DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 122: Ta muốn Ngưng Khí mười ba đỉnh cao!

Nhưng lão nào có ngờ Mạnh Hạo này lại ác như vậy, ác thế cũng được, nhưng thậm chí còn có cả túi Càn Khôn, có túi Càn Khôn thì thôi, lại còn có thể bước vào Ngưng Khí tầng mười để cướp đoạt linh khí với mình.

Chuyện này khiến Kháo Sơn Lão Tổ dường như muốn khóc mà chẳng nhỏ được giọt nước mắt nào, lòng lại thấp thỏm không yên một cách hiếm có. Lão vẫn nhớ yêu cầu của chiếc Cổ Ngọc Phong Yêu kia, không phải Ngưng Khí tầng mười ba thì không thể động. Năm đó mấy lão bất tử kia nói vậy, lão đã thầm khinh bỉ trong lòng, cho rằng Phong Yêu Tông tự đoạn truyền thừa của mình. Nhưng hôm nay thấy Mạnh Hạo đã sắp bước vào tầng thứ mười một, lão vừa thấp thỏm vừa khẩn trương.

Nhưng nay lão chẳng thể làm được gì, có nghiến răng nghiến lợi tới mấy thì cũng chỉ có thể tiếp tục hấp thu linh khí, đây là điều duy nhất lão có thể làm. Nếu hấp thu nhiều hơn, nhanh hơn Mạnh Hạo, tranh thủ làm cho la bàn trong tay nhanh chóng phục hồi như cũ là có thể khiến Mạnh Hạo không thể tiếp tục tăng lên được nữa.

Linh khí kia xuyên qua mặt đất, chui vào la bàn thì đã trở thành màu đỏ, giống như linh khí khi chui qua đất đã mang theo vật chất nào đó ở bên dưới.

- Mạnh Hạo chết tiệt, Lão Tổ ta không phải là chỉ không giải độc cho ngươi, không phải là chỉ cho ngươi một khối linh thạch hạ phẩm sao. Đâu có quá đáng gì, mà dù thế nào ta cũng là Lão Tổ của ngươi mà. Kháo Sơn Lão Tổ lòng vô cùng uất ức.

Lúc này trong cơ thể Mạnh Hạo là những tiếng nổ vang trời, theo hai thành linh khí tràn vào, thân thể hắn dù run rẩy, nhưng hắn lại càng cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của thân thể. Lúc này đây thứ biến hóa là đan hải của hắn trở nên rộng lớn hơn, khiến kinh mạch của hắn cũng trở nên to hơn không ít. Cho đến khi đầu óc ầm một tiếng, hắn cảm giác được rõ ràng là mình dường như đã đột phá cảnh giới nào đó.

Ngưng Khí tầng mười một!

Đan hải hắn to lớn, gần như khuếch tán toàn thân. Đan hải như này căn bản không có khả năng xuất hiện ở Ngưng Khí, mà mức độ rộng lớn của đan hải cũng quyết định tương lai phát triển và khả năng kéo dài chiến lực của một tu sĩ.

Có thể nói, nếu Mạnh Hạo có thể có được đan hải Trúc Cơ như vậy, tuy mức độ Trúc Cơ khó cũng sẽ lớn hơn, nhưng một khi thành công thì bản thân hắn cũng sẽ hơn người cùng cảnh giới gấp đôi.

Ngưng Khí tầng mười một không còn là luyện thể nữa, mà là mở rộng đan hải!

Đan hải mở rộng khiến toàn thân Mạnh Hạo ầm vang, linh khí ngập tràn như biển xuất hiện khiến đan hải hắn cuồn cuộn sóng.

Mạnh Hạo mở mắt ra, hít sâu một hơi, chỉ là tiếng hít thở mà cũng như sấm rền vang vọng. Hắn đứng lên, ánh mắt ngời sáng, mang theo chấp nhất bước lên phía trước một bước, hai bước, rồi ba bước!

Cho tới khi đứng bên cạnh bảy chiếc đèn dầu kia, có thể chạm tay tới thì linh khí mà hắn hấp thu được đã là ba thành của bảy chiếc đèn dầu.

