DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1470: Bước chân của Athéna

- Cũng không tính là đã khuya. Chỉ có điều có chút chuyện phải làm.

Dương Thần kéo ghế dựa rất tự nhiên ngồi xuống.

- Nếu cô biết tôi sẽ liên hệ với cô, vậy khẳng định không phải chỉ có một mình tôi cảm nhận được.

- Nói nghe một chút, đó là cái gì, vì sao tinh thần lực thần cách của ta bỗng nhiên bắt đầu tăng lên? Ta có thể cảm nhận được, nó vẫn còn tiếp tục không ngừng tăng lên.

- Thật mất hứng, chẳng lẽ tôi mặc như vậy đứng trước mặt anh, anh lại muốn hỏi những chuyện nhàm chán kia sao?

Christine bỗng nhiên nghiêng người, ngã ngồi trên đùi Dương Thần, cặp mông đầy đặn cứ như vậy đè xuống chân Dương Thần, hai cánh tay ngọc ôm lấy cổ Dương Thần.

Dương Thần ngửi mùi thơm mê người của phụ nữ xông vào mũi, cằm đối diện với vùng đồi núi của Christine, dường như chỉ hơi cúi đầu, miệng đã có thể cắn phần thit trắng nõn mềm mại kia.

Ngôi sao quốc tế đầy sức hấp dẫn, dung mạo và dáng người hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ. Đối với Dương Thần mà nói thực sự đầy sức hấp dẫn.

Nhưng Dương Thần vẫn có thể kiên trì, cười khổ nói:

- Cô đột nhiên như vậacute; là không muốn trả lời tôi? Cô như vậy sẽ làm tôi cảm thấy cô muốn gạt tôi chuyện quan trọng nào đó.

Lưng Christine chuyển động uyển chyển như rắn trong nước, cặp mông khá căng, khiến vật lớn giữa hai chân Dương Thần bắt đầu phản ứng.

Người phụ nữ này cảm nhận được sự khác thường của Dương Thần, hơi thở như lan đến bên tai Dương Thần, cắn cắn vành tai Dương Thần, cười nói:

- Dương Thần thân yêu, không bằng như vậy đi, anh bổ sung vào chỗ trống của ta, tôi sẽ nói cho anh biết chân tướng... Anh cũng biết, thân thể tôi đây còn chưa làm qua, bên trong rất nhỏ đấy.

Yết hầu Dương Thần "Ực" một tiếng, mạch máu sôi sục, khí huyết tuôn trào mãnh liệt, người phụ nữ này thật quá đáng. Những lời như vậy cũng có thể nói ra miệng.

Chỉ sợ đàn ông nghe được điều kiện như vậy sẽ hưng phấn không kìm được mà run rẩy. Nhưng Dương Thần lại dở khóc dở cười. Cô coi mình là gì vậy. Mình cũng không phải trai gọi

- Cô ngoắc ngón tay nhỏ một cái, sợ là đàn ông muốn lấp đầy chỗ trống cho cô sẽ xếp hàng đến Úc ấy

Christine khẽ hừ:

- Tôi mỗi lần luân hồi đều đã có đàn ông, nhưng đều là tôi để ý họ, thời đại này đàn ông đều quá kém, tôi cảm thấy rằng lựa chọn anh thật không tồi.

- Cảm ơn quá khen, cô coi trọng tôi như thế, tôi còn phản đối chính là bị coi thường rồi, không bằng như vậy, cô đem chân tướng nói cho tôi biết, tôi lấp đầy chỗ trống cho cô hai lần, thế nào?

Dương Thần xấu xa cười nói.

Trong lòng Dương Thần hiểu rõ, Christine quả thực muốn cùng mình phát sinh quan hệ. Hai người sớm phái sinh chuyện. Mình không phải là thứ tốt, Christine cũng không phải là không có đàn ông.

Hai người đều là người có được thần cách, về mặt tinh thần đã lần lượt thay đổi thật sự phức tạp. Nói trắng ra thân thể chẳng qua chỉ là một thể xác.

Dương Thần tin tưởng, nếu bản thân muốn thượng Christine, cô sẽ không cự tuyệt, hai người có thể trở thành bầu bạn trên giường thực sự không tệ.

Nhưng Dương Thần biết rằng, đó là bởi vì Christine đã từng có tình cảm sâu đậm với Minh vương tiền nhiệm, cụ thể là tình trạng thế nào đấy, Dương Thần cũng không rõ lắm. Hắn chỉ có thể biết được một chút thông qua thần cách mà thôi.

Nhưng Minh vương tiền nhiệm loại bỏ ý thức về Christine, hiển nhiên đã khiến Christine bị thương tâm.

Luân hồi không có nghĩa là chấm dứt. Bọn họ vẫn có thể ở bên nhau. Nhưng loại bỏ ý thức, chẳng khác nào thật sự không trở về nữa.

