DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1560: Mỏi mắt mong chờ

Tiêu Mạnh Vu cảm thấy có một áp lực rất lớn, nổi giận nói:

- Chẳng trách lại có dũng khí dám đòi cướp ngôi vị gia chủ của ta, lão Nhị, hóa ra các ngươi đã âm thầm cấu kết với Lạc Thiên Thu.

- Tiêu gia chủ, lời này của ông… tôi không thích nghe chút nào cả.

Lạc Thiên Thu ánh mắt âm trầm nói:

- Chính là do đứa con của ông là Tiêu Mạc Hối và tên trưởng lão đã chết của gia tộc ta là Lạc Phong đã liên kết với nhau định dùng Đào ngột ma huyết để đầu độc ta… Ta còn chưa tính đến món nợ này đâu…

- Cái gì!?

Tiêu Mạnh Vu và vài tên thái thượng trưởng lão khác sắc mặt kinh hãi, hướng ánh mắt về phía Tiêu Mạc Hối.

Tiêu Mạc Hối mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, run run nói:

- Nói hươu nói vượn! Phụ thân và các vị trưởng lão xin hãy tin con! Con thật sự không làm chuyện đó!

- Ha ha

Lạc Thiên Thu nhếch miệng, điềm nhiên nói:

- Thật sao, trừ Tiêu gia các ngươi ra còn có gia tộc nào có thể lưu giữ lại được Đào ngột ma huyết? Trừ gia chủ của các ngươi ai còn có thể lấy được Đào ngột ma huyết?

- Ngươi… ngươi có chứng cớ gì không?

Tiêu Mạc Hối chống chế.

Lạc Thiên Thu bỗng nhiên duỗi tay ra, một luồng ánh sáng màu hồng lượn lờ trên tay y, tản mát ra hơi thở tà ác làm cho người ta sợ hãi.

Mọi người ở đây đều không phải đồ ngốc, ai cũng nhận ra được, đây chính là hơi thở tà ác của Đào ngột ma huyết.

- Đào ngột ma huyết này lần trước trong lúc giao chiến với Dương Thần, suýt chút nữa đã làm hại được ta, cũng may số mệnh của ta lớn, chuyển nguy thành an, có thể sử dụng được năng lực của ma huyết này làm tăng chân nguyên, nên bây giờ mới còn sống đứng ở đây.

Lạc Thiên Thu cười lạnh:

- Các vị, nếu Tiêu gia muốn hợp tác với Lạc gia chúng ta, ta sẽ suy nghĩ về việc đòi lại món nợ này… Còn nếu không ta sẽ hạ thủ không lưu tình đâu.

Tiêu Mạnh Vu tức giận đến phát run, trong cơn giận dữ tát một cái vào mặt Tiêu Mạc Hối!

- Nghiệt súc! Ai cho ngươi làm việc này!?

Tiêu Mạc Hối ngã nhào xuống đất, biết sự việc đã bị lộ, bằng chứng đã rõ ràng, y cũng không thể biện hộ thêm được nữa, nói gì đến chuyện muốn âm thầm xử lí Lạc Thiên Thu nữa, cái đó chỉ giống như là việc lót đường.

Lạc Thiên Thu đã gây ra một sức ép lớn đối với người của Tiêu gia, lại còn bị đám người Tiêu Mạnh Nhạc khống chế, bọn họ đã rơi vào tình cảnh bất lợi.

Quả nhiên, vài tên thái thượng trưởng lão sắc mặt bất mãn, đối việc cha con Tiêu Mạnh Vu và Tiêu Mạc Hối đã làm cảm thấy thật ti tiện, mà cũng có trăm nghìn chỗ hở!

Tiêu Mạnh Vu bị Tiêu Mạnh Nhạc nắm được nhược điểm, Tiêu Mạc Hối lại không thể giết chết được Lạc Thiên Thu, ngược lại tăng cường thực lực cho y, giờ y đã tìm đến tận nơi rồi, rơi vào đuối lý!

Một gã thái thượng trưởng lão Nhược Thủy kì cuối lắc đầu thở dài:

- Mạnh Vu, Mạc Hối, cha con các ngươi khiến cho chúng ta tức giận rồi đấy.

Tiêu Mạnh Vu sắc mặt trắng bệch, biết các vị trưởng lão đã nghiêng về phía Tiêu Mạnh Nhạc.

