DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 173: Lãng phí thời gian

- Ba…tại sao ba tới đây…

Lý Tinh Tinh nhẹ nhàng đổi giọng.

Lão Lý từ chân cầu thang đứng lên, ông ta vẫn cầm điếu thuốc trên tay lúc trước một mình đứng hút dường như đang có tâm sự.

- Do không yên tâm về con nên tới xem thế nào.

Lão Lý cười ẩn ý với Lý Tinh Tinh lại nhìn Dương Thần nói:

-Tiểu Dương à, anh cũng ở đây chúng ta đã lâu không gặp mặt.

Hắn nhìn ra Lão Lý có chút không tự nhiên, trong lòng cũng hiểu ra đôi chút vừa cười nói:

- Đúng vậy, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, có điều cháu vẫn hay mua điểm tâm ở chợ bên kia, chính là tại sao lại không gặp bác.

Lão Lý gật gật đầu, do dự nhìn Dương Thần và Tinh Tinh.

- Hai người đây là…đã đi làm gì vậy?

- Ba, Dương đại ca giúp con đi mua đồ đạc, nói là muốn đến đây xem qua nhà.

Lý Tinh Tinh giải thích nói.

- Ba đừng nghĩ lung tung.

Lão Lý thở dài:

- Tinh Tinh, con đừng trách ba nhiều lời. Mẹ con gần đây tâm trạng không tốt, con lại một mình chuyển ra cũng coi như chưa có chuyện gì, nhưng con cũng đừng coi những lời mẹ con nói như gió thoảng qua tai. Chuyện lớn cả đời người, không phải là trò chơi.

Lý Tinh Tinh cúi đầu không nói.

Dương Thần biết lời này thực ra là nói với mình, chỉ có điều Lão Lý giữ thể diện cho mình không trực tiếp yêu cầu mình rời khỏi Lý Tinh Tinh.

- Tiểu Dương à, đừng trách Lão Lý ta đây nhiều lời, tôi đây chỉ có Tinh Tinh một khuê nữ như thế này.

Lão Lý mặt dửng dưng nói:

- Tôi nghe Tinh Tinh nói, anh đã có gia đình, anh cũng cần chú ý một chút ảnh hưởng, nếu như đi quá gần, đều không tốt với cả hai.

Hắn hiểu gật đầu, nhìn Lý Tinh Tinh đứng bên cạnh sắc mặt hơi nhợt nhạt trong lòng có chút không kìm được.

Bản thân cuối cùng vẫn là không thể trở thành một người bình thường, thực ra bậc làm cha làm mẹ, sao có thể chịu đựng khi đứa con gái duy nhất của mình qua lại với một người đã có gia đình, cô ấy còn trẻ như thế xinh đẹp như thế lại rất đơn thuần.

Bản thân lại quá vô tư nghĩ một số việc quá đơn giản, luôn luôn bỏ qua tình cảm, cảm nhận của người bình thường.

Tình hình trước mắt lúc này, bản thân không nên làm khó Lão Lý, hơn nữa giữ khoảng cách với Lý Tinh Tinh cũng là tốt cho người ta.

- Tinh Tinh tôi đi trước đây, biết được chỗ ở an toàn là tôi yên tâm rồi, nghe lời ba đừng để mẹ phải lo lắng.

Hắn nói.

Lý Tinh Tinh khóe mắt hơi đỏ nhưng cũng đáp lời.

- Tôi biết rồi.

Hắn cũng không ở lại lâu sau khi chào Lão Lý xong liền rời khỏi căn hộ.

Trên đường trở về công ty hắn nghĩ rất nhiều khi mới về nước, cảnh tượng sống vui vẻ cùng với gia đình Lão Lý trong lòng cảm thấy hổ thẹn với nhà họ Lý, quyết định cho dù có vì hai vợ chồng họ, thì sau này cũng không chủ động liên hệ với Tinh Tinh nữa.

Trở về phòng làm việc một đám nữ nhân đang vùi đầu trong công việc, ngay đến những cô gái trẻ tuổi nhất ngày bình thường nhàn rỗi cũng đang làm việc chăm chỉ, hoặc là không ngừng nghe điện thoại dịu dàng kết nối với khách hàng.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình lạc lõng, ngày bình thường mọi người nhàn rỗi thì không sao nhưng khi bận rộn thế này bản thân mình ở phòng làm việc rảnh rỗi có vẻ chút xấu hổ.

Về chỗ ngồi của mình hắn mở máy tính sau khi chơi một lúc, Triệu Hồng Yến ngồi gần nhất cầm trong tay văn bản đi tới chỗ hắn, để trước mặt hắn nói:

- Dương Thần, giúp tôi giao văn bản này cho chị Minh Ngọc ở phòng làm việc, tôi phải ra ngoài gặp khách hàng, cảm ơn!

Nói xong Triệu Hồng Yến chỉnh lại quần áo rồi lấy chiếc túi xách vội vàng đi ra ngoài.

