DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 12: Sát cơ

Chớp mắt khi Tô Minh ngẩng đầu, hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, toàn thân càng là bị huyết quang bao phủ, khiến cho bên trong Hỏa Dung động hoàn toàn bị chiếu rọi bởi huyết sắc.

Thân thể hắn không ngừng run rẩy, theo sự vận chuyển của huyết mạch, trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh, dường như muốn nổ tung ra, khiến cho vẻ mặt Tô Minh càng thêm vặn vẹo.

Lúc này, hắn đang ở vào thời điểm quan trọng nhất, không thể nào ngừng lại, nhưng tiếng kêu thê lương của khỉ con cùng với những sự việc mới phát sinh vừa rồi, Tô Minh đều nghe thấy rõ ràng.

Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn khỉ con vì bảo vệ bản thân mà một mình xông ra dẫn dụ hai kẻ bên ngoài đi nơi khác.

Cả đời này của Tô Minh, hắn chưa bao giờ giống như hiện tại, điên cuồng như vậy. Khỉ con là người bạn thân duy nhất của hắn trong khu rừng này, mấy năm gần đây, hắn đã xem nó như là thân nhân của mình. Lúc này đây điên cuồng, khiến cho toàn thân Tô Minh nổi đầy gân xanh, trong cơ thể hắn tiếng ầm ĩ, rền vang không ngừng quanh quẩn.

Trên thân hắn hiện lên năm sợi huyết tuyến, lúc này tỏa ra ánh sáng chói mắt, bên trong hồng mang, sợi huyết tuyến thứ sáu càng là mơ hồ sắp sửa hoàn toàn ngưng tụ, dường như nó đang vùng vẫy muốn phá kén mà ra vậy.

"Đáng giận…Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai!" Hai mắt Tô Minh đỏ hồng, ngẩng đầu gầm lên một tiếng. Trước đó hắn thử nghiệm mấy lần đều tương đối ôn hòa, vậy nên dù thất bại cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng với thân thể.

Thế nhưng hiện tại, khỉ con sống hay chết, hắn không biết. Mỗi một giây trôi qua, trong lòng Tô Minh như có lửa đốt. Lúc này, hắn hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, điên cuồng vận chuyển huyết mạch trong cơ thể, dựa theo phương pháp Tu Man đem máu huyết toàn thân hướng về nơi sợi huyết tuyến thứ sáu mơ hồ xuất hiện.

"Oanh" một tiếng, máu tươi từ khóe miệng Tô Minh tràn ra, thân thể hắn run rẩy, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, hắn hành động điên cuồng như vậy phải nói là đại kị của việc Tu Man. Người Tu Man, nhất là trong giai đoạn Ngưng huyết, hầu hết đều yêu cầu phải xây dựng căn cơ vững vàng, không thể dễ dàng vọng động.

Thanh âm ầm vang này ngoại giới nghe được không lớn lắm, nhưng trong cảm thụ của Tô Minh lại giống như là trời long đất lở, không ngừng vang vọng trong đầu.

"Đáng giận!" Tô Minh gắt gao nhìn chằm chằm về phía động khẩu, hắn dường như có thể thấy được, ở nơi đó, khỉ con đã kinh hoàng, sợ hãi, bất lực và kiên quyết như thế nào.

Không chút do dự, Tô Minh lại lần nữa vận chuyển toàn bộ huyết mạch trong cơ thể tiến hành lần trùng kích thứ hai.

Máu tươi từ khóe miệng hắn ngày càng tràn ra nhiều hơn, từng giọt, từng giọt, xuôi theo cằm, rơi xuống mặt đất.

Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm!

Trong khoảnh khắc, vào lần thứ năm, khi hắn vận chuyển máu huyết toàn thân tựa như chảy ngược đánh sâu vào, Tô Minh phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, lập tức sắc mặt của hắn liền trở nên hoàn toàn trắng bệch, thế nhưng vẻ mặt của hắn lại lộ ra sát cơ ngập trời, kết hợp với máu tươi nơi khóe miệng, khiến cho lúc này thoạt trông, Tô Minh tràn ngập lãnh ý.

