DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1548: Biện pháp duy nhất

Các cô có phần không hiểu, ngay kể cả đám người Lưu Thanh Sơn, cũng không biết chuyện này, tại sao đứa con rể này tự nhiên lại nói đến trận bóng đá.

Dương Thần thản nhiên tiếp tục nói:

- Là bởi vì, trong một trận bóng đá, mặc kệ mạnh yếu như thế nào, lúc bắt đầu ra sân, dựa vào quy tắc, tỉ số ban đầu luôn luôn là 0-0, không có sự khác biệt nào cả.

- Dốc hết sức để chạy, ra sức cắt bóng, dùng hết ý chí để sút cầu môn, chi cần bên nào chịu cố gắng, thì ai cũng có thể lên ngôi vô địch Châu Âu!

- Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đối với người bình thường, đó là một loại sức mạnh tinh thần, thể hiện sự kiên trì của bản thân.

- Trên sân bóng, người thắng làm vua, cho dù là cả đời chỉ thắng có một lần, nhưng cũng kiến cho kẻ thất bại phải ngước đầu nhìn lên thán phục... Đó chính là sức hấp dẫn của bóng đá.

- Nhưng, thật sự là như vậy sao? Có lẽ đối với cầu thủ mà nói, ti số 0-0, cũng không quan trọng lắm, đối với khán giả cũng vậy. Nhưng đối với những tên tài phiệt chuyên cá độ bóng đá thì lại khác hẳn...

- Chi cần kết quả trận đấu thắng hay thua, thì có thể kiếm được mấy trăm triệu tiền lợi nhuận, như vậy không cần để ý xem ai vô địch Châu Âu, ai vô địch thế giới, muốn thua trận cũng được, thua mấy trái đều không có vấn đề gì cả.

- Chuyện các cầu thủ không nghe lời của huấn luyện viên, cứ để huấn luyện viên chi đạo rồi sau đó đúng lúc mà giở trò, lấy cái lý do để thay huấn luyện viên, thì trọng tài có

thể làm gì được? Không làm cho chúng bị mất tiền là được rồi...

- Giới truyền thông bị khống chế, đội bóng cũng bị khống chế, thậm chí cả thuế quốc gia cũng bị khống chế, một trận bóng đá chi là một thứ nhỏ không ai để ý đến, nhưng có thể mang lại một khoản tiền lớn, sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

- Fans hâm mộ mặc dù biết đó là thứ bóng đá giả, nhưng có thể làm thế nào được?

- Dân chúng ngoại trừ việc kiến nghị, mắng mò, chế nhạo, động mồm mép để kiềm nén cảm xúc của bản thân, thì cũng không thể làm gì hơn vì mình chỉ là một người dân... không được gì, cái gọi là ra tòa và hầu tòa, cũng chỉ là một màn kịch được các nhân vật kia dàn dựng khéo léo thông qua các vụ giao dịch.

- Phần lớn dân chúng hầu như không để ý, không tham dự vào những chuyện đó. Nói

cách khác, là họ chỉ quan tâm đến tiền bán vé là chính, nếu đánh cược, khả năng lấy được tiền là rất ít, những tiền này đa số sẽ vào túi của những tay tài phiệt đó.

- Mặc kệ ở khu vực, quốc gia nào, kỳ thật đạo lí giống như nhau cả, chi cần tiền vào túi thì làm cách nào cũng được cả... Trừ khi, bọn chúng buông tha không tham gia vào bóng đá nữa.

- Đúng như thế... Tất cả đều dơ bẩn. Nhưng đây lại không phải bản tính của bọn chúng sao?

- Giống như anh bây giờ, đối với những việc trở thành cầu thủ có đẳng cấp thế giới, hoặc huấn luyện viên tài năng nhất, chi là chuyện nhỏ.

- Nhưng những tên tài phiệt kia, để ý đến anh, là có hai nguyên nhân, thứ nhất là bọn

chúng hi vọng anh có thể ra tay, giúp bọn chúng kiếm tiền, thứ hai là không để cho anh giúp cho những người khác kiếm tiền, hoặc là, nếu anh kiếm được tiền thì phải chia cho bọn chúng.

