DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 240: Dạ tiệc và Hải Ưng

Nghe ý của Lâm Nhược Khê chắc lại muốn uống.

Dương Thần lập tức dừng lại, thong thả mang bát thuốc đặt lại lên bàn, cười khổ nói:

- Sao mà mất được, Nhược Khê, em yêu, em mau đến uống thuốc đi, uống một ngụm được ăn một miếng bánh, như thế sẽ không đắng nữa.

Lâm Nhược Khê từ trên tầng nhà bước xuống, bưng bát thuốc trên bàn, khóe miệng hơi cong lên như muốn ngăn mình bật cười:

- Anh lừa trẻ con đấy à, em không phải là trẻ lên ba, uống thì uống.

Dương Thần hơi mỉm cười:

- Trong mắt anh thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, cả đời này vẫn là trẻ con thế thôi.

Lâm Nhược Khê có vẻ không hài lòng:

- Anh nói gì thế hả, anh cũng không lớn hơn em đâu.

- Chăm sóc em như trẻ con không tốt sao?

Dương Thần nói.

Khuôn mặt của Lâm Nhược Khê ửng hồng:

- Không nói với anh nữa, chẳng đứng đắn gì cả.

Vú Vương đã uống xong thuốc của mình, nhìn hai người trẻ ríu rít thì cười híp mắt quay lên lầu.

Lâm Nhược Khê cúi đầu, mới uống được một ngụm, chưa kịp uống ngụm thứ hai thì vị đắng đã dâng lên đầu lưỡi, cô nhăn mặt lại.

Dương Thần không nhịn nổi cười, mở túi lấy ra một cái bánh nếp hãy còn mới đưa cho Lâm Nhược Khê.

Đôi mắt Lâm Nhược Khê nhìn một lát, cuối cùng không kìm nổi sức hấp dẫn liền cầm lấy chiếc bánh từ tay Dương Thần cho vào miệng cắn một miếng, nhưng rồi lại cảm thấy xấu hổ liền nuốt vội rồi giải thích:

- Em chỉ là không muốn lãng phí, đã mua thì phải ăn thôi.

- Anh biết anh biết, biết tiết kiệm như thế là tốt.

Dương Thần nói bằng vẻ tin tưởng tuyệt đối.

Lâm Nhược Khê lẩm bẩm:

- Biết thế là tốt.

Rồi cô tiếp tục vừa uống thuốc vừa ăn bánh.

Khi Lâm Nhược Khê uống xong thuốc thì hộp bánh nếp cũng đã hết sạch, Dương Thần thấy nếu như có một cuộc thi ăn bánh nếp thì chắc Lâm Nhược Khê ít nhất cũng sẽ lọt vào top 8.

Đón lấy cái bát không Dương Thần quay lại bếp, siêu thuốc bắc đã bắt đầu trở nên sạch sẽ.

Lâm Nhược Khê đứng ở cửa bếp, nhìn vẻ bận rộn của Dương Thần cô đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, hi vọng cái phút giây này cứ dài ra mãi...

Khi Dương Thần rửa xong các đồ quay người lại, Lâm Nhược Khê mới đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, liền quay mặt đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Dương Thần khẽ hỏi:

- Nhược Khê, em yêu, sao không đi nghỉ một lát?

- Ơ... Em... Em có chuyện muốn nói với anh.

Lâm Nhược Khê lập tức nghĩ ra mình còn có cớ để nói.

- Chuyện gì thế?

Dương Thần hỏi.

- Vừa nãy khi ở đồn cảnh sát em nói với Thái Nghiên anh cũng đã nghe thấy rồi, là về buổi dạ tiệc vào tối thứ Sáu, em muốn anh đến cùng với em.

Lâm Nhược Khê nói.

Dương Thần có phần kinh ngạc, bởi vì với những gì hắn hiểu về Lâm Nhược Khê, cô rất ít tham gia các hoạt động tập trung đông đúc, các kiểu xã giao phổ thông cũng không.

