DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 279: Đêm mùa đông

Sự nổi loạn của bọn cướp bóc ở hội đấu giá khiến cho cả buổi tiệc nhà Liễu gia vào lúc náo nhiệt nhất bỗng dưng dừng lại, những khách mời chạy tỏa đi khắp nơi.

Trong lòng của Liễu Khang Bách cảm thấy không vui, thậm chí còn mắng đứa con Liễu Vân của mình một trận, cho rằng Liễu Vân đã lơ là với nhiệm vụ được giao, không quản lý được cấp dưới của mình.

Sau khi sự việc xảy ra vẫn còn một người rất buồn bực, đó là Cục trưởng cục cảnh sát Thái Nghiên, chính ngay trước mắt mình xảy ra sự việc như vậy, và thêm điều buồn bực nhất chính là rõ ràng đó là bọn cướp với những hành động táo bạo nhưng những kẻ côn đồ đó lại không để lại chút tung tích nào.

Tuy nhiên sau khi sự việc xảy ra, sự mất tích đột ngột của chị Thái Ngưng và sự biến mất đột ngột của Dương Thần khiến cho Thái Nghiên có cảm giác rất lạ, nhưng cô vẫn giữ nó ở trong lòng.

Tại cổng lớn bên ngoài làng du lịch, dưới tàng cây tùng bách bốn mùa xanh tươi, ánh đèn mờ mờ chiếu lên hai chiếc xe màu đen có rèm che.

Bên cạnh bồn hoa ở cạnh đường lớn, Lâm Nhược Khê vẫn mặc áo lễ phục dạ hội tơ tằm màu đen đang nhìn về phía hội trường, trong buổi đêm giá lạnh yên tĩnh, có chút gì đó hiện lên sự thất vọng.

Dương Thần đột nhiên biến mất, cũng không nói lời từ biệt, chỉ nói đi xem tình hình thế nào, nhưng đã trôi qua gần một tiếng đồng hồ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, điều này khiến Lâm Nhược Khê không khỏi lo lắng liệu có xảy ra chuyện gì hay không.

Lâm Nhược Khê cũng không nhận ra rằng mình đã quá để ý đến hắn, chỉ là vì luôn ở cùng với hắn, lại là thân phận vợ chồng, Lâm Nhược Khê cho rằng, dù là con vật, nuôi rồi cũng sẽ có tình cảm thân thiết, huống chi lại là một người sống chẳng lúc nào chịu ngồi yên như vậy, trong lòng lo lắng, cũng là điều hết sức bình thường.

Sau đó, với tâm trạng thấp thỏm, Lâm Nhược Khê quyết định đợi ở cổng lớn ở làng du lịch, nhưng thoắt cái đã đợi được gần một tiếng rồi.

Dẫu sao cũng đang là mùa đông, mặc dù vẫn chưa đến thời điểm lạnh nhất ở thành phố phương Nam, nhưng cũng khiến cho chóp mũi của Lâm Nhược Khê đỏ ửng lên, hai tay không kìm nổi ôm lấy nhau, không ngừng cọ lên cánh tay.

Lúc này, từ trong chiếc xe dài Cadilac màu tím đỗ ở trước mặt, một người khoác chiếc áo điêu cừu chính là Dương Tiệp Dư bước xuống, lả lướt bước đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, tay cầm chiếc áo khoác cắt theo kiểu phục cổ bằng vải nhung trắng, nhẹ nhàng khoác lên vai của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê cũng không hề cự tuyệt, mặc dù không ngờ sự nhiệt tình của đôi vợ chồng Viên gia cùng ở lại với mình để chờ Dương Thần, nhưng cô cũng ngượng không dám hỏi gì nhiều.

- Cái đứa nhỏ này, hãy để cho lái xe chờ Dương Thần là được rồi, ngươi tội gì phải một mình chờ hắn, bên ngoài lạnh lắm.

Dương Tiệp Dư đau lòng nói.

Lâm Nhược Khê khẽ hé miệng mỉm cười, nhưng bởi cô bị lạnh quá lâu, trên miệng cô nở nụ cười cứng ngắc với sự miễn cưỡng.

- Chính bản thân tôi cũng cảm thấy lạnh, đâu dám để người khác thay mình chịu tội được. Ai kêu tôi dẫn hắn đến, bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng người đâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, đó chính là sơ suất của tôi.

- Hắn là người hoạt bát như thế, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nhưng với cô, một cô gái nếu tiếp tục bị lạnh như vậy, thế nào cũng nhiễm bệnh.