Mặc dù những người ở đây không phải là toàn bộ thái thượng trưởng lão của Tiêu gia, nhưng mà bọn họ đều đã nghĩ như vậy, thì những trưởng lão khác khi về đến thì cũng sẽ không có ý nghĩ khác.

Các trưởng lão đã thống nhất ý kiến như vậy, thì gia chủ như y cũng không thể nói gì được nữa!

Lúc này, Tiêu Mạnh Nhạc hiên ngang chắp tay nói:

- Chư vị trưởng lão, Mạnh Nhạc đã nghĩ đến chuyện này, đại ca không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vị gia chủ nữa, Mạnh Nhạc hi vọng có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cùng hợp tác với Lạc gia, tạo dựng mối quan hệ, đối phó với kẻ thù chung là Dương Thần, lấy lại thể diện cho Tiêu gia ta.

Năm vị thái thượng trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng trưởng lão Nhược Thủy kì cuối kia mở miệng nói:

- Việc này chúng ta sẽ thông báo với hội trưởng, nhanh chóng đưa ra quyết định, tuy nhiên hiện tại, bọn ta chỉ có thể để Mạnh Nhạc đảm nhiệm chức vị này trước… Về phần Mạnh Vu và Mạc Hối hãy bế quan mà suy nghĩ đi.

- Trưởng lão! Chuyện này…

Tiêu Mạnh Vu định nói một câu nhưng thấy cả năm vị trưởng lão đều trợn mắt nhìn y, nên đành thôi.

Lạc Thiên Thu phủi tay:

- Các vị trưởng lão Tiêu gia quả nhiên hiểu lí lẽ, Lạc gia chúng tôi từ trước đến nay đều luôn mong muốn cùng các gia tộc khác sống hòa bình, nếu hiện giờ muốn Mạnh Nhạc huynh làm gia chủ, tôi cũng không có ý kiến gì cả, chỉ mong hợp tác vui vẻ với nhau…

- Lạc gia chủ khoan hồng, độ lượng, Tiêu gia chúng tôi tự nhiên sẽ đối đãi tốt.

Thái thượng trưởng lão cũng phụ họa theo.

Những trưởng lão này từng nắm những chức vụ trọng yếu trong gia tộc, biết ở thời điểm này, Lạc gia đang ở thế lớn, không đụng vào được, tuy rằng Lạc Thiên Thu đã đạt Thái Thanh Thần Lôi kiếp, cũng không thể áp đảo tất cả, nhưng Tiêu gia vẫn phải né đi cạnh sắc này.

Ít nhất, việc hợp tác trước mắt với Lạc gia để báo thù Dương Thần là hợp lí nhất, mà cha con Tiêu Mạnh Vu cũng đã phạm sai lầm, các vị trưởng lão cũng đã đưa ra quyết định cuối cùng rồi.

- Hừ, Tiêu Mạnh Nhạc và Tiêu Mạc Tranh… Nhìn như vậy thật giống cha con…

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền từ đại điện vào.

Dáng người cao mặc trang phục màu đen, tóc dài bồng bềnh, tay cầm một thanh kiếm dài ba thước, chậm rãi tiến lại gần.

- Từ Thiếu Cung? Ngươi tới đây làm gì?

Người tới chính là Từ Thiếu Cung, lúc trước đang bế quan tu luyện ở nơi khác, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây.

Đám người Tiêu Mạnh Nhạc quay người lại, nhíu mày hỏi.

Trong mắt Lạc Thiên Thu hiện lên vẻ kinh ngạc, y không ngờ trong phạm vi hơn 50 thước mới nhận ra sự có mặt của Từ Thiếu Cung, nhưng tu vi của Từ Thiếu Cung cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến Nhược Thủy kì cuối, tuy rằng so với tuổi của y là một bước tiến khá nhanh, nhưng y không có cách nào có thể so sánh được.

- Ừ…

Lạc Thiên Thu híp mắt

- Không hổ danh hiệu đệ nhất kiếm sĩ, có thể sử dụng kiếm khí để che dấu hơi thở và chân nguyên của mình một cách hoàn mĩ.

Từ Thiếu Cung nhếch miệng cười

- Lạc gia chủ nhãn lực tốt lắm có thể so chiêu với ta không? Được giao đấu với cao thủ số một số hai trong Huyễn cảnh, lại đạt tới Thái thanh thần lôi kiếp quả là một vinh dự.

- Ngươi rất có năng lực, nhưng ở trước mắt ta thì không là gì cả.