Lâm Nhược Khê nói:

- Em biết anh đang nghĩ gì, trước đây em chưa từng tham gia kiểu hoạt động như thế này, nhưng từ giờ sẽ khác, mặc dù em đi hay không cũng không có ý nghĩa gì, nhưng nếu như anh có thể tham gia loại hoạt động lớn như thế này thì có thể quen rất nhiều người có thể giúp anh phát triển ở Trung Hải này.

Dương Thần ngạc nhiên, Lâm Nhược Khê vì muốn tạo quan hệ sự nghiệp cho mình mới muốn lôi mình đi tham gia.

- Anh thấy không cần đâu, bây giờ như thế này cũng tốt lắm rồi, anh cũng không mong đợi có bao nhiêu tiền lương, em quản lý Ngọc Lôi cũng đã đủ mệt rồi, nếu còn bận thêm thì cuộc sống không có ý nghĩa nữa.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê nói sâu sắc:

- Nếu anh đã biết em mệt thì sao còn không chia sẻ cùng với em một ít, những người đàn ông khác đều dốc sức làm việc bên ngoài, tại sao cả ngày anh lại chơi bời nhàn rỗi, như thế có thoải mái không?

Dương Thần không nói được gì, đúng thế, theo như quan niệm của thế gian thì ta đúng là chó chui gầm chạn, ở nhà của vợ, đi xe của vợ, công việc cũng là do vợ sắp xếp, có làm sai cũng không lo bị đuổi.

Lâm Nhược Khê tưởng những lời nói của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của Dương Thần, nói bằng giọng có phần hối lỗi:

- Em không phải nói anh không tốt thế này thế kia... Chỉ là em thấy rõ ràng là anh có thể làm được, tại sao anh chỉ cam tâm làm kẻ đứng đằng sau, em cũng không hi vọng anh được thăng chức nhanh, chỉ mong có một ngày em có thể giao công ty lại cho anh... Em không phải là loại phụ nữ đam mê quyền lực, nếu có thể, em tình nguyện ở nhà cả ngày, cũng không muốn như người ta ngày nào nghĩ cách tranh đấu, giống như lần trước cạnh tranh với học trưởng, thật lòng mà nói, nếu em không phải tổng giám đốc của Ngọc Lôi, em sẽ không nhằm vào truyền thông Trường Lâm, nhưng ở vị trí của em bây giờ, cho dù là trong lòng không muốn, nhưng phải nghĩ đến rất nhiều người, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm... Anh có hiểu không?

Dương Thần gật đầu cười đáp:

- Anh biết rồi, vậy nghe theo em, mai anh sẽ đi cùng em.

Tiếp nhận Quốc Tế Ngọc Lôi? Đương nhiên Dương Thần sẽ không làm như thế, nhưng với tình hình như ở trước mắt, nếu như từ chối Lâm Nhược Khê sẽ khiến cho quan hệ mới bắt đầu trở nên thân thiết hơn của hai người bị đóng băng trở lại.

Lâm Nhược Khê sắc mặt vui vẻ:

- Anh cũng không cần cảm thấy áp lực quá lớn, cứ dần dần sẽ tốt hơn lên, bữa tiệc lần này là do Liễu gia – gia tộc lớn thứ hai Trung Hải do tập đoàn Bích Vân chiếm phần lớn tài sản tổ chức, tuy rằng không giàu có như Viên gia, nhưng cũng là một gia tộc có tiếng ở Trung Hải.

Liễu gia? Tập đoàn Bích Vân?

Dương Thần đột nhiên nhớ ra, chồng chưa cưới của cô bé An Tâm, cũng chính là cậu con trai dám đánh nhau trước đồn cảnh sát vì mình và cô bé đó, không phải đó chính là thiếu gia của nhà họ Liễu hay sao? Nếu đúng như vậy, thì cậu ta tên là Liễu Vân.

Không ngờ gia thế của Liễu Vân lớn mạnh như thế, thảo nào cha của An Tâm quyết tâm để cô bé kết hôn với Liễu Vân.

- Lần này là một bữa tiệc từ thiện bán đấu giá, đầu tiên sẽ là vũ hội tổ chức tại Khách sạn Bích Vân của Liễu gia, hầu như tất cả những thương gia và chính khách toàn Trung Hải sẽ đều có mặt ở đó, lần này anh đi cũng coi như là làm quen, lần sau nhất định sẽ rất có ích.

