DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 202: Đại Nhật Như La

Hơi nước mờ mịt, sắc núi như mực.

Nửa tiếng sau, tới gần nửa đêm, chiếc trực thăng màu đen bạc không tiếng động từ trong rừng bay lên, mấy cây số ngoài kia đã rời khỏi làng Côn Sơn, trực thăng xoay tròn, hướng về phía Tây Nam tối om bay, nhoáng một cái, mắt thường đã khó phân biệt.

Lái trực thăng là phó tổ trưởng tổ Rồng một, Hải Khiếu, ở chỗ người lái phụ là liên lạc viên, cũng là một cô gái tổ một, tên Diệp Tử.

Lúc này Diệp Tử đã thay bộ quần áo thôn nữ bằng bộ quần áo khoác màu đỏ, mặc một bộ quần áo đi đêm màu đen, trở lại trạng thái thường ngày, từ một cô gái sơn dã thanh khiết, biến thành ngũ quan tiểu mĩ, thần sắc nghiêm túc của đặc công Long tổ.

Ở chỗ ngồi phía sau khoang, Dương Thần dựa vào một cái ghế, bên cạnh là Đoạn Nhẫn từ lúc trực thăng bắt đầu bay cứ thao thao bất tuyệt về nhiệm vụ lần này.

Mà ở phía sau bọn họ, các thành viên khác của Long tổ đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có Thiên Long của Bát Bộ chúng là đang ngáy, một người không sợ trời không sợ đất, Thiên Vương lão tử cũng đừng có làm phiền anh ta ngủ.

Nghe Đoạn Nhẫn giảng giải xong, tuy rất rườm rà, người này thỉnh thoảng còn xen thêm vào một chút trí thức nhân văn, cố ý để Dương Thần cảm thấy anh ta rất có văn hóa, nhưng Dương Thần vẫn hiểu đại khái được mục đích của Long tổ mời mình lần này.

Nhiệm vụ lần này, chủ yếu là ngăn chặn một người, với ý đồ đem bí kíp Phật giáo là Đại Nhật Như Lai vượt biên khỏi nước Hoa Hạ..

Dựa theo giáo nghị tàng truyện của Phật giáo. Đại Nhật Như Lai có địa vị trọng yếu của tín ngưỡng giáo lí, chỉ có đỉnh Kim Cương của Đại Nhật Như Lai thừa kế lại, mới được khẳng định là chính thống. Nếu không có việc hút máu của vô số phật tử của pháp lực phật sống từ thời cổ đại thì giáo đồ của Tây Tạng cũng không thể khẳng định địa vị thống trị của kẻ thống trị Tây Tạng.

Ở khu mà người ta cuồng nhiệt tôn giáo này lại thiếu mất bí kíp căn bản của tín ngưỡng, vậy không khác làm cho cả khu vực lâm vào tình trạng nguy hiểm thậm chí dẫn đến sụp đổ.

Tầm quan trọng của lãnh thổ, không cần nói cũng hai năm rõ mười!

Tuy nhiên tính huống lần này cực kì đặc thù, kẻ có ý đồ trộm Đại Nhật Như Lai không phải ai khác mà chính là Trưởng lão Pháp môn, bề trên Đan Tằng.

Bề trên Đan Tằng không phải là đồ đệ Phật pháp bình thường, mà còn được coi là phật sống của Tây Tạng, ông thừa hưởng rất nhiều Pháp môn và võ học kì lạ của các bí kíp Tây Tạng, bản thân chính là người tu luyện cao thâm phật môn võ tăng.

Nếu chỉ là bề trên Đan Tằng, thì cũng chỉ thế thôi, cùng lắm là phái Long tổ tiến hành bao vây đánh chặn, kiểu gì cũng đánh thắng gã đoạt lại bí kíp.(Share by Jiuzhaigou - MangaClub.Biz)

Nhưng, lần làm phản này, còn có Tứ vương Đại Bảo, Đại Thừa, Đại Trí, Đại Từ trước giờ vẫn có quan hệ khá tốt với bề trên Đan Tằng, ai nấy đều tinh thông Phật pháp, tu luyện tinh thâm, không hề kém cạnh bề trên Đan Tằng

Năm vị cao tăng như thế, có kế hoạch muốn trộm bí kíp xuất cảnh, nếu không phải là Long tổ vẫn đều đặn theo dõi, phát hiện dấu vết để lại, đúng là không thể ngăn cản kịp!