Lạc Thiên Thu không có hứng thú giao đấu.

Từ Thiếu Cung nhíu mày, dường như có chút khó chịu, nhưng y cũng tự biết mình, nếu nóng nảy mà bỏ đi thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Tiêu Mạnh Nhạc sắc mặt bất mãn nói:

- Từ Thiếu Cung, đừng tưởng rằng tu vi của ngươi cao thì có thể nói lung tung, Tiêu Mạnh Nhạc tôi tuy rằng bất tài, nhưng cũng không tùy tiện chỉ trích người khác, lời ngươi vừa nói là có ý gì chứ!

Từ Thiếu Cung lười phản ứng, nghiêng đầu nói:

- Không có gì… Chẳng qua cảm thấy cùng với Lạc gia đối địch với Dương Thần, giống như là làm tay sai cho Lạc gia vậy, rất giống với những việc mà cha con ngươi hay làm.

- Ngươi!!...

Tiêu Mạnh Nhạc đỏ mặt lên,hừ lạnh nói:

- Đây là quyết định của các trưởng lão, đừng nói là ngươi dám hoài nghi sự sáng suốt của các trưởng lão đấy chứ!?

- Được rồi, Từ Thiếu Cung tôi cũng không rảnh rỗi đôi co với các ngươi, vừa hay tôi đang muốn rời khỏi nơi đây, nhưng trước khi đi tôi muốn nói với các người một tiếng, đúng rồi… Tôi sẽ không coi Dương Thần là địch, các ngươi đùng đến lúc xảy ra chuyện thì liên lụy đến tôi…

- Ngươi cho là mình tài giỏi lắm hay sao! Ngươi tưởng Lạc, Tiêu hai nhà chúng ta liên kết còn sợ tên tiểu tử thối kia hay sao!?

Tiêu Mạnh Nhạc khinh thường nói.

Từ Thiếu Cung xoay người lại:

- Thật sao… Theo ta nghĩ không như vậy đâu… Ta đã mong chờ chuyện này lâu rồi…

Bị quấy rối như vậy, đám người Tiêu Mạnh Nhạc sắc mặt có chút khó coi, nhưng việc được lên cầm quyền vẫn có chút vui sướng.

Tiêu Mạnh Vu cùng Tiêu Mạc Hối không nói gì, bỏ đi, hiển nhiên cũng không tiện tham gia, chỉ khiến cho cha con Tiêu Mạnh Nhạc cười nhạo bọn họ.

Đại cục đã định, Lạc Thiên Thu cảm thấy hài lòng, nói với vài vị trưởng lão của Tiêu gia:

- Chư vị nếu đã quyết định như vậy, hãy mau chóng liên kết lại, cùng nhau xử lí tên Dương Thần kia như thế nào?

- Lạc gia chủ, không nên nóng nảy.

Một gã thái thượng trưởng lão do dự nói:

- Thủ đoạn của tên Dương Thần đó cao minh, tính cách hung tàn, chúng ta cần triệu tập nhiều cao thủ Tiêu gia lại…

- Mấy vị trưởng lão này, các vị có phần không biết.

Tiêu Mạnh Nhạc nói:

- Sở dĩ phải ra tay nhanh một chút bởi vì tu vi của Dương Thần thăng tiến cực nhanh, hơn nữa hắn lại có đan dược, nếu kéo dài chỉ sợ càng ngày càng khó đối phó.

- Lúc trước là do hắn sợ hung hồn Hỗn Độn cắn trả, lại bị thương cả trong lẫn ngoài, nếu bây giờ hắn đã khôi phục lại rồi, thậm chí đã khống chế hoàn toàn Hỗn Độn, muốn giết hắn thật khó như lên trời!

- Lúc này hắn không dám chủ động tiến vào Huyễn cảnh, còn chưa chắc chắn có chuyện gì, hắn lại vừa mới đột phá, mặc dù ta có nắm giữ năng lực mạnh hơn nhưng nếu tấn công tới, thì tai vạ sẽ tới!

- Mạnh Nhạc huynh nói không sai.

Lạc Thiên Thu nói

- Tôi có thể tin rằng tu vi của hắn hiện tại đã đạt đến Thái thanh thần lôi đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa là tới Thượng thanh thần lôi kiếp, sẽ tung hoành thiên hạ, ngay cả tôi cũng không thể làm gì hắn được nữa rồi.

Đọc truyện chữ Full