Lâm Nhược Khê giải thích.

Dương Thần gật đầu vẻ hiểu biết:

- Có em ở đó, anh thấy không làm quen mọi người cũng khó.

Lâm Nhược Khê hiểu ý của Dương Thần, đúng là cô rất ít khi xuất hiện trước đám đông, thậm chí có những người chưa từng gặp mặt cô, vì thế sự xuất hiện của cô, chắc chắn sẽ làm cho nhiều người khách muốn tiếp xúc.

- Anh không cần nghĩ ngợi nhiều, nếu anh chăm chỉ làm việc thì sẽ có một ngày sẽ rất nhiều người muốn tiếp xúc với anh.

Lâm Nhược Khê nói.

- Anh chỉ là không muốn người phụ nữ của anh bị kẻ khác vây quanh nhìn ngó mà thôi.

Dương Thần nháy mắt với Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn Dương Thần:

- Anh có thể không nói mấy câu thiếu đứng đắn như thế không?

- Anh không đứng đắn ở chỗ nào?

Dương Thần bực mình nói.

- Anh chỗ nào cũng không đứng đắn.

Lâm Nhược Khê tức giận hừ lên một tiếng, chân đi đôi dép nhung đầu thỏ bước lên lầu.

Dương Thần dọn dẹp xong đồ đạc cũng không định đi làm mà quay về phòng của mình trên tầng.

Sau khi mở máy tính lên, Dương Thần châm một điếu thuốc, đôi mắt hiện lên bao nhiêu sắc thái, hít một hơi thật sâu, dường như đã hạ quyết tâm.

Ngậm điếu thuốc trên môi, Dương Thần nhanh tay gõ bàn phím, nhập địa chỉ một trang web bằng một thứ ngôn ngữ lộn xộn không có quy tắc.

Sau một hồi chờ đợi, trang mạng hiện lên một khung video chat.

Nhân vật bên kia chỉ là khung hình một con chim ưng màu xanh lam đang bay.

Hệ thống: Đang chờ để kết nối...

Dương Thần đợi chừng một phút, con chim ưng màu lam đậm khi nãy biến mất, màn hình máy tính hiện lên một khuôn mặt nam tử anh tuấn người Tây da trắng.

Khuôn mặt người đó xăm một dãy số, đồng tử màu xanh lục sục sạo như con báo đang săn mồi, mái tóc màu hung vì nắng đội chiếc mũ sĩ quan theo kiểu Anh.

- Minh Vương, báo cáo, Solon có mặt.

Người bên kia dùng thứ giọng tiếng Anh trang trọng kiểu Luân -đôn chào, rồi lại giơ tay chào theo đúng kiểu quý tộc, ánh mắt sôi sục nhìn chính diện Dương Thần.

Nghe giọng nói cương trực quen thuộc, trong mắt Dương Thần ánh lên một tia hoài niệm, nói bằng tiếng Anh:

- Solon, đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?

- Trừ việc rất nhớ Minh Vương Các Hạ thì mọi người đều rất vui vẻ.

Solon dường như đang cười, nhưng khuôn mặt như được chế tạo từ kim loại dường như không phù hợp lắm và có chút cổ quái.

Dương Thần nhả ra một vòng khói thuốc:

- Solon, đã nói với anh nhiều lần rồi, anh không phải là nô lệ của tôi, không phải là người hầu của tôi, anh là bạn của tôi, thoải mái một chút đi.

Solon hé miệng, lộ ra chiếc răng nanh màu đen:

- Minh Vương Các Hạ, tôi đã rất thoải mái rồi, nhưng ngài phải hiểu, ngài là ân nhân của tôi, tôi phải kính lễ với ngài, huynh đệ của tôi và những bạn bè khác của ngài đa phần đều tin tưởng, chúng tôi rất vui được làm bạn với người tài giỏi như ngài, có điều... việc này có chút khó khăn, mà từ trước đến nay ngài chưa cho chúng tôi thời gian để thích ứng.

