DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 225: Nếu chẳng may

Nhìn thấy Dương Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Lâm Nhược Khê gần như hô hấp cứng lại, nhưng ngay sau đó, hai má lúm đồng tiền hồng hào rơi nước mắt, như mừng như giận liếc Dương Thần một cái, lạnh lùng nói:

Thì ra anh không sao.

Cảm ơn sự quan tâm của bà xã, mặc dù gặp phải chút phiền phức, nhưng tôi không sao.

Dương Thần thỏa mãn cười.

Thôi chết rồi! Nghiên Nghiên nói linh tinh cái gì, cái gì mà có người trúng đạn với chả không trúng đạn, tên xấu xa này căn bản không việc gì! Xong rồi xong rồi, những lời vừa rồi nói nhất định đều bị hắn nghe thấy rồi, sau này làm sao gặp hắn đây, mắc cỡ chết đi được!

Lâm Nhược Khê càng nghĩ càng không được tự nhiên, thì ra, sau khi nhận được điện thoại của tên cổ quái Hứa Trí Hoành kia, cô liền gọi điện thoại thông báo cho Thái Nghiên đang làm ở cục cảnh sát, tìm kiếm viện trợ, dù sao cô cũng không có bất kỳ đầu mối nào. Vừa rồi Thái Nghiên đột nhiên nhận được tin tức của Viên gia và Phương Gia, kêu cục cảnh sát bọn họ phái người bảo vệ bệnh viện Thị Nhị, mới nói cho Lâm Nhược Khê một vài chuyện liên quan.

Lâm Nhược Khê chỉ nghe thấy Thái Nghiên nói có người trúng đạn, liền lập tức dập điện thoại vội tới, cũng không nghĩ ngợi, quá nóng vội, căn bản không hỏi rõ ai trúng đạn, mới tạo thành cảnh tượng như vừa rồi.

Anh…Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy.

Lâm Nhược Khê phát hiện nụ cười của Dương Thần rất cổ quái, ánh mắt mang tính xâm lược khiến cô có chút không tự nhiên.

Dương Thần đi về phí trước một bước, Lâm Nhược Khê liền lập tức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Dương Thần.

Tôi sẽ không ăn em đâu, nào, qua đây, thấy em yêu quan tâm tôi như vậy, lo lắng cho tôi, tôi dự định miễn cưỡng tặng cô một cái ôm, không thu phí, nếu cần hôn một cái, vậy cũng được, tuy nhiên phải để tôi hôn lại em một chút.

Dương Thần nói, thoải mái giang hai tay ra, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.

Hai cô y tá ở bên nhìn thấy hình ảnh này, đều giống như xem kịch vui trốn ở một bên cười trộm.

Lưu manh!

Ngay trước mặt người khác, bị trêu đùa như vậy, Lâm Nhược Khê cảm thấy các mạch máu bên tai đều đỏ rực, tức giận trừng mắt nhìn Dương Thần, xoay người mang theo gói nhỏ chạy đi.

Vẻ mặt Dương Thần buồn bực, tại sao mỗi lần đều mắng hai chữ này, xem ra phải mở rộng từ vựng mắng chửi của Lâm Nhược Khê một chút, nói với hai cô ý tá:

Mấy người cười trộm cái gì? Dọa bà xã tôi chạy mất rồi!

Nói xong, không để ý hai cô y tá trên mặt đẩy vẻ vô tội, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Đuổi theo đến cổng bệnh viện, chiếc xe Bentley màu đỏ của Lâm Nhược Khê đỗ ở đó, Dương Thần nhìn cô chuẩn bị muốn lên xe, bước nhanh lên phía trước, ngăn cản cô.

Lúc này Lâm Nhược Khê đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng hàng ngày, nhìn chằm chằm Dương Thần nói:

Tránh ra.

Tôi sẽ tránh ra, tuy nhiên xuất phát từ sự quan tâm của em đối với tôi, tôi cảm thấy phải nói cho em biết vì sao xảy ra tất cả những chuyện này.

Dương Thần bất đắc dĩ cười cười, xem ra mình vẫn là đánh giá cao vị trí của mình trong lòng cô ấy, chỉ là đơn giản đùa một chút, liền giống như muốn trở mặt với mình.

Tôi không muốn nghe, tôi cũng không có hứng thú biết chuyện của anh, tôi chỉ là đến xác nhận anh chết hay chưa, nếu đã không chết, vậy buổi chiều tôi còn đi họp.

