DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1452: Mỗi người đều có mục đích riêng

Vào giờ phút này, Mông Nguyệt đang đứng trong một phòng nghị sự tối, cầm điện thoại trên tay, đối diện cô, hai người Mông Khai Nguyên và Mông Kỳ đang ngồi, đang lộ nụ cười nguy hiểm.

Trong điện thoại, Dương Thần trầm ngâm một lát, nói:

- Được thôi, cô thử nói kế hoạch ra coi, xem tôi có thể giúp cô một tay không.

Mông Nguyệt lập tức trả lời:

- Đa tạ chủ nhân, kế hoạch của tôi là như vậy…

Theo sự tường thuật của Mông Nguyệt, Mông Khai Nguyên và Mông Kỳ nhìn nhau cười.

Đợi Mông Nguyệt cúp máy, thở ra một tiếng, quay qua nói với Mông Khai Nguyên và Mông Kỳ:

- Ông nội, trưởng lão, Dương Thần đã trúng kế rồi.

- Ha ha! Nguyệt Nhi ngoan của ông, quả đúng là cháu gái tốt của ông, lần này Dương Thần muốn xảo biện cũng không được, đợi ngày mốt, chúng ta khống chế hắn, bắt hắn phải giao trả linh bảo, lại bắt hắn giao ra các đan dược tốt khác, như vậy ngược lại chúng ta trúng mánh lớn rồi!

Mông Khai Nguyên vui mừng nói.

Mông Kỳ gật đầu,

- Không sai, tên Dương Thần này tâm địa độc ác, toan tính tường tận, còn mưu toan tiến hành phản kích Mông gia chúng ta, đừng có vọng tưởng! Lần này không chỉ lấy linh đang của hắng, công pháp của hắn cũng phải giao ra, dù sao đi nữa là do hắn sai trước, có đoạn ghi âm cuộc gọi này, cho dù hắn muốn chối cãi cũng không được…

Mông Khai Nguyên đồng ý nói:

- Chúng ta chỉ cần giao đoạn ghi âm cho thủ trưởng số 1, lý lẽ sẽ thuộc về chúng ta, cho dù giết chết Dương Thần, cũng chỉ cần nói là lỡ tay giết chết! Đoán là Dương gia của hắn cũng không có gan chọi đến cùng với chúng ta!

- Hì hì, kế này rất tuyệt, con nha đầu Mông Nguyệt con làm tốt lắm, tuy nhiên, sự việc chưa thành, tuyệt đối không được để lộ tin tức, mạng lưới tình báo của Dương Thần rất mạnh, để hắn biết được, thì rất khó khiến hắn mắc mưu lần nữa, nếu như lại chạy ra nước ngoài thì càng khó giải quyết nữa.

Ý thức cảnh giác của Mông Kỳ rất nặng.

Mông Nguyệt nghiêm nghị gật đầu,

- Nguyệt Nhi biết chừng mực.

- Trưởng lão, vậy phiền ngài đi thêm một chuyến đến trong tộc, xin phái cao thủ trong tộc trợ giúp, hòng dễ dàng bắt tên vô liêm sỉ Dương Thần đó!

Mông Khai Nguyên cẩn thận nói.

- Đương nhiên, chẳng qua Dương Thần cũng chỉ là hơi vượt trội mà thôi, bây giờ lão phu đi xin chỉ thị trong tộc, phái thêm hai trưởng lão Độ Kiếp kỳ, chắc chắn sẽ đánh cho Dương Thần này tơi tả!

Mông Kỳ cười hiểm khằng khặc, một ngọn gió đen quét ra phòng nghị sự.

Mông Khai Nguyên nghênh ngang đắc chí, dương dương tự đắc, nhìn Mông Nguyệt với ánh mắt tán thưởng, nói:

- Nguyệt Nhi, con làm rất tốt, nội rất vui mừng, con đối với Mông gia trung thành như vậy, so với hai đứa em trai vô dụng thì còn tốt hơn nhiều.

- Lúc trước ông không thể cứu con từ tay tên ác đồ đó, ông có lỗi với con, cũng may con lanh trí, trốn thoát từ trong tay hắn, trái lại còn có thể xếp đặt hắn, thật là làm cho ông vui mừng.

- Đợi sau lần thu hồi linh bảo này, ông sẽ đề bạt con làm phó bang chủ, địa vị ngang bằng cha con, sau này, vị trí của ông sẽ là của cháu!

