DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 485: Lập uy! (2)

- Kết Đan trung kỳ tu ra đan khí, quả nhiên mạnh hơn hai con kiến kia một chút!

Mạnh Hạo hờ hững nói.

- Các hạ là ai!? Vì sao lại đối địch cùng Đông Lạc gia ta!

Nam tử trung niên hơi còng lưng kia càng thêm ngưng trọng, gã có chút không nhìn thấu tu vi của Mạnh Hạo, vì vậy mới trầm giọng hỏi.

- Việc này tại hạ cũng đang muốn hỏi đây, ta và Đông Lạc gia ngươi không thù không oán, vì sao lại tiến hành vây giết đối với ta!?

Mạnh Hạo bình tĩnh nói.

- Ngày đó, sau khi Xích Tước bị thương, người tiến vào thành chỉ có mười ba người, mười hai người khác đều đã kiểm tra kỹ rồi, chỉ còn một mình ngươi, cũng là người có hiềm nghi nhất!

Lúc này, Đông Lạc Linh bị bắt lại cắn chặt hai hàm răng ngà, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo nói. Ánh mắt nàng lộ ra hận ý, nhất là khi nghĩ tới Xích Tước hiện giờ còn không thể phi hành, luôn run rẩy trong mộng, nàng càng thêm hận ý đối với Mạnh Hạo.

- Vớ vẩn tột cùng, cố tình gây sự!

Mạnh Hạo trầm mặt, lạnh giọng nói. Hắn căn bản không giải thích gì, chỉ nói tám chữ, làm người ta cảm giác như rất đường đường chính chính.

Trung niên nam tử chần chừ một chút, trên mặt lộ ra nụ cười gượng gạo, gã ôm quyền vái Mạnh Hạo.

- Chuyện này chỉ là hiểu lầm, là xá muội tự tiện điều tra, mong đạo hữu tha lỗi cho. Xích Tước kia là vật yêu thương nhất của xá muội, nó chịu đại biến như thế, chúng ta cũng rất tức giận, cho nên mới đắc tội ngài!

- Tại hạ Đông Lạc Hàn, mong đạo hữu cho tại hạ chút thể diện, được chứ!?

Trung niên nam tử thở dài, gượng gạo nói.

Mạnh Hạo lộ vẻ chần chờ, tay phải nâng lên, thân thể lão già đang trói buộc Đông Lạc Linh liền chấn động mạnh, thần sắc đã không còn mờ mịt, mà khôi phục vẻ thanh tỉnh. Nhưng rất nhanh, lão lại run rẩy, nhìn Mạnh Hạo nhìn như nhìn một con quỷ vậy.

Đông Lạc Linh liền nhoáng lên, hóa thành cầu vồng mà xuất hiện bên cạnh nam tử trung niên, hung tợn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

- Tạ đạo hữu, vật này là lệnh bài của Đông Lạc gia ta, đạo hữu cầm lệnh bài này, trong lúc làm việc sẽ thuận tiện hơn!

Đông Lạc Hàn nâng tay, lấy ra một cái lệnh bài màu đen, vừa ném ra thì lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo. Mạnh Hạo tiếp lấy, nhìn thoáng qua một chút. Mấy ngày nay hắn cũng đã hiểu đôi chút về nơi này, trong thành Đông Lạc có năm loại lệnh bài, màu đỏ là cao nhất, tiếp theo là màu đen, ba màu cuối là vàng, lam và trắng. Dựa theo màu sắc khác nhau của lệnh bài mà được hưởng thụ những đặc quyền khác nhau ở trong thành.

Tỷ như đấu giá hội mấy ngày sau, trong đó đã có quy định, phải có lệnh bài màu lam trở lên mới có thể tham dự.

Thấy Mạnh Hạo nhận lệnh bài, Đông Lạc Hàn ôm quyền, kéo Đông Lạc Linh còn đang cố chấp, mang theo đám tu sĩ còn lại rời di. Cho đến khi rời khỏi nơi này, khuôn mặt xinh đẹp Đông Lạc Linh mới lộ vẻ tức giận.

- Tam ca, vì sao lại phải thỏa hiệp với người này, chúng ta đã tra xét mấy ngày rồi, trong mười ba người này, hắn là khả nghi nhất, huynh có nhìn bên cạnh hắn có con vẹt tạp mao kia không!

Đông Lạc Hàn còn chưa trả lời, một thanh âm uy nghiêm bỗng nhiên từ trong hư vô truyền lại.

- Là lão phu ra lệnh!

Ngay sau đó, từ trong hư vô xuất hiện một nam tử uy nghiêm, nam tử này thoạt nhìn giống như một trung niên, nhưng lại có cảm giác tang thương. Người này vừa bước ra, Đông Lạc Hàn cùng Đông Lạc Linh liền cúi đầu vái một cái.

- Bái kiến tộc trưởng!

- Mặc Thổ đại loạn bắt đầu nổi lên rồi, Cửu Minh tràn đầy nguy cơ, lúc này không nên trêu chọc cường địch thêm cho gia tộc. Người này nhìn như là Kết Đan sơ kỳ, nhưng vừa xuất thủ lại vô cùng tàn nhẫn, chém giết Kết Đan trung kỳ rất dễ dàng, giống tán tu mà lại không giống. Nếu là lúc bình thường thì không sao, nhưng lúc này phải cẩn thận.- Mặc Thổ đại loạn!?

