DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 267: Dạ tiệc tại Liễu gia

Thời gian trên xe qua đi rất nhanh, chớp mắt một giờ đồng hồ đã trôi qua.

Lâm Nhược Khê mắt nhắm mắt mở, lúc biết mình tỉnh cô ta có cảm giác mình đang dựa vào vai Dương Thần.

Có chút hơi khác thường, người đàn ông bên cạnh này không cựa quậy, làm cái gối để mình dựa vào, cho mình một cảm giác yên bình, an tâm mà trước đây chưa hề có.

Xem ra mình mệt rồi, sao lại có loại ảo giác hoang đường này chứ.

Lâm Nhược Khê lặng lẽ, lén lút vén tóc hai bên thái dương mình để chắc chắn nó không bị rối mới thản nhiên hỏi:

- Tôi ngủ bao lâu rồi?

- Khoảng năm tiếng rồi, buổi tiệc kết thúc rồi. – Dương Thần cười và nói.

Lâm Nhược Khê chau mày nhìn đồng hồ được bố trí tinh tế phía trước xe, sau khi xác định chỉ chưa đến một tiếng đồng hồ mới quay đầu sang trừng mắt nhìn Dương Thần:

- Đừng mang bộ mặt cợt nhả đấy, kiểu đùa như thế này không hay chút nào cả.

- Không cho tôi cười, tôi cũng không thể khóc.

Dương Thần không còn cách nào khác nói.

Lâm Nhược Khê không quan tâm tới hắn, không nói gì, lặng lặng ngồi sang một bên.

Dương Thần nhìn cô ta một hồi mới hỏi:

- Thoải mái hơn chưa, trông sắc mặt em tốt hơn nhiều rồi.

Lâm Nhược Khê vẫn không nói lời nào, hiển nhiên không muốn trả lời Dương Thần.

Dương Thần cũng đành bỏ qua, hai người lặng lẽ đợi xe tiến về làng du lịch của tập đoàn Bích Vân.

Bóng cây dưới màn đêm, gió lạnh thổi không ngừng, hai bên đường thỉnh thoảng có bóng dáng những người trông giữ xe, có thể thấy rõ Liễu gia rất coi trọng dạ tiệc lần này.

Sau năm, sáu phút lái xe trên con đường lớn dẫn vào làng du lịch, chiếc xe dừng lại tại nơi đỗ xe bên đường, trên con đường này, từ sớm những chiếc xe sang trọng, đắt tiền đã đỗ kín. Audi 8, Mercedes-Benz s, người bình thường coi những chiếc xe sang trọng ấy là xa xỉ quá mức, nó xuất hiện ở đây rõ ràng không thuận mắt chút nào.

Dương Thần cảm thấy được thân thể Lâm Nhược Khê trở nên cứng đờ, sau khi hít sâu một hơi đã trấn tĩnh lại, nhưng thấy Lâm Nhược Khê cũng hơi thờ ơ với chuyện này.

- Một lát đừng nói năng linh tinh, chạy lung tung nữa, biết chưa hả?

Lâm Nhược Khê lại lần nữa nghiêm túc nói với Dương Thần.

Dương Thần cười khổ:

- Tôi không phải đứa trẻ.

- Anh còn phiền phức hơn một đứa trẻ.

Lâm Nhược Khê nói không chút khách khí.

Dương Thần bĩu môi, nói không lên lời, coi như mình bị xem thường.

Lúc này, Lý Minh cũng đang căng thẳng đầu óc, chạy tới mở cửa sau xe, cúi người ngồi vào trong.

Dương Thần cười rồi chìa cánh tay trái ra trước mặt Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê do dự một chút rồi cuối cùng biết không thể từ chối liền đưa cánh tay ngọc ngà mềm mại khoác tay Dương Thần.

Dù sao mình cũng quyết định thử chấp nhận người đàn ông này, mình không thể lùi bước.

Hình ảnh chiếc Rollroyce màu đen dù cho được nhân vật nổi tiếng, đại gia giới kinh doanh trong buổi tiệc này sử dụng, nhưng không phải loại xe sang trọng được nhìn thấy nhiều, cho nên khi chủ nhân chiếc xe bước ra, không ít khách đứng ngoài tụ tập vào xem.

Dương Thần xuống xe đầu tiên, khuôn mặt này hoàn toàn xa lạ nên khiến tất cả khách khứa bất ngờ không hẹn mà đều quay lại nhìn, dùng ánh mắt thăm dò đây là thiếu gia của gia đình nào hay là con cháu quan to ngoài tỉnh mà Liễu gia mời tới.