Tuy rằng nói năm vị đó có mạnh, nhưng cũng không thể mạnh bằng vũ khí hiện đại ngày nay, đạn dược hạng nặng, nhưng họ mang theo bên người Đại Nhật Như Lai, không thể có một chút mảy may sai sót. Huống chi, một khi gióng trống khua chiêng phát động quân đội, là có khả năng trở thành sự việc tầm cỡ Quốc tế.

Cho nên, chỉ có tiểu đội đột kích tác chiến, đoạt lại bí kíp, không còn cách nào khác.

Dương Thần nghe xong Đoạn Nhẫn nói, nghi hoặc hỏi:

- Cái đám rỗi hơi này, cả ngày ăn không ngồi rồi, sao vẫn nghĩ đến việc cướp đoạt bí kíp xuất ngoại chứ?

Đoạn Nhẫn hừ một tiếng nói:

- Khu vực Tây Tạng vẫn luôn là nỗi buồn phiền lớn của Hoa Hạ, lũ phản bội rời kinh này, không tuân thủ quy củ tà giáo phật gì cả, cũng không phải một hai ngày mới xuất hiện bọn chúng đơn giản là muốn Tây Tạng thoát ly, dễ nắm độc quyền, nên làm ra những hành động này, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

- Thế bây giờ bọn chúng ở đâu?

- Đã bị quân ta bao vây tại Đan Giang, tạm thời trú tại một tháp cổ phật môn nhỏ, trước đó chúng tôi có giao đấu qua, ép chúng rút lui, nên bọn họ tạm thời không thể rời khỏi. nhưng bộ đội biên phòng không phải là bộ đội đặc chủng, chủ yếu do đệ tử của Vân Miểu Sư Thái và đệ tử trông coi, coi như là phô trương thanh thế của kế Không Thành. Nhưng do địa thế hiểm yếu, chúng vẫn chưa vận chuyển được thiết bị, tạm thời không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không được bao lâu.

Đoạn Nhẫn nói.

Nghe tới "Vân Miểu sư thái", Dương Thần cảm thấy có chút gì đó quen tai, ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

- Là Vân Miểu sư thái già nhất trong Bát Bộ?

- Đúng vậy, xem ra các hạ rất hiểu về tình trạng của Viêm Hoàng Thiết Lữ.

Đoạn Nhẫn đắc ý cười.

Dương Thần nhíu mày:

-Tính cả Vân Miểu sư thái, các người tổng cộng có chín người, chẵng lẽ vẫn sợ năm con lừa ngốc đó sao?

- Kẻ thù không chỉ dừng lại ở con số năm.

Đại Cước bên cạnh nhắm mắt nói xen vào một câu.

Đoạn Nhẫn nói tiếp:

- Minh Vương, người có biết họ lần này ý đồ mang bí kíp đi đâu không?

- Đi đâu?

- Nước Mỹ.

Dương Thần giật mình, có chút đau đầu, nắm lấy tóc:

- Ngươi không phải muốn nói cho ta biết, người của Blue Storm cũng tới chứ.

- Căn cứ theo thông tin đáng tin cậy của tổng bộ thông tin, Blue Storm của Mỹ đã phái đi hơn ba đặc công đến tiếp ứng trước đó, trước mắt vẫn chưa có tin tức họ phá tuyến phong tỏa của ta, nhưng nếu họ thực sự đã đến, có thể chúng ta không thể kịp thời phát hiện, Minh Vương hẳn là rất rõ, luận về thực lực khoa học, Blue Storm là số một thế giới. Đến lúc đó, dựa vào thực lực đặc công của Blue Storm, chúng ta mặc dù có chín người chủ chốt, nhưng Diệp Tử, Hải Khiếu là người không thông thuộc chiến đấu, khả năng chúng ta thắng thực sự cực kì thấp.(Share by Jiuzhaigou - MangaClub.Biz)

Lời nói của Đoạn Nhẫn trở nên trầm trọng.

- Long tổ các người không phải từng có hơn trăm người sao? Làm gì mà không gọi đông người đến?

Dương Thần cười hỏi.

- Ngươi thì biết cái gì!

Hỏa Pháo râu rậm ầm ầm nói:

- Long tổ chúng ta chỉ có hơn trăm người, phải đảm bảo an toàn cho cả nước mấy trăm vạn km vuông, vẫn chưa tính số được phái đi nước ngoài, làm sao có thể điều động một lúc nhiều người như thế!?

Dạ Lang mặt đen trầm giọng nói:

- Hỏa Pháo, tôn trọng Minh Vương một chút.

- Tôn trọng cái rắm! Không phải bị chúng ta lừa cho một vố đến biến sắc sao!? Thật không hiểu nổi tổ chức sao lại cần người này giúp đỡ, không bằng gọi một đội đặc công, ít nhất đánh vài phát đạn phá giáp vẫn còn hơn.