- Giống như thể bọn chúng đã đặt ra quy tắc, không thể phá vờ được lợi ích của bọn chúng.

- Nếu như anh làm tốt, bọn chúng sẽ để cho anh sống, cho anh ví dụ như cúp vô địch, giày vàng, hay cả một đội hình vô địch châu Âu, nhưng nếu anh làm không tốt, bọn chúng sẽ đánh anh, làm anh bị thương, thất bại...

- Trước kia, thực lực của bọn chúng quá yếu, nên đương nhiên cũng không xem anh ra gì, nhưng bây giờ bọn chúng đã có thực lực, tự nhiên cũng cần người bảo vệ, không thể ngồi yên trong đài câu cá được nữa.

- Không nói đến chuyện trước mắt, hay kết quả cuối cùng, dù sao cũng muốn để cho mọi người hiểu rõ được chân tướng thật sự trước khi trận đấu bắt đầu...

Mọi người im lặng một hồi, lại nhìn ra được cái thực trạng của bóng đá hiện nay, đều không khỏi lộ ra vẻ suy nghĩ.

Lời Dương Thần nói mặc dù có chút thành kiến, nhưng lại có không ít là sự thật tàn khốc.

Lưu Thanh Sơn thở dài:

- Mặc dù đối với việc giao lưu và đấu tranh của con, chúng ta không phải là những người có thể tham dự được, nhưng làm bố vợ của con, lại là đàn ông từng lăn lộn bao nhiêu năm đến tận bây giờ, ta cũng có thể hiểu được một phần tâm trạng của con...

Dương Thần tươi cười, nói lời cảm kích với ông bố vợ, sau đó quay sang nhìn thấy Lam Lam đang ngồi ở một chiếc bàn gần đó, đang ra sức nhét bắp rang vào miệng, liền vẫy tay.

Cô con gái Tiểu mập nháy mắt mấy cái, không nỡ bỏ cái hộp bắp rang mới ăn hết được có một nửa, chạy đến chỗ Dương Thần, không hiểu có chuyện gì.

Dương Thần ôm lấy cô con gái, vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, sờ cái má non nớt đáng yêu, trong mắt lộ ra vẻ yêu thương trìu mến.

- Con đã không còn đường lui nữa rồi, bởi vì bọn chúng sẽ không để yên cho con.

- Nếu như muốn tiếp tục sống như thế này, trừ phi cùng bọn chúng làm những chuyện xấu xa, thì biện pháp duy nhất là phá vỡ quy tắc của bọn chúng...

- Hay nói cách khác... mặc kệ tất cả mọi người, chà đạp lên quy tắc của bọn chúng!!

Dương Thần nói với giọng trầm trầm, nhìn tất cả mọi người thật lâu, rồi mỉm cười nói

- Cái này không phải là bởi vì bản thân của mình, mà còn vì tất cả mọi người, và con của con...

Không biết từ lúc nào, Quách Tuyết Hoa đã rơi lệ, nhịn không được, chạy đến ôm chầm lấy đứa cháu gái, nức nở khóc lóc.

Tất cả mọi người đều hiểu đang xảy ra chuyện gì, việc cha mẹ không thể làm gì cho con cái, làm cho bà có cảm giác bất lực, xấu hổ... đấy chính là cha mẹ.

Huyễn cảnh, Ninh gia

Ninh Chính Phong đang ở trong phòng làm việc, tức tối phát ra một tiếng gầm rú!

- Tên Dương Thần đáng chết!! Dám khinh thường ta! Có ngày ta sẽ chém chết ngươi! Đem xương ngươi nghiền thành tro!!!!

Đang trong trạng thái tức giận, chiếc máy tính và các loại vật dụng trong phòng đều bị y đập nát, nhưng cũng không thể giải tỏa được nỗi giận dữ này.

Ninh Chính Cương và Ninh Chính Thuần đang đứng ở gần đó, cũng lộ ra vẻ câm như hến, không biểu lộ ra, cảm thấy như vậy sẽ làm huynh trướng của mình tức giận thêm.

