DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 518: Can Tước thành!

Cảm giác vô lực, lúc này ba lão càng cảm thụ sâu hơn.

- Ba vị tiền bối, các vị cứ như vậy không tốt đâu, vãn bối thành tâm muốn thương lượng cách giải quyết vấn đề với các vị.

- Danh tiếng của gia tộc Đông Lạc ở Mặc Thổ không nhỏ, cho dù trong Cửu Minh chỉ xếp cuối, nhưng nếu trong một đêm toàn bộ tộc nhân đều chết, chuyện này truyền ra cũng không tốt.

- Xin ba vị tiền bối cho phép, giao thành trì này cho vãn bối đi thôi.

Lời nói này, là một trong mấy chục Mạnh Hạo, có vẻ ngại ngùng, hơi ngượng ngập mở miệng.

Nhưng lúc nói lời này, mấy trăm tu sĩ gia tộc Đông Lạc bị sương mù quấn quanh, thân thể lại run rẩy một cái, có sương mù quấn lên trên cổ bọn họ.

Ba vị trưởng lão Nguyên Anh của Đông Lạc thành, lúc này nghiến chặt răng, nhưng lại chỉ có thể im lặng. Bên ngoài màn sương này, mấy trăm tán tu mấy ngày liền chưa từng rời đi, lúc này nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều có vẻ mặt cổ quái, nhưng đều không hẹn mà cùng cảm thấy e sợ Mạnh Hạo hơn nữa.

- Thành này cho ngươi, thả tất cả mọi người của gia tộc Đông Lạc ta ra đi!

Rất lâu sau, đại trưởng lão của gia tộc Đông Lạc, thở dài một hơi, chậm rãi lên tiếng.

Mấy chục Mạnh Hạo ở đây, đồng thời mỉm cười, không hề nói gì, cũng không hề thả người, chỉ nhìn ba vị trưởng lão Nguyên Anh.

Trong mắt hắn, không hề có chút tôn kính nào với tu sĩ Nguyên Anh, Mạnh Hạo cũng không cần thiết phải tôn kính tu sĩ Nguyên Anh. Năm đó bên ngoài Vãng Sinh động, sau khi Mạnh Hạo chiến đấu với mười mấy người kia, Nguyên Anh đã không còn cảm giác thần bí gì với hắn.

Quan trọng nhất là, Mạnh Hạo có nắm chắc nhất định, sau khi đeo mặt nạ huyết sắc, bản thân tuy vẫn còn chênh lệch với Nguyên Anh, nhưng chênh lệch này, không lớn đến mức không có sức phản kháng trước mặt tu sĩ Nguyên Anh.

Đại trưởng lão im lặng một lúc, cất tiếng cười thảm, đưa tay đánh thẳng vào ngực mình, thân hình chấn động, liên tục phun ra ba ngụm máu tươi. Mỗi khi phun ra một ngụm, khí tức của lão sẽ yếu đi một chút, sau khi phun ra ba ngụm máu tươi, một thân tu vi chỉ còn lại non nửa.

Tuy vẫn còn là Nguyên Anh, nhưng sức chiến đấu trên thực tế, cũng không chênh lệch với Kết Đan đại viên mãn là mấy, thương thế cỡ này, cần mấy tháng thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Nhị trưởng lão im lặng, thầm than thở, lão biết hiện giờ chỉ có thể làm như thế, không còn bất cứ lựa chọn nào khác, lúc này cũng vung tay phải đánh vào bản thân, phun ra mấy ngụm máu tươi, vẻ mặt có phần mệt mỏi.

Tam trưởng lão nhìn về phía Mạnh Hạo một cái, hít sâu một hơi, cũng tự đả thương bản thân, máu tươi phun ra, tu vi cũng hạ xuống.

- Như vậy, ngươi có thể yên tâm rồi chứ

Đại trưởng lão lau đi máu tươi vương ở khóe miệng, lạnh lùng nói.

Một người trong mấy chục Mạnh Hạo đứng đó, lúc này lại hiện lên nụ cười ngượng ngùng, trong lúc gật đầu thì tay đã vỗ lên túi trữ vật. Ngay lúc này, đôi mắt đại trưởng lão lộ ra tinh mang, mở to miệng, phun ra một chùm sáng.

Đây là Nguyên Anh Chi Quang, cũng giống như đan khí, nhưng về trình độ, lại một trời một vực. Ngay khi Nguyên Anh Chi Quang xuất hiện, ánh sáng màu đỏ này, lại vượt xa bất cứ ánh đỏ nào xuất hiện tự nhiên, không dày đặc, nhưng đi theo vẻ sáng bóng, trong khoảnh khắc xuất hiện đã ở trước người Mạnh Hạo. Lúc nó phát tán, một màn sáng đỏ bao trùm tất cả nơi này.

Ánh sáng chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi tan biến, biến mất theo nó, là Mạnh Hạo trước đó đang vỗ túi trữ vật, còn có tất cả phân thân xung quanh hắn.