Lâm Nhược Khê lạnh như băng nói.

Dương Thần thở dài, cũng không tự tìm lấy mất mặt, tránh ra để Lâm Nhược Khê lên xe.

Lâm Nhược Khê không hề quay đầu lại đóng cửa xe, trực tiếp khởi động xe đi, chỉ trong nháy mắt liền đi ra cửa lớn của bệnh viện.

Dương Thần cười khổ lắc lắc đầu, rút điện thoại ra, bấm số điện thoại của Sắc Vi.

Cùng lúc đó, bên trong một chiếc xe Cadillac màu trắng dài hơn, Dương Tiệp Dư đang cầm điện thoại, cùng người ta trò chuyện.

Anh, sự việc là như vậy, cho nên cần anh truyền đạt một chút quân lệnh, để bộ đội lục địa và hải quân của quân khu Trung Hải sau nửa đêm tiến hành phong tỏa Trung Hải.

Dương Tiệp Dư nói.

Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông hùng hồn nói:

Anh không vấn đề gì, tuy nhiên em cần xin chỉ thị của ba.

Bố rất thích đứa cháu ngoại Tiểu Dã này, nhất định sẽ đồng ý.

Ừ, cho dù không phải vì cháu ngoại, ông cụ không vừa mắt nhất chính là thế lực như vậy, còn việc gì không…

Anh, em vẫn còn một việc, không biết nên nói hay không…

Dương Tiệp Dư do dự nói.

Tiệp Dư, chúng ta là anh em ruột, từ khi nào em cũng muốn giấu anh cái gì vậy?

Người đàn ông không hài lòng nói.

Không phải, anh…em…Hôm nay em gặp một người thanh niên, hắn…hắn tên Dương Thần.

Đầu dậy bên kia im lặng một lát, sau đó nói:

Thế à, rồi sao?

Hắn rất giống anh hồi còn trẻ, em với Hòa Vĩ đều có cảm giác như vậy…

Dương Tiệp Dư tốn rất nhiều sức lực, dường như mới nói ra được câu này.

Lần này, thời gian đầu dây bên kia im lặng càng lâu, thật lâu sau mới nói:

Biết rồi, việc này, không được nói với bố, đợi bố đồng ý rồi, em gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ để quân đội phong tỏa bến cảng trước, sau hãy phong tỏa tất cả các lối xung quanh thành phố Trung Hải.

Dương Tiệp thở phào nhẹ nhõm, trả lời một tiếng, liền dập điện thoại.

Một hướng khác, Dương Thần sau khi thông báo cho Sắc Vi tóm tắt sự việc, Sắc Vi lập tức tỏ ra hứng thú và nhiệt tình mãnh liệt, có lẽ cô cũng ý thức được, đây sẽ là cơ hội tốt thống nhất toàn Trung Hải, vì thế hẹn một giờ sau gặp mặt tại quán rượu Rose, trước khi đến đó, Dương Thần còn lựa chọn quay vào trong bệnh viện nói với mấy người một chút, nhận tiện từ biệt Đường Đường.

Đi đến cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Dương Thần đã nói với Viên Hòa Vĩ và Phương Trung Bình về phía hội Hồng Kinh đã thông báo xong, buổi tối có thể điều động toàn bộ lực lượng cùng với bộ đội cảnh sát, quân đội chính phủ, hợp tác tiêu diệt tất cả các cứ điểm của Đông Hưng, điều này làm cho Phương Trung Bình hai mắt sáng ngời.

Dương Thần, nếu hành động lần này thuận lợi, cậu sẽ là đại anh hùng của Trung Hải!

Phương Trung Bình nói:

Tôi nghĩ cậu cũng nên biết, lúc đầu Đường Đường liên tục rất nhiều lần thiếu chút nữa bị người của Đông Hưng bắt cóc.

Đúng vậy, cho nên tôi có thể hiểu nguyên nhân ông kích động như vậy.

Dương Thần nói.

Phương Trung Bình oán giận nói:

Chu Quang Niên của Đông Hưng vẫn nghĩ có thể xóa sạch những chứng cứ phạm tội đó của ông ta, còn muốn thông qua thế lực của chính phủ, giúp bọn họ thanh tẩy, để hợp pháp hóa một vài buôn bán bất chính của bọn họ, tuy nhiên bởi vì tôi vẫn đối đầu với ông ta, những tay chân đó của ông ta không thể nhúng tay vào cơ quan chính phủ, cho nên ông ta vẫn muốn dùng sự an nguy của Đường Đường để uy hiếp tôi. Nếu không phải thế lực của ông ta quá phức tạp, tôi hận không thể lập tức đập tan tất cả các cứ điểm của ông ta.