Mông Nguyệt cười ngọt ngào nói:

- Ông nội, thật ra con chỉ nói vậy thôi, Nguyệt Nhi biết tất cả những việc ông làm cũng đều vì gia tộc, Nguyệt Nhi cũng muốn gia tộc có thể thịnh vượng không suy, hễ là loại giống Dương Thần, còn muốn lợi dụng con, quá xem thường con gái Mông gia, thì hắn phải bị băm thành trăm mảnh!

- Không sai! Nhất định phải khiến tên tiểu tử này muốn sống không được, muốn chết không xong! Lần trước để hắn trốn mất, lại còn vô cớ tổn thất 3 vị trưởng lão, khiến cho ông không thể ngẩng đầu trong tộc, sợ trong tộc giáng tội, lần này lấy được linh bảo, đã có thể nở mày nở mặt rồi!

- Vậy Nguyệt Nhi chúc mừng ông nội trước!

Mông Nguyệt tiến đến kéo tay Mông Khai Nguyên cười duyên dáng nói.

Trong lúc nhất thời, trong phòng nghị sự tràn ngập tiếng cười lớn của Mông Khai Nguyên.

Phía bên kia, Dương Thần không quá bận tâm chuyện này, sau khi cúp máy, thì coi TV trong phòng khách, đợi Mạc Thiến Ny và Lam Lam trở về, thì sẽ ăn tối.

Mạc Thiến Ny hễ làm việc thì sẽ cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả làm diều với Lam Lam, cũng vô cùng nghiêm túc, mua một đống dụng cụ ở cửa hàng văn phòng phẩm, vào mùa này phía nam Hoa Hạ có rất nhiều người làm diều, cũng không khó để mua được.

Bé mập đặt hết tâm trí vào việc làm diều, ngay cả cơm tối cũng không ăn nhiều như mọi hôm, dắt tay Mạc Thiến Ny muốn bắt đầu làm.

Trong phòng khách, Mạc Thiến Ny cùng bé mập cầm kéo loay hoay gọt giũa cành trúc, cắt những tờ giấy dầu đầy màu sắc, vừa làm, vừa dạy Lam Lam phải làm như thế nào.

Lam Lam học rất nghiêm túc, giống như lúc học tập với Dương Thần, chỉ cần là thứ có hứng thú, đều có thể tập trung rất nhanh.

Dương Thần ngồi trên ghế sofa, nhìn Mạc Thiến Ny và Lam Lam từng chút từng chút hoàn thành con diều, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ấm áp trong lòng.

- Ba! Con diều của Lam Lam làm xong rồi!

Bé mập cầm con diều, hào hứng chạy đến trước mặt Dương Thần, cho Dương Thần xem, giống như là đang triển lãm kiệt tác của bản thân, khoe khoang, cực thần kỳ.

Dương Thần nhìn con diều màu đỏ lửa trên tay Lam Lam, hai con mắt to, chân màu hoa văn, hình động vật hoạt hình đang mở miệng cười, nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi hỏi:

- Đây là.. con ếch?

Lam Lam gật đầu lia lịa, nói:

- Các bạn khác nói là muốn làm com chim yến, con chim nhỏ, bởi vì chúng có thể bay, Lam Lam không thèm giống với các bạn! Lam Lam làm diều hình con ếch!

Dương Thần muốn nói con ếch đáng lẽ phải là màu xanh lá, sao lại là con ếch đỏ, nhưng nghĩ lại rồi thôi, con nít vui là được rồi.

- Nhìn con, gấp như vậy kìa, con diều còn phải gắn thêm dải băng, mau qua đây.

Mạc Thiến Ny vẫy Lam Lam nói.

Bé mập lập tức lại chạy đi, chăm chú nhìn Mạc Thiến Ny gắn hai dải băng đỏ cho con diều hình chú ếch của nó, hai con mắt to tràn đầy ánh hào quang lấp lánh.

Đợi sau khi làm diều xong, Lam Lam mới thỏa mãn chạy lên lầu luyện công, cuối cùng trong nhà cũng đã yên tĩnh trở lại.

Mạc Thiến Ny sắp xếp đống hỗn độn trên bàn, Dương Thần lại đi đến phía sau cô, ôm chặt lấy cô, cắn lỗ tai cô, cười nói:

- Tiểu Thiến Thiến, sau này nếu em sinh em bé, nhất định sẽ là người mẹ tốt.