Dương Tiệp Dư nói với sự thương hại:

- Dương Thần cũng thật quá đáng, làm sao lại có thể để một mình cô chạy đi, để cô phải chịu tội chờ hắn.

Lâm Nhược Khê không trả lời nhiều câu hỏi này, nhân lúc đó có một chút nghi hoặc liền hỏi:

- Viên phu nhân, ngài và Viên gia chủ quen với Dương Thần bằng cách nào vậy, tôi chỉ biết rằng hắn cùng hai vị công tử tham gia trò chơi mới quen nhau. Thật không ngờ hắn cũng quen cả hai vị nữa.

Dù sao cũng là đại gia tộc đứng đầu Trung Hải, giọng điệu của Lâm Nhược Khê khá khách khí.

Dương Tiệp Dư dường như sớm đã biết Lâm Nhược Khê sẽ hỏi:

- Chính là Tiểu Dã đã giới thiệu cho vợ chồng chúng tôi quen hắn, cảm thấy hắn là người trẻ tuổi tài cao, chỉ có vài lần tiếp xúc, tuy nhiên chúng tôi quen nhau chưa lâu nên chưa nói với cô thôi.

Lâm Nhược Khê tin tưởng được 7, 8 phần, tuy nhiên cảm thấy không hài lòng với việc Dương Thần giữ bí mật với chính cô, nhưng suy đi tính lại, xưa nay mình không thèm quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của hắn, trong lòng không tránh khỏi sự buồn bã.

- Nhưng thật ra Lâm tiểu thư, cô quen Dương Thần từ khi nào vậy, kết hôn từ khi nào vậy? Tôi và ông xã rất tò mò đó. Dương Thần, chàng trai đó mặc dù khá tốt, nhưng dường như đó không phải là mẫu người mà Lâm tiểu thư thích. Bộ dạng trông bình thường, lại chẳng có sự nghiệp gì, ngày thường cũng không có dáng vẻ của người làm ăn chân chính, Lâm tiểu thư thích hắn ở điểm nào chứ?

Dương Tiệp Dư quan tâm mới dò hỏi thử.

Lâm Nhược Khê bỗng nhiên không nói được câu gì, chính mình thích hắn ở điểm gì nhất?

Đối với câu hỏi này, nếu như đặt câu hỏi ngược lại, bản thân mình cũng không chán ghét hắn ở điểm nào nhất cả, có lẽ chính mình có thể nói ra một hai điều, có thể thích…thật là một vấn đề đau đầu.

Cố gắng trở lên rắn rỏi một lúc, Lâm Nhược Khê nói:

- Có thể là, suy nghĩ thoáng, không quá so đó tính toán.

Nói khó nghe một chút, chính là sự vô tâm, tựa như đêm nay vậy, nói đi là đi ngay!

Sắc mặt của Dương Tiệp Dư khẽ gật đầu một cách hơi kì lạ, không hỏi thêm nữa.

Lúc này, Viên Hòa Vĩ từ trên xe bước xuống, hờn giận nói:

- Tiệp Dư, còn có cả Lâm tiểu thư, các ngươi hãy mau vào trong xe đi, tôi đến đợi Dương Thần, cậu bé đó có phải đã uống nhầm thuốc không vậy, tại sao trời lạnh thế này đi ra ngoài cũng không nhắn lại câu gì cả?

- Hắn vứt điện thoại trong xe, Lâm Nhược Khê nhíu mày nói.

- Tôi thực sự phục hắn đó.

Viên Hòa Vĩ tỏ ra hơi nóng giận, bước đến bên cạnh Dương Tiệp Dư, ghé sát vào tai của Dương Tiệp Dư nói nhỏ:

- Đứa cháu này, thật sự đáng lo lắng.

Dương Tiệp Dư liếc mắt nhìn chồng, nhưng trong lòng chan chứa tình cảm, từ lúc bắt đầu gặp Dương Thần, đã xảy ra sự việc kích động đến như vậy, nếu không xuất thân từ gia đình danh giá. Đối diện với sóng to gió lớn, thật sự chịu không nổi nữa.

Nhìn thấy động tác thân mật của đôi vợ chồng Dương Tiệp Dư, trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy có phần thèm muốn, giống như cặp vợ chồng môn đăng hộ đối như vậy, sống cùng với nhau hai mươi mấy năm, còn có thể thân mật khăng khít như vậy, nhất định rất hạnh phúc….

Vừa nghĩ đến vị kia của mình, bùng nổ ra sự việc cướp bóc, liền một mình biến mất bỏ lại mình, không còn thấy bóng dáng của hắn, Lâm Nhược Khê bỗng trở nên buồn bã, chính mình đang làm cái gì vậy? Tội gì phải ở đây chờ hắn chứ?