Hỏa Pháo khinh thường nói.

- Hỏa Pháo, não người nổ tung rồi phải không, Blue Storm với người dị năng nổi danh phối hợp các công nghệ hỏa lực cao cường, ngươi phái bộ đội đặc chủng dùng đạn dược, chẳng phải là đem điểm tâm dâng cho người ta?

Cuồng Phong nhếch mép nói.

- Chúng là một đám người đầu đường xó chợ, nghĩ việc đem mình biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ rồi gọi là người dị năng, đều là hàng biến đổi gen giả mạo, sợ gì bọn chúng, nói đến bắn súng, Hỏa Pháo ta chẳng sợ ai!

- Đám người Long tổ nhắc đến ai mạnh ai yếu, thế là tranh luận ầm lên, Dương Thần cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, quay đầu hỏi Đoạn Nhẫn:

- Tổ trưởng Đoạn, ngươi tìm mọi cách kéo ta đến, chỉ vì muốn ta giúp các người đối phó người của Blue Storm?

Đoạn Nhẫn nói đến kế hoạch, lại được thể đắc ý:

- Xin Minh Vương đừng trách cứ, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, sau khi xin phép tổ chức, mới thiết kế một loạt các phương án.

- Chờ sự việc kết thúc, sẽ đưa ta thuốc giải chứ? Vợ và mẹ vợ ta cứ nằm trên giường như vậy, ta sợ lâu rồi cảm lạnh.

Dương Thần buồn bực nói.

Trước khi rời khỏi, Dương Thần bế Mã Quế Phương và Mạc Thiện Ny lên lầu, nhét vào trong chăn ấm, cửa cũng khóa rồi, mới đi cùng người của Long tổ.

Đoạn Nhẫn gật đầu:

- Đương nhiên rồi, chờ việc kết thúc, tuyệt đối không để người nhà của Minh Vương gặp phiền phức.

Máy bay trực thăng bay hơn 2 tiếng, cuối cùng hạ cánh xuống một con sông cạnh khe núi sâu.

Ở đây, bốn cái doanh trại màu xanh đậm đã được xây, mười mấy người vũ trang hạng nặng, súng ống trong tay đứng nhìn bốn phương tám hướng cảnh giới xung quanh.

Dương Thần cùng với người của Long tổ xuống khỏi trực thăng, đi vào một quân trang lớn nhất, nhiệt độ bên trong có ấm hơn chút ít, ánh sáng trắng của đèn chiếu minh xua tan đi sự âm u của buổi sáng sớm.

Vừa vào trong, liền nhìn thấy trên mặt đất phía đối diện, đặt hai cái đệm, phía trên đệm, có hai người đạo gia ni cô mặc áo tím thanh bào như con gái.

Ni cô ngồi chính diện tầm hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt hơi có nếp nhăn, nhưng vẻ tao nhã không hề giảm, mặt mũi xinh đẹp, lông mày như núi phía xa, mặt trắng môi hồng, thần thái phong độ, mang đầy vẻ đẹp cổ điển của mĩ nhân Đông phương.

Ở bên cạnh bà, hai tay hướng lên trên, một ni cô giống như hoa lan, ni cô mang mũ, khuôn mặt như bông tuyết trắng giữa mùa xuân, vừa giống như một đóa bạch liên trong hồ sen kia vậy, trong veo như giọt nước, giống như phiên bản trẻ hóa của vị lão ni bên cạnh.

Vị ni cô lớn tuổi đứng dậy, phủi phủi bộ đạo bào vốn sạch sẽ, hai con mắt kinh hồng đảo qua một lượt nhóm người vừa vào, sau đó dừng lại ở mặt Dương Thần:

- Vị này là Minh Vương?

Tiểu ni cô phủi phủi áo bào đứng dậy, xem ra cũng chỉ hai mươi, lại có vẻ tò mò với sự có mặt của nhân vật mới, thấy sư phụ trịnh trọng hỏi, cũng nhìn xét Dương Thần.

Dương Thần âm thầm tán thưởng, mấy vị ni cô này chả giống người xuất gia gì cả, một người bán lão, một người trẻ đẹp, hai người phụ nữ đều dung mạo như tranh vẽ, áo cà sa quấn quanh người, càng lộ ra dáng người thướt tha, mê hoặc.

Lão Ni cô thấy Dương Thần chằm chằm nhìn họ, không đáp, mặt hiện rõ vẻ tức giận:

- Minh Vương, ngươi đang nhìn cái gì?

Đọc truyện chữ Full