Hoặc nhiều hoặc ít, Christine đều chuyển những cảm tình kia tới trên người mình. Kết quả là, cũng làm cho mình và cô qua lại tương đối gần.

Nhưng Dương Thần không thích tình cảnh như vậy - cùng Christine phát sinh quan hệ. Bởi vì như vậy, Dương Thần sẽ cảm giác mình có chút đê tiện, lợi dụng tình cảm của Christine chống lại Minh vương tiền nhiệm.

Đối với thần sống vài vạn năm mà nói, cảm tình như vậy thật ra cũng đủ quý báu và thiêng liêng.

- Anh đúng là người đáng ghét. Đưa thịt đến bên miệng anh mà còn không ăn. Hades, chẳng lẽ tôi thực sự còn không bằng vợ và đám tình nhân của anh sao?

Christine giả vờ giận sẵng giọng nói.

Dương Thần lắc lắc đầu.

- Được rồi, Aphrodite, chúng ta là bằng hữu, tôi hiểu cô... Tôi hy vọng cô không cần tiếp tục che dấu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com

Vẻ mặt Dương Thần trở nên thật sự nghiêm túc mà còn chăm chú. Điều này làm cho không khí mờ ám hồng nhạt cũng lạnh dần đi.

Christine khẽ thở hắt ra, từ trên người Dương Thần đứng lên, giơ tay chọc vào trán Dương Thần một cái, còn mang theo chút tức giận.

Đi đến ban công, nhìn những ngọn đèn trên đồi Beverly, Christine thở dài:

- Là trái tim của Gaia. Athéna thực sự đã làm trái tim của Gaia sống lại...

Dương Thần cũng không tỏ ra bất ngờ. Hắn đã lường trước được tình huống này. Tuy rằng đến nay hắn còn không biết trái tim của Gaia rốt cuộc là vật gì.

- Trái tim của Gaia sống lại, có phải có nghĩa lực lượng của chư thần sẽ dần dần khôi phục hay không?

Dương Thần nhíu mi nói:

- Tôi nhớ được thời điểm ở Hàn Quốc, Stern cùng Alys nói chuyện với Athéna, đã nói trái tim của Gaia giống như có ảnh hưởng lớn đối với toàn bộ thế giới, có phần liên quan đến các loại hủy diệt. Nhưng lúc ấy bọn họ không nói cho tôi biết nội dung cụ thể, cô không muốn giải thích cho tôi sao?

Christine bất đắc dĩ quay đầu lại, cười nói:

- Tôi có thể cho anh một lời giải thích, anh cũng cảm nhận được, trái tim của Gaia sống lại, thực lực của chúng ta dần dần khôi phục. Đúng vậy, Athéna muốn phục hưng Thần tộc chúng ta, bước chân của nàng đã bắt đầu chính thức bước ra rồi.

- Cô tanh muốn thế nào, chẳng lẽ lại còn muốn như hai vạn năm trước, tàn sát nhân loại sao?

Dương Thần kinh ngạc nói.

Christine lắc đầu.

- Tôi không biết, ý nghĩ của cô ta đều rất khó đoán. Hơn nữa, cho dù chúng ta có biết rằng cô ta muốn làm cái gì, nhưng ai có thể ngăn cản được cô ta đâu.

Dương Thần im lặng. Đúng vậy, thực lực của Athéna thực sự sâu không lường được, cho dù hiện giờ thực lực của mình đã tăng lên, vẫn không dám nói có thể đối kháng cùng Athéna.

Hơn nữa, nếu trái tim của Gaia sống lại, thực lực người phụ nữ này vẫn không ngừng nâng cao.

Đang lúc Dương Thần còn muốn hỏi thêm điều gì, di động bỗng nhiên đổ chuông.

Dương Thần xem, đúng là điện thoại của Dương Công Minh.

- Nhóc con, trở về Yến Kinh một chuyến.

- Xảy ra chuyện gì?

Dương Thần không ngờ còn sớm như vậy ông cụ đã gọi điện thoại cho mình.

- Hừ, Mông gia xảy ra chuyện như vậy, con cho là số 1 dễ dàng buông tha con sao? Con cho là vận chuyển chút dầu mỏ như vậy, toàn bộ Hoa Hạ mặc cho con muốn làm gì thì làm sao?

Dương Thần cũng biết chỉ đơn thuần dựa vào Bàn Nhược đi giả “Mông Nguyệt” thật sự không có khả năng hoàn toàn gió êm sóng lặng. Hắn hỏi:

- Nội, không phải là số 1 muốn gặp con chứ?

- Quay về đi, ở Nam Hải chờ, ta với con cùng đi

Dương Công Minh trầm giọng nói.

Dương Thần ngược lại cũng không quá lo lắng, nếu số 1 muốn gặp mình, hơn nửa muốn là nói chuyện mà không phải trực tiếp chèn ép mình. Huống chi, cho dù là muốn chèn ép mình, cũng không chắc có thể làm được. Mình không phải như ngày xưa nữa.