Có thể thấy, sau nhiều lần bị cự tuyệt, lại bị coi thường, đối với kẻ cao ngạo như Ninh Chính Phong lại càng hận Dương Thần thấu xương!

- Anh bớt giận, tên Dương Thần này thật không biết tốt xấu, dù sao chúng ta cũng muốn hắn đối kháng với Lạc gia, Tiêu gia và cả Hồng hoang môn nữa, đến lúc đó chết ở trong tay ai đều là chết, chúng ta đều có cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Ninh Chính Thuần làm tư thế giơ tay chém xuống.

Ninh Chính Cương nhíu mày nói:

- Hồng hoang môn kia, đã hơn nghìn năm rồi không có tin tức gì, em và các trưởng

lão cũng rất nhiều người không biết nó tồn tại, không ngờ tên tiểu tử Dương Thần kia lại

phát hiện ra, thật là tự gây ra hậu họa.

Ninh Chính Phong khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp, hít sâu một hơi rồi nói:

- Lão Tứ, ngươi hãy liên lạc với Ninh Quang Diệu, cho hắn biết, việc hợp tác với Dương gia ở thế tục tất cả đều dừng lại, bắt đầu đối kháng với Dương Thần và Dương gia,

tùy thời cơ mà xử lí.

- Mặt khác, giúp ta gửi một một lá thư đến Lạc gia và Tiêu gia, giúp chúng ta để ý đến hành tung của Dương Thần và đám người xung quanh hắn, có gì cần thì cứ việc nói.

Ninh Chính Thuần cười tà nói:

- Tuân mệnh, anh cả!

- Lão Nhị

Ninh Chính Phong lại nói với Ninh Chính Cương:

- Ngươi đi cùng với vài trướng lão, cùng nhau lên núi Âm thủ, mời các vị trưởng lão rời núi, về bảo vệ gia tộc...

- A?

Ninh Chính Cương có chút khó hiểu hỏi:

- Anh cả, mời họ về bây giờ có phải sớm quá không... Liệu...

- Ta bảo ngươi đi thì cứ đi!

Chờ đến khi Dương Thần đến Ninh gia rồi, ta với ngươi có thể chống đờ được hắn không!?

Ninh Chính Phong giận dữ mắng.

Ninh Chính Cương sắc mặt trắng bệch, im lặng gật đầu:

- Tuân mệnh.

Đúng lúc này, vẻ mặt ba người đều biến đổi, cảm thấy có chút khác thường.

Ninh Chính Phong đi đầu, nhanh chóng đi ra ngoài, Ninh Chính Cương và Ninh

Chính Thuần, cũng đi ngay đằng sau.

Ngay lúc này, ở khu vực phía nam của Ninh gia, bầu trời bắt đầu tối sầm lại, mây đen kéo đến, tiếng sấm rền vang!

Giống như có vô số các con mãnh thú đang gầm lên, thanh thế rung trời!

Không ít các tu sĩ của Ninh Gia đều đi ra, trong chốc lát đứng cạnh Ninh Chính Phong đã là hàng nghìn tu sĩ, đen kịt một chỗ.

- Cái này... Có phải là..

Một gã trướng lão Minh Thủy kỳ run rẩy có chút không tin.

Ninh Chính Phong thân thể căng cứng, trong mắt hiện lên một tia máu, da thịt giật giật

- Đúng vậy, là tam muội, cô ấy đã đột phá được Nhược Thủy đỉnh phong... Chính là Cửu Thiên Thần lôi kiếp!!!

- Thật không thể tin được, Lạc Thiên Thu mới vượt qua được không bao lâu, Trúc tiểu thư cũng đã đột phá rồi!

- Đây đúng là khả năng tu luyện thiên bẩm, chúng ta già đầu rồi mà vẫn còn may mắn có thể xem được cảnh tượng tráng lệ này!

Một đám trướng lão bàn luận luôn miệng, lộ ra vẻ kích động.

Ninh Chính Phong ngược lại lộ ra vẻ lạnh lùng:

- Ngạc nhiên cái gì! Lúc này vừa mới bắt đầu, không biết tam muội có thể vượt qua được ba lần Thái thanh Thần lôi được không?

Đọc truyện chữ Full