Ba thành nhìn có vẻ không nhiều, nhưng trên thực tế là Mạnh Hạo đang cướp với Kháo Sơn Lão Tổ. Nếu không phải Ngưng Khí tầng mười không được thiên địa cho phép, khiến cho cảnh giới tầng này có thể cướp đoạt tạo hóa thiên địa thì với tu vi của hắn sao có thể làm được điều này.

- Mạnh Hạo, ngươi đã xong chưa. Thấy Mạnh Hạo đứng dậy lại bước ba bước nữa, Kháo Sơn Lão Tổ lập tức khẩn trương, bởi vì một khi Mạnh Hạo đạt tới tầng mười hai là cách tư cách mà Cổ Ngọc Phong Yêu yêu cầu chỉ còn đúng một bước!

- Đa tạ Lão Tổ tác thành, đã sắp kết thúc rồi. Mạnh Hạo bình tĩnh nói, nhắm nghiền mắt lại, tiếp tục hấp thu. Linh khí rót vào cơ thể, theo tiếng nổ vang, tu vi hắn từ Ngưng Khí tầng mười một bước thẳng vào Ngưng Khí tầng mười hai.

Sau viễn cổ, chưa từng có ai lại có thể bước vào được Ngưng Khí tầng mười hai!

Trong khoảnh khắc khi bước vào Ngưng Khí tầng mười hai, đầu óc Mạnh Hạo đau đớn trước nay chưa từng có. Theo cơn đau đó, linh thức của hắn không biến đổi, nhưng trong giây lát đó đầu óc hắn như bị xé nứt ra, cảm giác như mở ra một dòng suối nhỏ!

Đó là thức hải!!

Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có được thức hải!

Sau thời viễn cổ, tu sĩ đột phá Ngưng Khí bước vào Trúc Cơ sẽ từ không sinh có, mở ra thức hải. Thức hải này sẽ không quá lớn, căn cơ tư chất khác nhau, căn cứ công pháp tốt kém mà thức hải lớn nhỏ khác nhau. Thức hải càng lớn thì tiềm lực càng lớn, thậm chí linh thức lại càng nhiều.

Nhưng thời viễn cổ, tu sĩ tu luyện tới Ngưng Khí tầng chín, tuy có thể Trúc Cơ, nhưng phần lớn đều khát vọng có thể Trúc Cơ khi mình đạt tới Ngưng Khí tầng mười hai. Đó là bởi vì Ngưng Khí tầng mười hai có thể mở ra thức hải, một khi Trúc Cơ ở tầng này, như vậy thức hải đạt được sau khi Trúc Cơ sẽ hơn xa người ngoài.

Trong Tu Chân Giới hiện nay, có thể nói Mạnh Hạo là tu sĩ đầu tiên bước vào Ngưng Khí tầng mười hai, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì tất sẽ khiến toàn bộ Tu Chân Giới náo động.

Giờ phút này, cả Kháo Sơn Lão Tổ cũng bị chấn động, lão ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo từ Ngưng Khí tầng chín bước vào Ngưng Khí tầng mười hai, giờ phút này đã không thể thốt được lời nào.

- Truyền thuyết xa xưa nói rằng Ngưng Khí đại viên mãn là tầng thứ mười ba, dẫu có ở thời viễn cổ thì cũng ít có ai đạt tới tầng này. Nghe nói Ngưng Khí tầng mười ba có liên quan tới tạo hóa, có thể thay đổi tư chất của tu sĩ! Tuy thay đổi không nhiều, nhưng tư chất do thiên địa sinh ra, cho dù có thay đổi rất nhỏ thôi thì đó cũng là nghịch thiên rồi!

Kháo Sơn Lão Tổ thì thào.

- Không nhớ được là bao nhiêu năm về trước, lão bất tử Phong Yêu Tông kia khen ta có số mệnh vượng Nhưng so với tiểu tử này, hắn mới là kẻ có số mệnh vượng, phải nói là số mệnh quá vượng! Bố khỉ, sao ta lại chọc phải cái thứ này chứ!

Ngay lúc Kháo Sơn Lão Tổ ở đó lẩm bẩm một mình, Mạnh Hạo lại mở mắt ra, trong đôi mắt ánh lên vẻ thâm thúy. Đầu óc hắn đau đớn, nhưng trong cơn đau đớn này, Mạnh Hạo lại cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết.Dường như thế giới trong mắt hắn đã khác đi, nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào, Mạnh Hạo không hình dung được. Hắn chỉ cảm thấy toàn bộ trời đất này dường như có thêm sắc thái mà trước kia hắn không nhìn ra.