Lập tức Dương Thần kéo tay Lâm Nhược Khê, giống như bị nam châm hút, thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, đàn ông ngây ngất, đàn bà thì ngưỡng mộ và đố kị, những thần sắc phức tạp đó khó mà miêu tả hết được, nhưng nhiều nhất trong số đó vẫn là nghi hoặc, dù sao Lâm Nhược Khê trước đây dường như chưa từng tham gia những buổi tiệc tụ hội giới thượng lưu như thế này, nên cô ta cũng là một khuôn mặt lạ.

Cái lạnh mùa đông không vì những bộ lễ phục của các quý bà, quý cô mà giảm bớt, nhưng phụ nữ luôn giả bộ cười như không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa còn không được tỏ ra run lẩy bẩy mới được.

Dương Thần cảm thấy làm phụ nữ thật không dễ, cảm giác được Lâm Nhược Khê vừa xuống xe liền bị gió lạnh thổi nên lập tức nép vào người hắn, hắn cười thầm, núi băng mà cũng biết lạnh.

Hai người theo lời mời của nhân viên phục vụ, đi về phía cánh của lớn ở đại sảnh, đây là tòa kiến trúc ba tầng theo phong cách Baroque, cột đá kiểu Athens cao chót vót, đủ chứng minh tài lực hùng hậu của Liễu gia.

Trước khi bước vào cửa, một người đàn ông trung niên mặc lễ phục đuôi én, đầu tóc bóng loáng, để hai hàng râu, khuôn mặt nhuận sắc hồng, mang theo vài người, mặt tươi cười tiến về phía trước, từ xa đã chào hỏi Dương Thần và Lâm Nhược Khê.

Thật vinh hạnh quá, vinh hạnh quá, không ngờ Chủ tịch Lâm lại nể mặt Liễu mỗ, đích thân đến dạ tiệc này, haha, hân hạnh đón tiếp!

Lâm Nhược Khê đứng bên Dương Thần nhẹ nhàng nói:

- Đây là gia chủ của Liễu gia, cũng là chủ nhân bữa tiệc này, Liễu Khang Bách.

Dương Thần giật mình, Đây chính là cha của Liễu Vân sao, lúc trẻ chắc cũng khiến cho không ít phụ nữ phải đau khổ.

Những vị khách khác vẫn đang nghi ngờ, thấy ông chủ của Liễu Gia đích thân đón tiếp lại xưng hô là “Chủ tịch Lâm”, nghĩ kĩ thì đa số đều đã đoán ra thân phận của Lâm Nhược Khê.

Người phụ nữ thân phận đáng giá bạc tỷ, nắm giữ công ty quốc tế lớn, những điều này đáng sợ hơn so với vẻ ngoài của cô ta.

Lâm Nhược Khê và Dương Thần bỗng trở thành tiêu điểm của mọi người, không ít người phỏng đoán Dương Thần là gì của Lâm Nhược Khê, dù sao người ngoài cũng biết, Lâm Nhược Khê chưa kết hôn, cũng chưa nghe nói có qua lại với thiếu gia nhà nào.

- Chủ tịch Liễu khách khí rồi, chúng tôi chỉ là hậu bối, không cần phải như thế này.

Lâm Nhược Khê mỉm cười.

Liễu Khang Bách khoát tay:

- Nữ nhân hào kiệt, lúc lão chủ tịch Ngọc Lôi còn đương chức, Liễu mỗ tôi cũng đã nói như thế, đến nay Ngọc Lôi nằm trong tay Chủ tịch Lâm đã thành bá chủ ngành sản xuất thời trang Hoa Hạ, những người già chúng tôi đều nhìn rõ cả, ra cửa đón khách, là sự tôn trọng mà người kinh doanh như tôi dành cho người những kinh doanh thành công.

Lâm Nhược Khê không nói gì thêm, chỉ gật đầu cười.

Liễu Khang Bách nét mặt không đổi nhìn Dương Thần:

- Không biết vị này là….

Không đợi Dương Thần nói, Lâm Nhược Khê:

- Là chồng tôi, Dương Thần.

Dương Thần ngoảnh đầu lại, nhìn Lâm Nhược Khê đầy bất ngờ, mặc dù biết hôm nay cô ta cho mình đi cùng chính là công khai mối quan hệ của hai người, nhưng không ngờ cô ta nói lưu loát thế, mặt còn không biến sắc.

