DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 511: Ngươi là cái thá gì!

- Nếu trận này triển khai, trong Kết Đan cảnh, ai là đối thủ?

Trong đầu tu sĩ đầu to, không nhịn được nổi lên suy nghĩ này.

Liên hoa chuyển, tuế nguyệt vũ, thiên địa kinh, bát phương hủ, Mạnh Hạo giờ phút này, không thể không khiến người ta để ý.

Chim anh vũ lơ lửng giữa không trung cũng ngây ra, trong giây lát, trong đôi mắt nó lộ ra tinh mang cực kỳ hiếm thấy, nhìn thẳng vào Liên Hoa Kiếm Trận, hít thở cũng gấp hơn, miếng mỡ đông bên cạnh cũng trợn trừng mắt.

Hai người chúng nó lúc trước không chú ý đến ba trang sách kia, những ngày này lại bận việc huấn luyện hơn một nghìn tu sĩ, không lưu ý đến nghiên cứu của Mạnh Hạo với kiếm trận. Lúc này nhìn thấy, hai kẻ chúng nó theo bản năng nhìn nhau, đều thấy vẻ chấn động trong mắt nhau.

- Chưa từng nghe nói có loại Liên Hoa Kiếm Trận này, vậy mà... Lúc ta nhìn thấy hoa sen, lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt...

Chim anh vũ trợn mắt, hít sâu một hơi.

- Quá tà ác đi. Đây là tà kiếm, quá bá đạo, kiếm trận này ẩn hàm một loại khí tức kỳ dị, phải bị tiêu diệt, không thể tồn tại!

Miếng mỡ đông vẻ mặt nghiêm túc.

- Ngũ Gia cảm thấy, có chút nhìn không thấu chủ nhân lần này rồi...

Chim anh vũ lẩm bẩm.

Đồng thời, ngoài thung lũng, cũng có mấy chục tu sĩ, đang ở sát biên giới, nhìn lên không trung giữa thung lũng. Liên Hoa Kiếm Trận, trong mấy chục tu sĩ này, có một lão giả, vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt lộ ra một tia tinh mang.

Người này, chính là một trong ba Lão Tổ Nguyên Anh của Đông Lạc gia ngày đó khiến chim anh vũ giận dữ. Sau lưng lão, đi theo Đông Lạc Linh còn có Đông Lạc Hàn, tất cả mọi người đều là tu sĩ của Đông Lạc gia tộc.

Bọn họ hoàn toàn yên lặng, từ Nguyên Anh trở xuống, toàn bộ đều bị gợn sóng hình thành lúc kiếm trận quay tròn giữa không trung làm chấn động, những gợn sóng đó mang theo lực lượng ăn mòn tất cả, khiến cho núi cũng già đi, đất cũng héo mòn.

Đúng lúc này, đột nhiên, Mạnh Hạo trong thung lũng hai mắt lóe lên, tay phải vung lên, lập tức Liên Hoa Kiếm Trận giữa không trung, trong nháy mắt xuyên qua hư không, hóa thành một vết mờ, bắn thẳng về phía Đông Lạc gia tộc đang đứng.

Nháy mắt, trong mấy người lơ lửng giữa không trung, thì lão giả Nguyên Anh kia lập tức vung tay, một màn ánh sáng xuất hiện sau lưng lão, che phủ phía trên những tộc nhân kia, đối kháng với gợn sóng kiếm trận truyền ra.

Vẻ mặt Mạnh Hạo không đổi, tay phải bắt quyết biến đổi, chỉ về kiếm trận phía xa, ong một tiếng, liên hoa không chuyển, mười thanh Tuế Nguyệt Chi Kiếm bỗng nhiên dừng lại, hóa thành mười chiếc cầu vồng phóng thẳng về phía lão giả Nguyên Anh.

Đôi mắt tu sĩ Nguyên Anh này lóe lên, tay phải giơ lên nắm lại, lúc đưa về phía hư không, chợt thả lỏng bàn tay, dửng dưng nói:

- Vực!

Một chữ vừa ra, hư vô như sụp xuống, tiếng nổ vang vọng, mặt đất chấn động mạnh, mười thanh Tuế Nguyệt Chi Kiếm đều dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm chút xíu nào, nhưng lão giả Nguyên Anh kia, cũng tái mặt lại.

Màn sáng sau lưng lão, lúc này lung lay như muốn đổ, dường như trải qua năm tháng quá lâu, bắt đầu tan rã, mà lão ở chỗ này, khuôn mặt giờ phút này, cũng xuất hiện một chút dấu hiệu già nua.

Dường như trong thời gian ngắn, tuổi thọ của lão đã bị mất đi, gần như đồng thời với vẻ mặt lão biến hóa, Mạnh Hạo vung tay, mười thanh kiếm lập tức bay về, biến mất tại bên người hắn.

- Khi Mạnh mỗ luyện pháp, thu phát không như ý, xin tiền bối lượng thứ.Mạnh Hạo đứng dậy, mái tóc phất phơ, một bộ đồ xanh nho nhã, vẻ mặt tuấn lãng, mang theo vẻ thư sinh, lại có chút cao vút của tu sĩ, hững hờ nói.