Cùng lúc đó, lực hút khổng lồ trong cơ thể hắn dần dần xuất hiện dấu hiệu tiêu tan, dường như lượng linh khí mà cơ thể Mạnh Hạo có thể tiếp nhận đã tới giới hạn, cho nên thân thể tự động ngừng hấp thu.

Linh khí đến từ bảy chiếc đèn dầu kia cũng từ ba thành trở về hai thành, rồi chỉ còn lại một thành.

Mạnh Hạo nhăn mày lại, hắn cảm thấy rất rõ là tu vi dường như còn chưa đạt tới đỉnh cao của Ngưng Khí, dường như còn một tầng nào đó tồn tại, phá tầng này rồi mới là Ngưng Khí đại viên mãn.

Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, nhưng lúc này lực hút trong cơ thể đã sắp tan đi, dường như tầng xa lạ này sẽ vĩnh viễn tồn tại, không thể đột phá được.

- Ha ha, ta nói rồi mà, ngay cả thời viễn cổ cũng rất ít kẻ đạt tới Ngưng Khí tầng mười ba này, thậm chí nghe đồn Ngưng Khí cảnh vốn chẳng có tầng này, Ngưng Khí tầng mười hai đã là cực hạn rồi. Mạnh Hạo, đừng có thử nữa, mau lùi ra sau, đừng làm chậm trễ đại kế của Lão Tổ. Chờ ta ra rồi xem ra xử lý ngươi thế nào, cái tên nhóc khốn kiếp nhà ngươi đúng là đáng đánh đòn mà!

Kháo Sơn Lão Tổ lập tức tinh thần phấn chấn, cười to nói. Lão thầm nghĩ rằng Mạnh Hạo tuy hút đi một phần, nhưng thực tế cũng không nhiều lắm, còn có thể miễn cưỡng giúp mình triển khai kế hoạch. Vả lại chỉ cần không đạt tới tầng mười ba là không đạt được tư cách có được Cổ Ngọc Phong Yêu.

- Xem ra số mệnh của tiểu tử này cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Kháo Sơn Lão Tổ lại càng thêm đắc ý. Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo ánh mắt lóe lên tinh quang, hắn vốn là kẻ có tính cách cố chấp, giờ phút này đã đến Ngưng Khí tầng mười hai, đã thấy được cái tầng kia, hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để khiến mình đột phá.

- Lực hút trong cơ thể giảm đi Làm sao để có thể khiến nó tăng lên Vô vàn suy nghĩ hiện lên trong đầu Mạnh Hạo, bỗng nhiên đôi mắt hắn sáng ngời, giơ tay vỗ vào túi trữ vật, lập tức hai thanh kiếm gỗ vù vù bay ra.

Nhìn kiếm gỗ, Mạnh Hạo cắn răng hạ quyết tâm, ngay tức khắc một thanh kiếm gỗ lại lao thẳng tới Mạnh Hạo. Trong cái nhìn đầy sửng sốt của Kháo Sơn Lão Tổ, thanh kiếm gỗ kia chém lên người Mạnh Hạo, liên tục vạch ra hơn mười vết thương, mà lại không có ngừng lại mà còn tiếp tục chém.

Mạnh Hạo cắn răng chịu đựng, máu tươi chảy ra từ những vết thương, nhưng đôi mắt hắn đầy quyết tâm. Từng vết máu xuất hiện, máu tươi tràn ra, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được linh lực trong cơ thể không ngừng tản đi theo miệng vết thương.

Hắn đúng là muốn như vậy!

Linh lực tiêu tan dần đi, lực hút dường như sắp biến mất trong cơ thể Mạnh Hạo này hơi dừng lại, rồi dần mạnh lên. Thấy vậy, Mạnh Hạo lại điều khiển thanh kiếm gỗ còn lại, cho hai thanh kiếm gỗ vờn quanh người, không ngừng chém ra những vết thương mới. Trong chốc lát, trên người hắn đã xuất hiện gần trăm vết thương.