Thân hình hắn từ trong khoanh chân bỗng nhiên đứng lên, nháy mắt khi hắn đứng lên, trong cơ thể phát ra tiếng nổ ầm ầm, sợi huyết tuyến thứ sáu bỗng nhiên hoàn toàn ngưng tụ ra.

Cùng với sự xuất hiện của sợi huyết tuyến thứ sáu, một cỗ khí tức hoàn toàn khác biệt với Ngưng huyết cảnh tầng thứ nhất thình lình từ trong cơ thể Tô Minh bộc phát, khiến cho mái tóc của hắn không gió tự bay. Sáu sợi huyết tuyến trên da hắn dường như có sinh mạng, nhanh chóng du tẩu.

Ngưng huyết cảnh, tầng thứ hai!

Không đợi tu vi tầng thứ hai được củng cố hoàn toàn, thân thể Tô Minh nhoáng lên, lấy tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc trước, trực tiếp cầm lấy cung tiễn cùng xương sừng ở bên cạnh, lao thẳng về phía động khẩu, vừa đảo mắt đã biến mất tại chỗ. Nguồn truyện:

Nhanh chóng chui ra khỏi tiểu động, khi hắn xuất hiện ở ngoại giới, trông về phương xa thấy tuyết bay tán loạn, mặt trời sắp ngả về tây, lúc này đã là hoàng hôn.

"Một tên Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai…một tên Ngưng huyết cảnh tầng thứ ba…" Trong mắt Tô Minh tràn ngập tơ máu, hàn quang chợt lóe rồi biến mất, mặc dù địch nhân cường đại, nhưng hai mắt hắn không hề tồn tại sự sợ hãi, chỉ có một mảnh sát cơ.

Lúc này, hắn sớm đã quên mất sự kinh hoàng, tại chớp mắt khi khỉ con bị bắt đi, hai tên man sĩ của Hắc Sơn bộ đã trở thành kẻ địch sinh tử của hắn.

Không phải là bọn hắn chết thì chính là Tô Minh vong!

Cho dù có giống như thiêu thân bay vào lửa đi nữa! Người ngoài làm sao có thể biết được nhân quả của câu chuyện thiêu thân và lửa. Đó là sự cố chấp, là một lần giãy giụa, vùng vẫy của sinh mạng, không phải là lửa diệt, chính là thiêu thân tiêu vong.

Tô Minh không chút do dự, thân hình nhoáng lên triển khai hết toàn bộ tốc độ hướng về phía trước bay nhanh mà đi. Hắn thân là người Man tộc, từ nhỏ đã chơi đùa và hái thuốc trên ngọn núi này, đối với nơi này hiểu rất rõ, cộng thêm đó hắn cũng rất tinh thông truy tung phương pháp.

Trong lúc bay nhanh, Tô Minh vừa nhìn dưới mặt đất, vừa nhanh chóng lau khô máu tươi trên tay cùng nơi khóe miệng. Một lát sau, ánh mắt hắn chợt lóe. Hắn thấy được trên một đám cây cỏ khô phía trước, có vài vết tích hỗn loạn. Cầm lấy một đoạn cành nơi đó nhìn kĩ, sát cơ trong mắt hắn ngày càng đậm, ném cành cây xuống đất, hắn lập tức thay đổi phương hướng, thân hình chợt lóe rồi biến mất.

Dọc theo đường đi, Tô Minh mặc kệ hết thảy triển khai toàn bộ tốc độ của bản thân, đem sự nhanh nhẹn của bản thân hắn phát huy đến cực hạn. Trong lúc đuổi theo, hắn phát hiện ra rất nhiều manh mối, càng thấy được một bãi máu.

Trong máu tươi có trộn lẫn mấy sợi lông màu hồng của khỉ con!

Chỉ có điều máu tươi đã bắt đầu khô, điều này cho thấy đối phương đã bắt khỉ con tại đây và rời đi khá lâu trước đó rồi.

"Đuôi theo không kịp…" Sắc mặt Tô Minh âm trầm, hai tay hắn nắm chặt, trong mắt lại lần nữa lộ ra vẻ điên cuồng.

"Bọn hắn là người của Hắc Sơn bộ, nhất định sẽ trở về đó…Nếu là vậy thì từ đây đến Hắc Sơn bộ còn có một con đường tắc, gần hơn." Tô Minh xoay người cất bước, thân thể nhoáng lên biến mất trong khu rừng phủ đầy tuyết trắng.