Cho đến lúc này, hơn nghìn người xung quanh, mới phát hiện ra trên ngọn núi phía xa, xuất hiện mấy chục tu sĩ của gia tộc Đông Lạc, mắt ai nấy đều lóe sáng, khí thế của hơn nghìn người ngưng lại một chỗ, lập tức hình thành uy áp, tràn ngập bốn phía.

Nơi này là sơn môn của bọn họ, bất cứ kẻ nào từ ngoài tới, đều không thể tự tiện xâm nhập, mà phải ở nơi xa hơn, gõ chuông xin gặp. Hiện giờ gia tộc Đông Lạc này đã không mời mà tới, lại còn đến vị trí gần như thế.

Đây đã là có ý bất thiện, đặc biệt là... lão giả cầm đầu mấy chục người, hiển nhiên là một tu sĩ Nguyên Anh.

- Không sao, tiểu hữu không cần tự trách.

Lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc cười ha ha, vừa nói vừa bước tới, dẫn mấy chục người sau lưng, đi về phía thung lũng, càng tới gần hơn. Vẻ mặt lão nhìn thì bình thường, nhưng trong lòng lại hơi kinh hãi, hơn một nghìn tu sĩ nơi này, trong mắt lão vốn là tu vi cao thấp không đều, nhưng giờ phút này, lão lại có cảm giác như hơn nghìn người này chính là một thể.

Loại cảm giác này, khiến trong lòng lão kinh hãi, còn cả kiến trúc xung quanh mục nát, cũng khiến lão có chút chần chừ với Mạnh Hạo.

Chút chần chừ này, không phải là e ngại tu vi của Mạnh Hạo, mà là e ngại kiếm trận vừa rồi Mạnh Hạo thể hiện.

- Trận này lại có thể hấp thu thọ nguyên...

Đây mới là chỗ làm lão cảm thấy kinh dị, bất cứ tu sĩ Nguyên Anh nào, trừ tính mệnh ra, thì thứ để ý nhất chính là tuổi thọ.

Bọn họ sống rất lâu, nhưng chính vì sống rất lâu, nên đối với việc giảm tuổi thọ, bọn họ lại càng để ý.

Dựa theo tính toán ban đầu của lão, là đến nơi này mạnh mẽ ép đám người Mạnh Hạo gia nhập gia tộc Đông Lạc, nếu không muốn, gia tộc Đông Lạc của lão sẽ áp dụng thủ đoạn nhất định.

Dù sao Mạnh Hạo hiện giờ thế lực lớn mạnh, gia tộc Đông Lạc cũng cực kỳ coi trọng, vì vậy mới có chuyến đi hôm nay.

Nhưng lúc này, lão đột nhiên chần chừ, vừa mới tiếp xúc Liên Hoa Kiếm Trận của Mạnh Hạo trong giây lát, lão lập tức phát giác bản thân đã mất đi ít nhất là mấy tháng tuổi thọ.

Ngay sau đó, lão nhìn thấy chim anh vũ giữa không trung, ngay khi nhìn thấy chim anh vũ, lão giả Nguyên Anh này lại một lần nữa thở dài. Hiện giờ lão đã xác định được thân phận của đại hán ngày đó, hẳn chính là chim anh vũ này không biết dùng thủ đoạn gì huyễn hóa thành.

Nhưng như thế, chỉ khiến lão chần chừ, vẫn không thể khiến lão thay đổi quyết định cả gia tộc đã đưa ra. Lúc này chậm rãi bước tới, sau khi đến cách Mạnh Hạo khoảng mười mấy trượng, lão mới dừng lại, đôi mắt đột nhiên lộ ra ý gây hấn, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Nhưng mà, cử chỉ vô tâm của tiểu hữu, tuy nói không cần tự trách, nhưng nếu không có biểu hiện gì, mà truyền ra ngoài, với thanh danh của lão phu cũng không tốt lắm.

Lão giả nói năng thong thả, chắp tay sau lưng, nhìn về Mạnh Hạo, trong mắt đầy thâm ý.

- Lão phu tới đây, tiểu hữu nên hiểu là có mục đích gì, lão chỉ hỏi tiểu hữu một câu thôi, nói đi, nơi này kết quả thế nào, hoàn toàn nằm trong một lời của tiểu hữu.

Lúc lão giả nói đến đây, một cỗ khí chất cao quý, dần dần lộ ra, mấy chục tộc nhân gia tộc Đông Lạc sau lưng lão, cũng đều kiêu ngạo nhìn bốn phía.

Chỉ có Đông Lạc Hàn, biểu lộ áy náy với Mạnh Hạo, về phần Đông Lạc Linh bên cạnh y, thì lại vẻ mặt ngạo nghễ, có phần khinh miệt, nàng đợi nhìn thời khắc kẻ khiến nàng chán ghét trước mắt cúi đầu.

Thậm chí sau khi lão giả nói xong, gần như có thể thấy trên đỉnh núi xung quanh thung lũng, lần lượt xuất hiện từng bóng người một. Những người này đứng ở nơi đó, không đi xuống thung lũng, nhưng đủ loại uy áp cũng từ chỗ đó, lại dần dần phát tán, vô hình va chạm với hơn nhìn người ở đây.

Đọc truyện chữ Full