Thương thế như vậy khiến rất nhiều linh lực trong cơ thể Mạnh Hạo tràn ra, nhưng đồng thời cũng khiến cho lực hút kia lại càng mạnh thêm.

Kháo Sơn Lão Tổ trợn mắt há hốc mồm, lão nào ngờ Mạnh Hạo lại có biện pháp này. Lúc này cho dù là lão, nhìn những vết thương chi chít và máu tươi ướt đẫm người Mạnh Hạo, lại nhìn vẻ kiên quyết trong ánh mắt Mạnh Hạo, lão cũng cảm nhận được rất rõ cái ác trong tính cách của Mạnh Hạo, có thể ác với mình thì mới có thể ác với kẻ khác.

Miệng vết thương càng ngày càng nhiều, lực hút trong cơ thể Mạnh Hạo ầm vang, khiến cho linh khí từ bảy chiếc đèn dầu kia từ một thành lại trở thành ba thành, thậm chí dường như đạt tới bốn thành. Nhưng cơ thể Mạnh Hạo tuy không ngừng có linh khí rót vào, lại mãi chẳng thể đột phá được tầng xa lạ kia.

Một lát sau, Mạnh Hạo chợt nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo như băng. Hắn giơ tay lên, một thanh kiếm gỗ rít gào bay tới, đâm qua ngực Mạnh Hạo. Kiếm gỗ này lóe lên hàn quang, trực tiếp xuyên qua ngực Mạnh Hạo, làm phun ra vô số máu tươi. Khóe miệng Mạnh Hạo cũng tràn ra máu, linh lực trong cơ thể lập tức tiêu tan gấp mấy lần, khiến lực hút cũng tăng lên mấy lần.

Làm cho linh khí từ bảy chiếc đèn kia cũng tăng lên tới năm thành tràn tới phía Mạnh Hạo.

Ầm, nương theo linh khí mênh mông này, Mạnh Hạo trùng kích vào tầng kia. Màng ngăn chấn động, khóe miệng Mạnh Hạo trào máu tươi, kiếm gỗ lại lần nữa đâm xuyên người hắn, linh khí tới từ bảy chiếc đèn dầu lại tăng vọt, lúc này đây đã đạt tới bảy thành!

Mạnh Hạo tiếp tục trùng kích Ngưng Khí tầng mười ba lần thứ hai!

Thời gian dần trôi, miệng vết thương ngày càng nhiều, theo sự ác mà Mạnh Hạo đối xử với bản thân, dần dần cơ thể hắn run rẩy, tầm mắt mơ hồ, nhưng đã có chín thành linh khí từ bảy chiếc đèn tràn tới chỗ hắn, khiến cho thân thể Mạnh Hạo như chìm đắm trong linh khí vô cùng nồng đậm.

- Không muốn sống mà Thấy như vậy, Kháo Sơn Lão Tổ hô hấp dồn dập, trong lúc ngẩn người ra thì cũng rung động với sự chấp nhất của Mạnh Hạo.

- Ta muốn mạnh lên, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn mạnh mẽ lên mà thôi! Mạnh Hạo nay ý thức đã mơ hồ, nhưng ý nghĩ chấp nhất trong đầu khiến hắn dù đã thành cái dạng này nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại. Như lúc này hắn thì thào, hắn, muốn trở nên mạnh hơn!

Mạnh Hạo nhất định phải đột phá được Ngưng Khí tầng mười ba!

- Đây là đạo của hắn Kháo Sơn Lão Tổ hít sâu một hơi, lão đột nhiên hiểu ra.

Rầm!!

Hai thanh kiếm gỗ của Mạnh Hạo đồng thời đâm xuyên qua thân thể hắn, khiến máu tươi văng tung tóe, lúc này ngọn lửa sinh mệnh của Mạnh Hạo cũng yếu ớt đi rất nhiều, nhưng theo đó lực hút trong cơ thể hắn đã đạt tới mức độ trước nay chưa từng có, dường như ngay cả trời đất trước mặt này đều sẽ bị hắn hút đi, dường như mặc kệ mọi trở ngại, mặc kệ mọi nguy nan, tất cả đều không thể ngăn được con đường cường giả của cuộc đời hắn.

Đọc truyện chữ Full