Cúp điện thoại, Dương Thần nhìn Christine áy náy cười:

- Tôi phải đi rồi.

Christine giơ tay đùa bỡn mái tóc dài màu vàng kim của mình, cười nói tự nhiên:

- Anh thật giống như lại rước lấy phiền phức, chúc anh may mắn.

- Xem ra chuyện trái tim của Gaia, chỉ có ôm bóng mà chạy từng bước.

Dương Thần ném đi chút nghi ngờ trong đầu, tạm thời không nghĩ nhiều, đứng dậy nói:

- Tôi biết rằng cô không thẳng thắn đối với tôi, nhưng tôi hy vọng, bất luận tương lai như thế nào, chúng ta sẽ mãi là bằng hữu.

Christine không nói lời nào, chỉ khẽ mỉm cười, có thâm ý.

Bóng dáng Dương Thần rất nhanh biến mất khỏi ban công, phi thân đi tới Yến Kinh. Hắn phát hiện mình thật đúng là bận rộn không ngừng.

Trên ban công của khu nhà cao cấp, Christine nhìn hướng Dương Thần đi xa, trong lòng tự nhiên than nhẹ.

- Bằng hữu sao, Hades... Anh là một tên ngốc, tôi vốn không muốn làm bằng hữu của anh... Tôi hy vọng gắn kết với anh, lại đi nói với anh những lời trái với lương tâm... sau này... chắc không có cơ hội rồi...

...

Hải Nam. biệt thự Tây Giao

Sáng sớm, chỗ ở của Tiêu Chỉ Tình là tầng hai của căn nhà cao cấp, cô ở trong phòng của mình, vùi mặt trong chăn đang đều đều hô hấp ngủ say.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, bóng dáng vú Vương đi đến, nhìn cô gái trong phòng, xung quanh bày bừa máy tính, ti vi còn đang bật màn hình, vú Vương bất đắc dĩ cười, lắc đầu.

Cũng không biết đứa nhỏ này như thế nào lại thích máy tính, cũng không giống những chị em khác trong gia đình, tuy nhiên bà cũng biết Tiêu Chỉ Tình không thể tu luyện, cảm thấy cô có sở thích như vậy cũng không tệ.

Đi đến bên giường, vú Vương nhấc chăn lên, kéo cánh tay trắng nhỏ của Tiêu Chỉ Tình chỉ trời sáng bên ngoài.

- Tình nhi, dậy đi.

Tiêu Chỉ Tình lười biếng mở đôi mắt mơ màng vẫn còn đang buồn ngủ, dáng người mềm mại giãy dụa, chu môi, ngập ngừng:

- Mẹ... Người ta vẫn còn muốn ngủ nữa.

- Ngủ cái gì nữa. Ngày hôm qua đã nói cùng mẹ đi thăm nhà bà ngoại con sao, không xuất phát sớm một chút buổi trưa sẽ không kịp đến chỗ ấy rồi.

Vú Vương vỗ vỗ mông con gái, cưng chiều mà cười.

Vú Vương mới năm mươi tuổi nhưng dù sao cũng đã sống nửa thế kỉ, ở quê cha mẹ vẫn còn khoẻ mạnh, bọn họ cũng đã biết được cháu ngoại Tiêu Chỉ Tình đã trở lại, tuy rằng là hai ông bà già bị gạt, không biết nội tình, nhưng trong mấy ngày nay đã gặp mặt hai lần, rất yêu thích, bảo vú Vương mang cháu ngoại đi gặp bọn họ nhiều hơn.

Tiêu Chỉ Tình nhớ tới hôm nay đúng là phải đi thăm nhà bà ngoại, bất đắc dĩ chu môi từ trên giường ngồi dậy.

Vú Vương nhìn tóc rối bời, vẻ mặt ngơ ngác của con gái, càng nhìn càng thấy đáng yêu, không kìm lòng nổi đi tới ôm lấy Tiêu Chỉ Tình, dùng sức hôn lên mặt con gái mấy cái.

- Ôi, Tình nhi của ta thật là thơm!

Tiêu Chỉ Tình cảm giác mình giống như búp bê, bị vú Vương ôm hôn lại sờ người, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ hạnh phúc mỉm cười ngọt ngào, có mẹ, cô cảm nhận được sự dịu dàng mà trong mười mấy năm qua cô chưa bao giờ cảm nhận được.

- Được rồi..., mẹ đi xuống trước làm cho con một ít điểm tâm, con tắm rửa nhanh một cái rồi sẽ xuống.

Vú Vương đồng ý, đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng lên, liền giật mình nhảy dựng.

Không biết từ lúc nào trên ban công, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú tóc đen, môi hồng, răng trắng, đứng đối diện mẹ con bà âm trầm cười lạnh.

Đọc truyện chữ Full