Đang trong cơn bực bội, chợt nghe thấy phía trước có người la lên.

- Còn chưa về sao, anh đã bảo em muộn rồi về trước đi cơ mà.

Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy một mình Dương Thần đang cười hì hì chạy đến.

Dương Tiệp Dư cùng Viên và Vĩ nhìn thấy Dương Thần bình an trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Nhược Khi tức giận nói:

- Về trước? anh định ngủ qua đêm ở chỗ này sao?

- Anh gọi xe taxi là được mà.

Dương Thần nói.

- Chỗ để bắt taxi gần đây nhất nếu đi bộ ít nhất cũng bốn mươi phút, nếu tờ báo sớm mai có đăng tin người bị chết vì lạnh, tội vạ lại đổ lên đầu tôi, tôi chẳng phải rất oan uổng sao.

Lâm Nhược Khê nói.

Dương Thần thầm nghĩ quãng đường bốn mươi phút, năm phút cũng chẳng đáng gì, nhưng biết rằng lúc này thể nói ra được, cũng vì Lâm Nhược Khê không sợ lạnh mà đợi mình nên cảm thấy sự ấm áp và cảm động, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, giữa hai người vẫn luôn có tình cảm với nhau.

- Coi như anh đã sai rồi, đi bộ một lúc đã quên mất thời gian. Xin nhận lỗi với bà xã đại nhân, mau lên xe đi, đừng để lạnh nữa.

Dương Thần cười trừ và nói.

- Không cần anh nói.

Lâm Nhược Khê bước lên xe mà không quay đầu nhìn xuống đất, dùng sức đóng sầm cửa xe lại.

Dương Tiệp Dư trừng mắt nhìn Dương Thần.

- Cậu cũng thật là, tại sao vào lúc đó lại chạy đi đâu nữa, trở về hãy cố mà an ủi vợ cậu đi.

Dương Thần cảm thấy sự bất thường khi bề trên Dương Tiệp Dư lại quan tâm đến mình như vậy. Trong lòng hắn đã có chút sáng tỏ về mối quan hệ giữa hai người họ, tuy nhiên vì một số nguyên nhân mà hai người họ không nói rõ ra. Lần này nhận được vẻ thân mật của Dương Tiệp Dư, sắc mặt của Dương Thần cười không được tự nhiên.

- Biết rồi, cảm ơn các ngươi đã cùng chờ với Nhược Khê, các ngươi cũng mau về đi.

Viên Hòa Vĩ khẽ vỗ vai Dương Thần, ôm Dương Tiệp Dư cùng ngồi trở lại xe, chiếc xe Cadillac vụt phóng đi.

Dương Thần trở lại ngồi ghế sau của chiếc xe Rolls- Royce, Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài cửa xe mà không nói câu gì, không để ý gì đến Dương Thần.

Lái xe Lý Minh không dám thở mạnh, cảm thấy tâm tình của Chủ tịch không được tốt, anh sáng suốt im lặng lái xe, không nói câu gì cả.

Dương Thần nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy nên hạ mình xin lỗi, nếu không dự đoán sẽ có chiến tranh lạnh trong nhiều ngày, vì thế cần suy nghĩ đến những câu sắp nói ra để thú nhận những lỗi sai của mình.

Nhưng không đợi Dương Thần kịp mở miệng, điện thoại của Dương Thần đã rung lên.

Dương Thần lấy chiếc điện thoại từ trong xe lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy điện thoại của mình có đến mười mấy cuộc gọi lỡ liên tiếp, nhưng do tham dự ở tiệc không mang theo điện thoại nên không nghe máy.

Dương Thần nhận điện thoại, và hỏi:

- Xin hỏi vị nào vậy?

- Là Dương tiên sinh đúng không vậy?

- Đúng vậy.

Dương Thần nghe thấy giọng của người nam rất lạ, có chút lo lắng.

- Tôi là bệnh viện tâm thần Trung Hải, ngài đã sắp xếp một bệnh nhân ở chỗ chúng tôi, Lâm Khôn, ngài còn nhớ rõ chứ.

- Tất nhiên rồi.

Dương Thần nhìn vào đôi mắt Dương Nhược Khê ngồi bên cạnh, hắn lâu rồi không còn để ý đến gã bị điên Lâm Khôn, theo hắn biết, Lâm Nhược Khê cũng chưa đi thăm gã lần nào cả, đủ để biết ông ta đã thất bại thê thảm đến cỡ nào.

