọc truyện chữ Full