Hắn không nói lời nào cười cười cầm lấy văn bản đi tới văn phòng của Trưởng ban Lưu Minh Ngọc.

- Mời vào.

Hắn mở cửa đây vẫn là lần đầu tiên hắn tới đây từ sau khi Mạc Thiện Ny rời chức, đến nay vị trí trưởng ban đã thay thế cho Lưu Minh Ngọc.

Nhìn người mà lúc trước bị bộ trưởng Mã ức hiếp đến nay đã là một trong những vị lãnh đạo cấp cao của công ty, hắn thở dài, thời gian trôi quá nhanh.

Lưu Minh Ngọc đang đối diện với màn hình máy tính đôi tay đang gõ rất nhanh trên bàn phím nhìn thấy Dương Thần vào cửa hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cười dịu dàng.

- Đây là Triệu Hồng Yến nhờ tôi chuyển cho cô, cô ấy vội đi gặp khách hàng.

Hắn để văn bản lên bàn.

Lưu Minh Ngọc gật đầu.

- Cảm ơn.

Hắn thấy cô đang bận quay người định rời đi nhưng vừa muốn ra khỏi cửa đã bị Lưu Minh Ngọc gọi lại.

- Dương Thần giúp tôi việc này được không?

Lưu Minh Ngọc hỏi.

- Đương nhiên rồi, cả công ty duy chỉ có mình tôi rảnh rỗi nhất.

Hắn cười nói.

Lưu Minh Ngọc mím môi lườm hắn một cái.

- Là thế này, buổi chiều tôi định đến chỗ tổ chức biểu diễn thời trang thu đông gặp mặt người phụ trách kĩ thuật hiện trường, tôi muốn kiểm tra một chút tiến độ bố trí sân khấu và xem tình hình tập luyện của các người mẫu, anh đi cùng tôi được không?

Tuy đã là Trưởng ban trong công ty rồi nhưng Lưu Minh Ngọc vẫn chưa mua xe riêng, một mặt là vấn đề gánh vác gia đình mặt khác là giao thông ở Trung Hải, nếu mua xe chi bằng đi taxi.

Dương Thần đương nhiên không ý kiến gì, tuy không rõ vì sao cô ta lại yêu cầu hắn đi cùng nhưng làm tài xế vẫn thoải mái hơn ngồi ở phòng làm việc.

Đợi Lưu Minh Ngọc thu dọn một chút hai người liền rời công ty đi tới trung tâm chuẩn bị sự kiện biểu diễn thời trang thu đông.

Khi lái xe tới trung tâm triển lãm, người phụ trách hạng mục của kĩ thuật Đông Hoa là Trương Minh đã đứng ở cửa chờ, đây là một nam nhân trung niên mặc sơ mi trắng dáng vẻ đứng đắn, cao một mét tám cũng được coi là đại diện lãnh đạo cấp cao.

Khi Trương Minh nhìn thấy Lưu Minh Ngọc, tỏ ra có vài phần vui mừng khác thường nhưng khi nhì thấy người đi cùng là Dương Thần lại có vẻ không tự nhiên cho lắm.

Lưu Minh Ngọc ra hiệu ánh mắt với hắn, Dương Thần giật mình hóa ra gọi mình đi cùng tới đây là do đối phương là loại không tốt đẹp gì, Lưu Minh Ngọc sau khi chịu ảnh hưởng từ sự việc lần trước của bộ trưởng Mã đã cẩn thận hơn.

- Lưu tiểu thư đúng là tấm gương tận tụy với công việc, không ngờ muộn thế này vẫn đích thân tới thị sát.

Trương Minh chủ động bắt tay Lưu Minh Ngọc.

Lưu Minh Ngọc cười xã giao cũng bắt tay đáp lại.

- Việc tập luyện của người mẫu không thể có sai sót, việc sắp xếp phù hợp của đài T cũng rất quan trọng, không nhìn thấy kết quả trong lòng sẽ không yên tâm.

Trương Minh cảm giác được Lưu Minh Ngọc đang cảnh giác với gã sắc mặt càng khó nhìn, cười miễn cưỡng mời Lưu Minh Ngọc và Dương Thần vào trong hội trường.

Vừa vào bên trong, hiệu ứng ánh sáng rất mạnh trong hội trường khiến Dương Thần cảm thấy cả hội trường giống như trường quay phim, hư ảo một đường cong thanh thoát. Trên đài T từng hàng dài các người mẫu đang luyện tập trên sân khấu, để chuẩn bị cho triển lãm không lâu sau sẽ diễn ra.

Do công ty người mẫu là đẳng cấp quốc tế, vì thế không ít người mẫu trên sân khấu là người nước ngoài, ngược lại khiến Dương Thần nhìn thấy có vài phần hoài niệm, suy cho cùng phần lớn thời gian trước đây bản thân hắn nhìn thấy đều là con gái phương tây.