- Thật chứ?

Mặt Mạc Thiện Ny đỏ hồng, xấu hổ cúi đầu xuống.

- Chí ít anh không biết làm diều cho con.

Dương Thần nói.

Mạc Thiện Ny nói nhỏ một tiếng,

- Đó là bởi vì anh không sinh ra ở sơn thôn, có gì kỳ lạ chứ, em cũng chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt này, những chuyện khác cũng không giúp được gì.

- Sao lại là chuyện nhỏ chứ, anh có thể cảm nhận được em thật sự yêu thương Lam Lam, làm cho Lam Lam rất vui vẻ, cám ơn em.

Dương Thần thành khẩn nói.

Mạc Thiến Ny cắn cắn môi, cố nén cười, xoay người lại, liếc Dương Thần một cái, dịu dàng nói:

- Có gì mà cảm ơn chứ, khách khí như vậy em nổi giận đó…

- Thật ra không chỉ mình em, các chị em đều thương yêu Lam Lam như con ruột của mình, tuy nhiên Lam Lam tuy là còn nhỏ, nhưng hiểu rất rõ, chúng em là “dì” của nó, con bé sẽ không gọi chúng em tiếng “mẹ”, em nghĩ, con bé đang đợi anh để mẹ nó quay về.

Dương Thần thở dài, cười bối rối nói:

- Anh cũng muốn, nhưng trước khi sự việc chưa làm rõ rang, e rằng Nhược Khê sẽ không hồi tâm chuyển ý, anh chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao những chuyện khác không ít, Mông gia và gia tộc Ẩn Thế tà tâm không từ, anh không thể khoanh tay chịu chết.

Nói xong, Dương Thần đưa tay nhéo mạnh một cái vào mông đầy đặn của Mạc Thiến Ny, một tay nắm vào khối thịt màu mỡ, chát chúa vỗ một cái.

- Công việc thu dọn giao cho Mẫn Quyên đi, xem như phần thưởng, tối nay anh sẽ sớm gieo giống cho Tiểu Thiến Thiến của anh!

Thân thể mềm mại của Mạc Thiến Ny run lên, sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, độ nhạy cảm của cơ thể tăng cao, bị người yêu trêu trọc như vậy, thì có chút chịu không nổi, đội mắt quyến rũ như tơ, hơi thở mềm như lan, mềm nhũn trong lòng Dương Thần.

Dương Thần bồng cô lên, nhanh như gió đi lên lầu 2, chui vào trong phòng…

Cùng lúc đó, một thị trấn nhỏ gần biển ở phía nam Trung Hải.

Đêm lạnh như nước, ánh sao lấp lánh.

Bên bãi biển kéo dài, toàn là những khối đá ngầm lớn, ngoại trừ những ngọn đèn của ngư dân ở phía xa, không một bóng người.

Khiến người ta bất ngời là, một cô gái trẻ tuổi đeo cái ba lô leo núi lớn màu hồng, mặc áo hoạt hình màu vàng dài tay và quần jean, đang ngồi trên tảng đá ngầm lớn, trên tay đang bưng tô bún thập cẩm cay mua ven đường, một mình lẻ loi đối diện thủy triều mà ăn

Trên khuôn mặt ngọt ngào động lòng người của cô gái, không thể xóa nhòa nét ưu tư, trong đôi mắt sáng ngời, lộ ra cảm giác tang thương mà những người cùng trang lứa không có.

Đột nhiên, từ phía sau cô gái truyền đến một giọng nam trong trẻo, đột ngột vô cùng.

- Nếu không phải có thể lần theo linh hồn ấn ký, quả thật nhất thời anh không thể tìm được em, lại ở nơi thanh tịnh như vậy, điều này không giống em chút nào, Tiêu Tiêu.

Lạc Tiêu Tiêu khẽ giật mình, vội đứng dậy quay đầu, mở to đôi mắt

- Anh!?

Trên bờ biển, chàng mỹ thiếu nam thanh lịch ước chừng khoảng 20 tuổi, áo sơ mi trắng quần jean gọn gàng, tóc đen ngang tai, môi đỏ răng trắng, với nụ cười vô cùng mê hoặc, không biết từ lúc nào đã đứng ở đó.

Đọc truyện chữ Full