- Ông ta xảy ra chuyện rồi, mấy tiếng đồng hồ trước, đột nhiên bệnh tình nặng thêm, bị rối loạn thần kinh đã nhảy từ trên cao xuống, kết quả….Kết quả não bị xuất huyết, cấp cứu cũng không có hiệu quả…

Người đàn ông đó nói.

Vẻ mặt của Dương Thần đông cứng lại, chưa nói đến nên vui hay buồn, chỉ có điều không ngờ rằng gã đó đột ngột lại vĩnh biệt thế giới này.

- Chúng tôi gọi điện cho Trương Hổ tiên sinh, nhưng Trương Hổ tiên sinh nói rằng hậu sự nên giải quyết như thế nào cần ngài đến định đoạt, vì vậy chúng tôi mới gọi điện cho ngài.

Dương Thần thở dài.

- Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến chỗ các anh để giải quyết, bây giờ làm thế nào thì làm, tiền bạc không thành vấn đề.

- Vâng, nếu có bất kỳ yêu cầu gì có thể gọi theo số này, người kia nói xong liền gác máy.

Khoảng một giờ sau, hai người lặng im về đến biệt thự Long Cảnh Uyển.

Không đợi đi vào trong nhà, Dương Thần đã gọi Lâm Nhược Khê.

- Anh có việc muốn nói với em.

Lâm Nhược Khê nhíu mày:

- Nếu là việc vừa rồi, không cần nói thêm gì nữa, tôi không có hứng nghe anh giải thích nữa.

- Là chuyện cha của em.

Dương Thần nghiêm mặt nói.

Vẻ mặt của Dương Nhược Khê hơi sững sờ, dường như nghe đến từ “ cha” có chút gì xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Dương Thần, ra hiệu để hắn nói tiếp.

- Trước đây anh đã từng nói với em, ông ta bị điên rồi, em cũng không hỏi anh hắn ở bệnh viện nào, anh nghĩ chắc em cũng chưa bao giờ đến thăm ông ta, anh biết em hận ông ta, việc ông ta hại em, không thể nói dăm ba câu là hết được, anh hiểu tình cảm của em, vì vậy từ trước tới nay đều không nói ra.

- Tuy nhiên vừa rồi người ở bệnh viện tâm thần gọi điện tới, nói với anh rằng, do bệnh của ông ta bỗng nhiên nghiêm trọng, rối loạn thần kinh, nhảy lầu bị xuất huyết não, không cứu được, đã qua đời rồi.

Vừa nghe thấy ba từ

“ Qua đời rồi”, bước chân của Lâm Nhược Khê rõ ràng hơi khụy về phía sau nửa bước, toàn thân khẽ run lên, trong mắt có chút lệ long lanh.

Dương Thần tựa như khẽ than thở:

- Cho dù thế nào đi nữa, ngày mai hãy đi cùng anh đến bệnh viện. Nếu nói về luật pháp, ông ta vẫn là bố em, việc hỏa táng hài cốt của ông ta, em vẫn phải đích thân đi ký để làm thủ tục sẽ tốt hơn.

Lâm Nhược Khê đứng im lặng ở cửa rất lâu, khẽ hỏi:

- Thực ra, tôi cũng đã nghĩ đến rồi, muốn hỏi anh ông ta ở đâu để đón ông ta về quê, tìm người để chăm sóc cuộc đời còn lại của ông ấy.

- Chính tòa biệt thự mà ông ấy không chịu nhượng lại cho em đó sao?

Dương Thần hỏi.

- Đúng vậy, sau khi ông ấy bị điên, mặc dù tôi lấy được chỗ đó, nhưng tôi vẫn chưa từng về chỗ đó, tôi nhận ra rằng, tôi vẫn sợ về lại chỗ đó, sợ lại nhớ đến bà, nhớ đến mẹ, nhớ lại những chuyện trước đây.

Lâm Nhược Khê đưa tay lên quệt nhẹ khóe mắt, hít vào một hơi lạnh, kiềm chế không để nước mắt chảy ra.

- Chỉ có điều không ngờ rằng, chưa đợi tôi đưa ra quyết định, ông ta đã đột ngột ra đi.

Lâm Nhược Khê khẽ cười chua chat, xoay người mở cửa.

- Ngày mai đúng vào thứ bảy, sáng mai tôi sẽ đi.

Dương Thần đồng ý một tiếng, nhìn thấy bóng dáng mềm mại thui thủi một mình bước vào trong phòng, trong lòng cảm thấy nặng trĩu.

Đọc truyện chữ Full