Tổng giám sát kĩ thuật Đông Hoa Trương Minh biết hôm nay không có cơ hội tiếp cận Lưu Minh Ngọc liền nói ngắn gọn một lí do rồi vội rời khỏi đó, Lưu Minh Ngọc cùng với Dương Thần đi một vòng hội trường thở phào cười rồi nói:

- Xem ra không vấn đề gì cả sân khấu và ánh sáng cũng đạt tiêu chuẩn nhiệm vụ này coi như đã hoàn thành.

- Không cần giao lưu một chút với người mẫu sao?

Dương Thần hỏi.

Lưu Minh Ngọc cười kì lạ nói:

- Có phải anh muốn đi giao lưu một chút không, xem ánh mắt của anh đang dừng trên các người mẫu, nam nhân quả nhiên không tốt đẹp gì.

- Tôi chỉ là ở góc độ thưởng thức thuần túy mà thôi muốn đi xem họ diễn thế nào thưởng thức cái đẹp nên được coi là không phải thói quen xấu.

- Hi vọng là như vậy, nếu không tôi đã nhìn nhầm anh rồi.

Lưu Minh Ngọc một mặt không tin nói:

- Đừng đuổi sói cửa trước rước beo cửa sau.

Dương Thần mỉm cười.

- Cứ cho tôi là beo cô cũng không bỏ tôi vào cửa.

Lưu Minh Ngọc mặt hơi đỏ lên cái này có chút mờ ám, chuyển chủ đề nói chuyện:

- Nói thực lòng có lúc thật ngưỡng mộ những người mẫu kia lại tự tin như thế.

- Người ta đều thiếu sữa, có gì ngưỡng mộ chứ.

Dương Thần lẩm bẩm nói.

- Thiếu sữa?

Lưu Minh Ngọc không nhịn được cười:

- Vòng một của những người mẫu kia không đầy đặn là vì để mặc những bộ quần áo mới nhất, vừa bị anh nói giống như một “sân bay” đáng thương.

- Tất cả là xương có sờ cũng không có cảm giác.

Dương Thần tự nói một mình.

- Nói như thể anh đã vuốt ve bọn họ thật rồi vậy.

Lưu Minh Ngọc khinh thường lườm hắn một cái.

Dương Thần cười mờ ám, sao lại không thử qua chứ, không ít ấy chứ, nhưng nếu nói ra cũng không hay gì.

- Thực ra, thay bằng việc nói ngưỡng mộ công việc của họ không bằng nói họ có thể tự do tự tại thể hiện vẻ đẹp của mình…

Lưu Minh Ngọc có vài phần mê hoặc nhìn những người mẫu trên sân khấu nói:

- Nói cho anh nghe cũng không sợ bị chê cười, một hai năm nữa tôi cũng được coi là đủ tiêu chuẩn, nhưng ngay đến một bộ quần áo quyến rũ cũng chưa mặc qua, chưa từng yêu ai trọn vẹn càng không nói đến những chuyện điên rồ của đám thanh niên bây giờ…có đôi khi nghĩ bản thân mấy năm nay cứ sống như thế này cũng qua ngày.

- Cô không phải có bạn trai mấy năm nay rồi sao?

Dương Thần nhớ Lưu Minh Ngọc đã nói với hắn rằng bạn trai cô đi nhập ngũ vẫn chưa trở về.

Lưu Minh Ngọc cười một cách buồn rầu:

- Đúng, quen nhau trong đại học. Trước khi anh ấy đi nhập ngũ muốn tôi đợi anh ấy, nhưng từ khi anh ấy nhập ngũ vẫn chưa liên lạc lại với tôi lần nào. Một vài người bạn của tôi nói, nếu như là họ, sớm đã thay đổi rồi. Nhưng tôi sợ một ngày nào đó anh ấy trở về, nói rằng tôi phụ lòng anh ấy, vì vậy không đi tìm bạn trai khác. Thực ra đến bây giờ, mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến anh ấy, nhưng ngay cả hình dáng của anh ấy, có lúc tôi vẫn không nhớ rõ được…Có phải tôi quá ngốc không?

Trong lòng Dương Thần cảm thấy Lưu Minh Ngọc làm vậy là không đáng. Dù sao dựa vào sắc đẹp của cô, đã làm lãng phí mất tuổi thanh xuân để đi chờ đợi một người đàn ông không biết bao giờ mới trở về. Thực tế, cái giá phải trả quá đắt, nhưng đây là việc riêng nhà người ta nên hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ nói:

- Cô cảm thấy đáng làm thì được rồi.

- Thật không?

Minh Ngọc thản nhiên cười cười.

- Cũng đúng.

Nhìn thời gian không còn sớm, Lưu Minh Ngọc đưa ra ý kiến:

- Xem ra anh đã vất vả làm tài xế như vậy, lại còn giúp tôi chặn lũ ruồi nhặng nữa, tôi sẽ mời anh ăn tối.

- Đi đâu?

Dương Thần cũng cảm thấy đói bụng.

- Chỗ cũ.

Lưu Minh Ngọc nháy mắt nói.

Đọc truyện chữ Full