- Được rồi, được rồi, xem ra anh và ông già Constantin tiếp xúc nhau quá lâu rồi, bắt đầu biết niệm kinh rồi.

Dương Thần mỉm cười.

Solon cười nói:

- Ron là một người thú vị, nhưng mà ông ấy lại quá nhỏ mọn, tuần trước khi tôi từ Ý quay lại, ông ta chỉ cho tôi hai chai Mager Li 80 năm, tôi rõ ràng nhìn thấy ông ta vừa đào lên một chai champange đã chôn 90 năm rồi.

- Lẽ nào anh không biết triết học xử thế của Ron sao?

- Tôi biết, tiền bạc là do tiết kiệm mà có... Cái lão Satan quỷ tha ma bắt này, lão keo kiệt đến mức ma quỷ cũng không thích.

- Ông ta là tín đồ Thiên chúa giáo, anh không cần lo lắng vì một người không thích tín ngưỡng của ông ấy.

Solon lắc đầu:

- Không không, xin hãy tin tôi, Minh Vương Các Hạ, Ron là một tín đồ đạo Thiên chúa, ông ấy hiểu rõ mình không bì kịp với người đã ở trên thiên đường kia, chỗ quần áo đó chỉ dùng để lừa đảo thôi, cả ngày chỉ biết đến các phụ nữ trang điểm, trong mắt tôi ông ta chẳng khác nào, nhưng giờ ông ta còn muốn kiếm tiền bằng tên lửa xuyên lục địa, tôi rất không hài lòng về việc này.

Dương Thần nhìn vẻ mặt phẫn uất của Solon, không thể không bật cười:

- Mọi người vẫn thú vị như vậy nhỉ?

- Đúng vậy, Minh Vương Các Hạ, mặc dù chúng tôi thấy đây là chuyện rất nghiêm túc, nhưng nếu ngài đã thấy thú vị thì tại sao lại còn trở về Hoa Hạ? Tôi ghét việc sử dụng súng máy mà phải hỏi chính phủ.

Solon nói.

- Solon, sở thích của anh chắc tạm thời không quốc gia nào có thể đáp ứng nổi, tôi cũng không muốn giải thích vì sao tôi trở lại Hao Hạ, hôm nay tìm anh là vì có việc mong anh giúp đỡ.

Mắt Solon sáng bừng lên:

- Minh Vương Các Hạ, Cuối cùng ngài cũng giơ móng vuốt rồi. Ngài nói đi, Là ở Trung Đông? Bắc Phi? Hay là rừng mưa nhiết đới Amazon? Ôi, thật đáng chết, máu chiến đấu của tôi lại dâng lên, tôi nghĩ nếu có hải chiến tôi có thể cho xuất mấy tàu ngầm hạt nhân, mấy thứ đó cải trang đi rồi rất hữu dụng.

Dương Thần cười khổ lắc đầu:

- Solon, mấy năm qua thế giới rất yên ổn, tôi không muốn là người phát động chiến tranh.

- Ôi... Thật xấu hổ, tôi quên mất, Minh Vương Các Hạ đã đạt đến mức thần rồi, nhất định sẽ không tham gia vào những việc đó, vậy xin hỏi là nhiệm vụ gì, tôi và bạn bè rất sẵn sàng cống hiến sức lực vì ngài.

- Cảm ơn anh, Solon, thật ra việc này rất đơn giản, tôi muốn nhờ anh phải một tiểu đội Hải Ưng đến Trung Hải ở Hoa Hạ, những người này phải giỏi ngụy trang và liên lạc, không cần sức mạnh chiến đấu nhiều, tôi cần anh giúp tìm hành tung của một người, nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật về tư liệu của người kia và phương thức liên lạc của ta, tôi sẽ giao văn kiện cho anh.

Dương Thần nói rõ yêu cầu.

Solon chào theo nghi thức hải quân:

- Tôi rất vinh dự được hoàn thành nhiệm vụ.

- Cảm ơn.

Dương Thần cười, dừng liên lạc, sau đó gửi tư liệu đã chuẩn bị đi.

Xong việc, Dương Thần ngồi trên giường định ngủ trưa, đúng lúc này điện thoại lại rung lên.

Đọc truyện chữ Full