Đông Lạc Hàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tộc trưởng.

Đông Lạc Linh cũng giật mình, trong trí nhớ của nàng, Mặc Thổ tuy là nơi cá lớn nuốt cá bé, nhìn như là không có quy tắc, nhưng trên thực tế, giữa Cửu Minh cùng Mặc Thổ cung đã tồn tại một chút cân bằng. Tại trong sự cần bằng này, nhìn bề ngoài thì Mặc Thổ chính là loạn, nhưng lực lượng căn bản lại không hỗn loạn như bên ngoài đồn đại.

- Bốn ngày trước, Thổ Mưu tiền bối, bị Sát Linh Lão Tổ Tây Mạc giết chết trong thành Thổ Tinh…

Tộc trưởng Đông Lạc gia trầm mặc nhìn ánh sao trên bầu trời, chậm rãi nói.

Lời của lão làm cho Đông Lạc Linh cùng Đông Lạc Hàn đều biến sắc, ngay cả đám tu sĩ bốn phía cũng lộ vẻ hoảng sợ cùng không thể tin tưởng.

- Thổ Mưu tiền bối là đại năng Trảm Linh… Lão nhân gia ông ta…

Đông Lạc Hàn thở mạnh, y biết rất rõ, chín gia tộc tạo thành Cửu Minh, dù thứ tự bên trong có thay đổi, cũng có nhà bị thay thế, nhưng có thể đối kháng được với Mặc Thổ cung, nguyên nhân chủ yếu chính là Cửu Minh có được bốn tòa núi lớn.

Bốn tòa núi lớn này, là bốn Lão Tổ Trảm Linh, gia tộc của bốn người này đương nhiên cũng đã trở thành minh chủ Cửu Minh. Có bốn vị Lão Tổ này, Cửu Minh mới có thể đối kháng với Mặc Thổ cung tới nay.

- Thổ Mưu tiền bối ngã xuống, Thổ Tinh tộc của ngài cũng bị Mặc Thổ cung xâm nhập, toàn bộ đều bị chém giết, sau đó đã đổi thành chủ!

Tộc trưởng Đông Lạc gia, vị trung niên nam tử kia chậm rãi nói tiếp.

- Mặc Thổ cung.. Tây Mạc..

Đông Lạc Hàn hít sâu một hơi, trầm mặc không nói, lúc này tâm thần y đã bị chấn động mãnh liệt, đã sớm quên đi chuyện Xích Tước bị thương rồi.

- Việc này phải giấu kín…

Đông Lạc Linh bỗng nhiên nói, ánh mắt quét về phía đám tu sĩ bốn phía.

- Việc đó thì không cần, không được bao lâu chuyện này sẽ truyền khắp Mặc Thổ rồi, dù Cửu Minh phong tỏa thì Mặc Thổ cung cũng sẽ truyền ra.

Tộc trưởng Đông Lạc gia lắc đầu, mở miệng nói, vẻ mặt mỏi mệt, cũng có sầu lo.

Đông Lạc Linh đang muốn nói gì, nhưng Xích Tước ở giữa tầng không trung của Đông Lạc gia kia, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng kêu cực kỳ đau đớn, giống như nó đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn, không cách nào hình dung.

Đông Lạc Linh biến sắc, mà Đông Lạc Hàn bên cạnh cũng sững sờ, đám tu sĩ gia tộc bốn phía mạnh mẽ ngẩng đầu.

Lúc này, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tại trong một gian phòng khác. Khi đám người Đông Lạc gia rời đi, người trong tửu điếm này cũng lục tục trở lại, tất cả đều lộ vẻ kiêng kỵ mà nhìn về phía phòng của Mạnh Hạo. Ông chủ của tửu lâu lại cẩn thận hầu hạ, thay đổi cho Mạnh Hạo một gian phòng mới, còn đưa thêm một khoản linh thạch, xong xuôi mới dám cáo lui.

- Vốn tưởng sẽ đánh một trận lớn rồi rời đi, thay đổi một thân phận mới rồi quay lại, không nghĩ tới Đông Lạc gia lại lui binh!

Mạnh Hạo cúi đầu, lộ vẻ nghi hoặc nhìn lệnh bài màu đen trong tay.

- Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì mà ta không biết?

Mạnh Hạo trầm ngâm, chợt hắn nghe tiếng kêu thê lương từ bên ngoài truyền vào. Hắn đứng dậy, trực tiếp đi tới cửa sổ, sau khi mở ra, nhìn về phía bầu trời, trên mặt hắn lập tức lộ ra biểu tình cổ quái.

Lúc này, lại thêm một tiếng kêu thê lương vang dội truyền ra, tiếng kêu này so với tiếng kêu lúc trước, thì không phải cùng một con xích tước. Trong khi sắc mặt mọi người còn đang kinh hoảng, tiếng kêu thảm thiết thứ ba lại truyền khắp bát phương.

Đọc truyện chữ Full