Liễu Khang Bách hiển nhiên cũng bất ngờ, đồng thời không ít những vị khách xung quanh nghe thấy cũng đều lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời Dương Thần trở thành tâm điểm ngưỡng mộ, ghen tỵ của tất cả mọi người.

Dương Thần bối rối sờ lên mũi, cười nói:

- Chủ tịch Liễu không quen tôi, nhưng tôi quen con trai ngài.

Liễu Khang Bách lập tức lấy lại bình tĩnh, nói với giọng ôn hòa:

- Anh Dương quen với Liễu Vân? Liệu có phải là bạn học không?

- Không phải là bạn học, chỉ là có gặp qua, có chút mâu thuẫn.

Dương Thần giải thích qua, trong lòng hắn nói thêm, nếu cướp con dâu của ông chỉ là mâu thuẫn nhỏ.

- Ha ha, vậy không phải không đánh thì không quen sao, người tới đây đều là khách, mời hai vị.

Liễu Khang Bách già thành tinh rồi, không nắm rõ những chuyện trước đây của Dương Thần, lập tức chọn không tiếp tục câu chuyện.

Lâm Nhược Khê nghi hoặc nhìn Dương Thần, trong lòng không giải thích được tại sao Dương Thần và Liễu Vân quen biết, lại còn có hiềm khích, nhưng trong trường hợp này không thích hợp để hỏi thêm, chỉ có thể kìm nén trong lòng mà không nói.

Đợi nhìn thấy hai người đi vào hội trường, Liễu Khang Bách nói nhỏ với người đàn ông bên cạnh:

- Lập tức điều tra rõ lai lịch người đàn ông kia.

Người đàn ông đó lập tức nhận lệnh và rời đi, còn Lâm Khang Bách lại tươi cười vào tiếp những vị khách quan trọng khác.

Diện tích hội trường mặc dù rộng nhưng người cũng đông đúc, đại đa số là những phụ nữ giàu có, người nhiều thì nhiều chuyện, nhân viên phục vụ đi lại liên tục, ngoài của lớn xảy ra chuyện, sớm đã truyền đến tai những người bên trong.

Tin tức nữ chủ tịch có thần sắc bí hiểm của Quốc Tế Ngọc Lôi, người rất ít khi ra khỏi nhà nay lại mang theo chồng của cô ta đến bữa tiệc, một người đàn ông lạ có tên Dương Thần, giống như cơn lốc cuốn bay toàn bộ hội trường, vì thế hai người Dương Thần vừa vào cửa đã nhận lấy ánh mắt dòm ngó của mọi người.

Lâm Nhược Khê dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, bộ trang phục dạ hội bằng ren đen cùng đồ trang sức bằng ngọc bích khiến cô trông thanh lịch cao quý, bất kể là nam nữ cũng đều không thể chống lại sự quyến rũ ấy.

Trong lòng Dương Thần không tiếp nhận, đã nói từ trước là không đến, quả nhiên bị người ta nhìn thấy hết.

Lâm Nhược Khê không còn lo lắng chút nào nữa, hình như đã quen trở thành điểm sáng nhất trong đám đông, nhận ly rượu Champage từ nhân viên phục vụ rồi cùng Dương Thần tiến vào trung tâm hội trường.

Rất nhiều người đàn ông thành đạt, con cháu quan chức nhìn thấy Lâm Nhược Khê khoác tay Dương Thần đều có chút đố kị và coi thường, theo như bọn họ người đàn ông xấu xí, lạ mặt này dù thế nào cũng không thể bì được với những người ở tầng lớp thượng lưu như bọn họ, Lâm Nhược Khê lại còn trẻ, nhất thời không thể nhìn đúng người cũng là điều khó tránh.

Không thể không nói, năng lực tư duy của đàn ông có lúc cũng thật điên rồ, lúc này họ căn bản không muốn suy nghĩ, Lâm Nhược Khê có thể quản lý khối tài sản lớn như thế lẽ nào cô ta đầu óc nông cạn đến nỗi một người đàn ông cũng không chọn đúng.

Thế là vài người đàn ông áo quần bảnh bao, có học thức, có điều kiện, gia thế không tầm thường, không hẹn mà gặp đều nhìn Lâm Nhược Khê đang tới gần.

Đọc truyện chữ Full