"Nhanh hơn chút nữa" Tô Minh phóng nhanh, trong rừng rậm liền có cảm giác tựa như đang bay, nhưng hắn vẫn cảm thấy tốc độ của mình quá chậm, trong lúc tiến về phía trước, hắn để lại trên mặt tuyết một dãy vết chân liên tiếp. Đúng lúc này, trong một cái chớp mắt, thân hình Tô Minh lại lần nữa nhảy lên rồi hạ xuống.

Một đám tuyết phía trước hắn bỗng nhiên xáo động, sau đó lại có một đầu tiểu thú trông như hồ ly, toàn thân phủ đầy tuyết, trên đỉnh đầu mọc ra đôi sừng hươu từ trong đống tuyết đọng nhảy ra, tốc độ của nó cực nhanh, gần như là trong chớp mắt nó đã tiếp cận Tô Minh.

"Chồn báo" tốc độ của Tô Minh không hề giảm bớt, trong khoảnh khắc khi hắn nhảy lên từ chỗ ẩn thân của tiểu thú, tay phải của hắn giơ lên, hướng về phía trước đánh ra một quyền.

Nếu đổi lại là trước đó, một quyền này của Tô Minh tất nhiên là không đủ lực, nhưng bây giờ hắn đã là Man sĩ Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai, đã có sáu sợi huyết tuyến, trong cơ thể càng là khí huyết mạnh mẽ, khiến cho toàn thân hắn không những là tốc độ, mà cả sức mạnh cũng gia tăng gấp mấy lần.

Một quyền đánh ra, trực tiếp rơi xuống trên thân chồn báo, con thú này rống to, hai mắt co rút lại, ở giữa không trung muốn xoay chuyển thân thể tách ra, thế nhưng thân thể Tô Minh lại hướng về phía nó va chạm, tay trái của hắn không biết từ lúc nào đã lấy ra xương sừng, trong chớp mắt cùng tiểu thú tiếp xúc xương sừng liền trực tiếp đem thân thể nó khai mở.

Máu tươi chảy ra, tiểu thú kêu lên thảm thiết, nó giãy giụa trên mặt tuyết làm cho một mảng tuyết trắng bị nhuộm đỏ.

Sạch sẽ lưu loát, trong lúc Tô Minh đang định bước đi thì thân thể khựng lại, cúi đầu nhìn về phía chồn báo đã chết, ánh mắt hắn lập lòe, thân hình liền ngồi xổm xuống, hắn giơ tay phải lên, sau đó hít một hơi thật sâu rồi vận chuyển huyết mạch trong cơ thể, lập tức toàn thân hắn tỏa ra huyết quang, tựa như cùng vết máu dưới mặt tuyết dung hợp làm một, bên trên thân thể Tô Minh được bao bọc trong huyết quang hiện ra sáu sợi huyết tuyến.

Tay phải của hắn chậm rãi đặt trên người tiểu thú vừa mới chết, hai mắt lộ ra ánh sáng kì dị, lại thấy một sợi huyết tuyến trên người hắn bắt đầu giãi giụa, sau đó chậm rãi lan tràn, xuôi theo tay phải của Tô Minh kéo dài đến bàn tay, rồi tựa như tan vào bên trong cơ thể của tiểu thú.

Thân thể của tiểu thú đã tử vong này bỗng nhiên run lên một cách quỷ dị, toàn bộ da lông tróc ra, thân thể cấp tốc héo rũ, trong chớp mắt liền hóa thành hài cốt. Cùng lúc đó, trên thân nó lại xuất hiện từng tia bạch khí lơ lửng bay lên, ngưng tụ lại cùng một chỗ hóa thành hình dạng của nó khi còn sống, nhưng hơi có chút mơ hồ, tựa như có gió thổi tới liền sẽ tán đi.