Dương Thần cười nói:

Nói như vậy, Bí thư Phương còn có chút tinh thần trọng nghĩa, tôi thuần túy chỉ là không thích những việc mà ông ta làm, ngại ông ta lại tìm phiền toái cho tôi, cho nên mới cùng mấy người hợp tác.

Ha ha, chưa nói tới tinh thần trọng nghĩa, nhưng muốn ngồi vững cái ghế này ở đây, không phải chơi trò khôn vặt là có thể, muốn trèo lên càng cao, ngồi càng vững, càng không thể cùng những bọn dơ bẩn thông đồng làm ô nhiễm, thì có thể làm được. người đang ngồi, trời đang xem, Phương Trung Bình tôi không phải những người vì đại nghĩa đầu rơi máu chảy gì, nhưng tốt xấu gì cũng có chút lương tâm, những gì mà những năm nay Đông Hưng đã làm, quả thực khiến ngýời ta cãm phẫn.

Sau khi Dương Thần cùng hai người nói chuyện xong, Viên Hòa Vĩ và Phương Trung Bình đều mang vệ sĩ rời khỏi, bắt đầu bố trí kế hoạch tác chiến cụ thể.

Dương Thần đi vào bên trong pḥng bệnh chăm sóc đặc biệt, Đường Đường đang túc trực bên giường bệnh, nhìn thấy một mình Dương Thần đi vào, Đường Đường thắc mắc ngẩng đầu.

Đường Đường, chú phải đi rồi, tối nay cháu hãy ở trong đây đi, bên ngoài có rất nhiều người bảo vệ, sẽ rất an toàn.

Chú, cháu biết tối nay sẽ rất loạn, chú cũng phải bảo vệ tốt bản thân.

Đường Đường thân thiết nói.

Ừ, vậy chú đi đây.

Dương Thần vừa định xoay người, Đường Đường lại gọi hắn lại.

Chú…

Đường Đường mấp máy đôi môi mỏng, nói:

Đại thúc, cháu đang nghĩ, nếu chẳng may anh Viên Dã…Cháu nói là chẳng may anh ấy có chuyện gì, cháu hy vọng có thể cùng anh ấy kết hôn…

Cháu có ý gì?

Dương Thần sửng sốt, hỏi.

Cháu đã nghĩ rất nhiều rồi, nếu anh Viên Dã xảy ra chuyện gì, qua đêm nay, không thể tỉnh lại…Như vậy, cháu sẽ phương pháp mẹ tôi sinh ra cháu, sau đó cũng sinh cho anh Viên Dã một đứa con, hơn nữa cháu sẽ kết hôn với anh Viên Dã.

Ánh mắt Đường Đường sáng rực nói.

Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt yên tĩnh, ngoài tiếng vang rất nhỏ của dụng cụ ra, chỉ còn giọng nói trong trẻo mà kiên quyết của Đường Đường.

Dương Thần ngẩn người nhìn Đường Đường, đột nhiên cảm thấy, cô bé trước mắt quả thật đã không là Đường Đường của ngày hôm qua, lời nói của cô bé khiến trong lòng Dương Thần cảm thấy rụt rè, nhưng nhiều hơn, lại là sự rung động từ trong tận đáy lòng.

Cháu sẽ nói cho đứa bé, bố của nó là một người đàn ông rất có lý tưởng, dũng cảm, là người đàn ông cả đời này mẹ yêu nhất, mặc dù nó chỉ có thể nhìn hình dáng bố trong ảnh, nhưng cháu nghĩ, nó nhất định tự hào vì người bố đó.

Đường Đường cười nói.

Đừng có nói linh tinh nữa.

Dương Thần giơ tay xoa trán Đường Đường.

Những lời này của cháu sắp dọa chết chú rồi, Viên Dã dám không tỉnh lại, chú nhất định sẽ không tha cho cậu ta!

Ừm, cháu cũng không tha cho anh ấy.

Đúng lúc này, không ai thấy, Viên Dã nằm trên giường bất động, một ngón tay phải hơi run lên.

Đọc truyện chữ Full