Những bóng người này hoàn toàn biến mất, tất cả phá diệt, chỉ đáng tiếc tan nát không phải máu thịt, mà vẫn chỉ là sương mù.Cảnh tượng này, lập tức khiến sắc mặt ba vị trưởng lão lại càng thêm khó coi, bọn họ đã dùng tất cả các biện pháp có thể nghĩ tới, nhưng Kim Quang Lão Tổ này quá xảo quyệt, quá cẩn thận, khiến cho bọn họ liên tục thất bại.

- Có thể vỗ túi trữ vật, nhất định không phải là người thật, vì phân thân của ta, trong mắt ba vị tiền bối, là hư ảo. Cho nên vừa rồi phân thân kia khiến tiền bối nhầm tưởng là chân thân của vãn bối, là lỗi của vãn bối.

Tiếng nói của Mạnh Hạo truyền ra từ trong màn sương, sương khói cuồn cuộn, bóng dáng hắn cũng cất bước đi ra.

Phất tay lên, mấy trăm giọt nước thuốc bay ra, phát tán u mang, bay thẳng về phía mấy trăm người của gia tộc Đông Lạc xung quanh, rơi trên mi tâm của họ, thẩm thấu vào thân thể bọn họ.

- Độc này không đáng gì, không tổn hại đến tính mệnh, cũng không ảnh hưởng tu vi, chỉ là tại hạ đề phòng mà thôi.

Mạnh Hạo mỉm cười, lách người sang một bên, sương mù bên cạnh hắn lập tức cuộn trào, xuất hiện một thông đạo, thông ra bên ngoài. Đồng thời, mấy trăm tu sĩ của gia tộc Đông Lạc cũng được màn sương thả ra, theo thông đạo ra ngoài.

Ba vị trưởng lão Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc, lúc này sắc mặt khó coi, nhìn về phía Mạnh Hạo duy nhất bước ra lần này, nhưng lại không nhìn ra đó rốt cuộc là chân thân hay là phân thân.

Im lặng, ba người cất bước, lúc đi qua bên cạnh Mạnh Hạo, Mạnh Hạo vẫn mỉm cười như cũ. Đại trưởng lão dừng bước, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Ngươi hãy yên tâm, thành này đã nói giao cho ngươi, gia tộc Đông Lạc ta sẽ không cần nữa. Hiện giờ là lúc chiến loạn, gia tộc Đông Lạc ta vốn cũng tính toán nếu thực sự không thể chống lại, sẽ lựa chọn quy ẩn.

- Nhưng nếu tộc nhân của ta, bị độc của ngươi gây ra ảnh hưởng gì, ba người lão phu, cho dù có chết, đời này cũng phải giết bằng được ngươi!

Đại trưởng lão nghiêm túc nói, nói rồi phất tay áo, quay người rời đi.

Mạnh Hạo vẫn mỉm cười như trước, sau khi thấy mọi người rời đi, hắn đột nhiên đưa tay lên, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện Lão Tổ Lý gia. Gần như ngay lúc Lão Tổ Lý gia xuất hiện, trên bầu trời đang quang đãng, một đạo thiểm điện đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng lên linh hồn Lão Tổ Lý gia.

- Lão phu nguyền rủa ngươi bị nghìn đao chém chết...

Lão Tổ Lý gia gào thảm thiết, tiếng chửi bới phẫn nộ đến cực điểm truyền ra, còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Hạo thu lại.

Một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, vô cùng thuần thục.

Còn ba vị trưởng lão Nguyên Anh lúc này đã đi ra khỏi màn sương, lại quay ngoắt lại, bọn họ phát giác vừa rồi đột nhiên có sét đánh xuống, cũng nhìn thấy động tác của Mạnh Hạo, lúc này sắc mặt lại thêm âm trầm, nhưng tận đáy lòng, lại chỉ thở dài.

Hiện giờ bọn họ đã hiểu, lúc này đi ra, mới là chân thân của đối phương.

Gia tộc Đông Lạc di chuyển rồi, cả gia tộc, mấy trăm tộc nhân, toàn bộ di chuyển, triệt để rời khỏi nơi từng là Đông Lạc thành này.

Không biết họ đi đâu, chỉ biết rằng mấy ngày sau, gia tộc Đông Lạc tuyên bố khắp Mặc Thổ, bọn bọ rút khỏi Cửu Minh.

Chuyện này trong thời gian ngắn, giống như một cơn bão quét qua cả Mặc Thổ, danh hiệu Kim Quang Lão Tổ, cũng nổi lên từ trận chiến này.

Thay thế cho gia tộc Đông Lạc, Đông Lạc thành đổi tên thành Can Tước thành, chuyện này chấn động cả Mặc Thổ, lần lượt có người đến tìm hiểu quá trình chi tiết. Nhưng cho dù thế nào, thì Kim Quang Giáo, sau trận chiến này, đã hoàn toàn đứng vững.

Đọc truyện chữ Full