Đây là lần đầu tiên Tô Minh thi triển Phệ linh man thuật, bên trong pháp quyết tu hành hắn thu được có giới thiệu rất tường tận đối với thuật này, cần phải thường xuyên bồi nguyên mới có thể cắn nuốt, nhưng bây giờ Tô Minh không có thời gian, hắn chợt mở miệng ra hướng về phía tiểu thú do bạch khí biến thành hút mạnh, lập tức tiểu thú này lại lần nữa hóa thành từng luồng bạch khí chui vào trong miệng Tô Minh.

Thân thể Tô Minh chấn động, hắn cảm giác được rất rõ ràng, bản thân tựa như thu được một ít lực lượng vượt mức, nhưng lực lượng vượt mức này đang tiêu tán rất nhanh, chỉ sợ dùng không được bao lâu thân thể sẽ lại khôi phục như bình thường.

Hai chân nhoáng lên, hắn nắm chắc thời gian phóng nhanh mà đi, tốc độ của hắn lần này so với trước phải nhanh hơn không ít, trong phút chốc, liền giống như một cơn gió, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tiếng gió gào thét lướt qua bên tai, suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Minh lúc này là đuổi kịp và ngăn cản đối phương, cứu được khỉ con.

Về phần phương pháp, hắn không phải là mãn phu, tất nhiên đã sớm có chuẩn bị.

Nửa canh giờ trôi qua, lực lượng vượt mức trong cơ thể Tô Minh đã sớm tiêu tan, nhưng lại giúp hắn đến nơi sớm hơn một ít phút, khi ra khỏi Hắc Viêm Phong hắn đã đến gần nơi Hắc Sơn bộ cư ngụ.

Nơi đây là một tòa núi nhỏ, thoạt nhìn giống như một cái sườn dốc, đứng ở chỗ này có thể trông thấy những nơi tương đối xa, tầm quan sát rất rộng.

Đứng ở nơi này, hai mắt Tô Minh lộ ra vẻ mãnh liệt, liên tục chớp động, nhìn chòng chọc về hướng Hắc Viêm phong ở phía xa. Rất nhanh hắn liền thấy được ở nơi tận cùng xuất hiện hai đạo thân ảnh đang di chuyển cực nhanh, một thân ảnh trong số đó cầm trên tay chính là khỉ con nằm yên không nhúc nhích.

Tô Minh đứng đó, tay phải thò vào trong ngực áo lấy ra một cái bình nhỏ bên trong chứa một viên dược thạch màu hồng. Sau khi xác định trên tay mình không có máu tươi, Tô Minh liền lấy dược thạch ra nắm chặc trong lòng bàn tay.

Dược thạch này chính là đòn sát thủ của hắn!

Hô hấp bình tĩnh lại, cầm lên cung tiễn, trong mắt hắn chỉ có một mảnh tĩnh mịch. Hai thân ảnh ở phương xa càng ngày càng gần, khoảng cách từ đó đến nơi Tô Minh đứng không đến mấy dặm, hai bên trong mắt đều có thể nhìn thấy đối phương.

Hai người này thân thể khôi ngô, thoạt nhìn có chút cường tráng, đại hán mang theo khỉ con tại trong mùa đông này chỉ mặc trên người một mảnh da thú mỏng manh, nửa thân trên để trần, tỏa ra từng trận bạch khí, tựa như chỉ cần dựa vào khí huyết chi lực hắn liền có thể khiến cho trời đông giá rét hòa tan.

Nhưng Tô Minh chỉ liếc hắn một cái, liền đem ánh mắt ngưng tụ trên một thân ảnh khác. Người này cũng rất khôi ngô, lưng đeo trường mâu, nhưng cái đầu lại hơi thấp, chỉ có điều trong cảm thụ của Tô Minh, lại mơ hồ có thể nhìn thấy được lượng khí huyết khổng lồ trong cơ thể của hắn, lượng khí huyết ấy vượt qua rất nhiều so với tên đồng bạn, bản thân Tô Minh lại càng không thể so sánh.

Đây là một cường giả!

Tròng mắt Tô Minh co rút lại, nhưng hắn vẫn giơ lên cung tên cầm trong tay, hướng về phía đại hán đó.

Lúc Tô Minh nhìn về phía người này, đại hán này cũng nhìn thấy Tô Minh, hai mắt hắn chợt lóe lên hàn quang, còn ẩn chứa một chút dữ tợn.

Đọc truyện chữ Full