DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 551: Ngươi đã quên?

Hiện giờ bên ngoài thành trì, đã có hơn năm ngàn tu sĩ, dĩ nhiên là hoàn toàn vây khốn Thánh Tuyết thành, lại thêm nhiều hung thú che trời lấp đất, từng chiếc chiến xa lóe lên tia sáng sắc lạnh, đánh tới Thánh Tuyết thành.

Những cái Kinh Thứ con kia còn có thể sống chừng một tháng, uy lực của nó vô cùng mạnh, cho dù là tiến công kiều gì, cũng không thể phá vỡ mà tiến vào thành. Chỉ là theo từng đợt tiến công của tu sĩ bên ngoài thành trì, tiếng nổ vang liên tiếp, vang lên ngập trời, Kinh Thứ bên trên thành trì cũng đã bắt đầu lần lượt vỡ vụn, dần dần lộ ra dấu hiệu không cách nào chống đỡ được lâu. Mấy ngày về sau, một đại quân có gần hai ngàn người Mặc Thổ, từ phía trên, bên cạnh gào thét tới, người dẫn đầu mang theo mặt nạ vàng, chính là Đạo tử Mặc Thổ, La Xung!

Ánh mắt gã lộ ra vẻ âm trầm, còn có một chút đục ngầu, cả người cũng có vẻ quỷ dị. Mấy năm này đối với gã mà nói, tâm tình cực kỳ ác liệt, năm đó sau khi gã bị hạ độc, về tới Mặc Thổ cung, nghĩ hết tất cả các biện pháp, cũng không thể giải được. Chuyện này khiến gã hãi hùng khiếp vía, đồng thời có một loại cảm giác mơ hồ, giống như sinh tử của bản thân chỉ là một ý niệm của đối phương. Gã không dám lộ ra, cũng không thể lộ ra, bởi vì tất cả các phương pháp giải độc mà gã có thể nghĩ đến, thì đều đã thử qua. Thậm chí, loại độc đáng sợ này, ngay cả sư tôn của gã sau khi phát hiện cũng phải biến sắc.

- Loại độc này, tu sĩ không thể giải, chỉ có thảo mộc mới có thể hóa giải.

Đây là lời mà một vị đan sư Đông Thổ, được sư tôn gã mời đến, sau khi nhìn gã, thì vẻ mặt ngưng trọng nói ra.

Trong lòng La Xung, vị Yêu chủ thần bí kia đã trở thành ác mộng của gã, thậm chí mỗi lần nhớ tới đối phương, đáy lòng gã đều dâng lên hàn khí mãnh liệt. Gã nghiêm khắc tuân thủ ước định với đối phương, phàm là nơi đối phương ở, trong vòng trăm dặm, bản thân tuyệt đối không bước vào nửa bước.

Mà để phòng ngừa bản thân trong lúc vô tình phạm phải, gã đã trốn tránh ở trong Mặc Thổ cung rất lâu, lần này là lần ra ngoài đầu tiên sau khi trúng độc. Gã đã nghĩ, đi tới cái Thánh Tuyết thành vắng vẻ này, vô luận thế nào cũng tuyệt đối không gặp phải cái vị Yêu chủ đáng sợ kia đâu.

Vì vậy gã có ý định đem hậm hực tích ở đáy lòng, phát tiết một ít ra ở chỗ này.

- Nghe nói cái gia tộc Hàn Tuyết này có một mỹ nữ, tên là Hàn Tuyết San.

Hai mắt La Xung hiện lên một tầng dâm tà. Ở phía sau gã còn có một lão giả, mang mặt nạ bạc đi theo, toàn thân tản ra tu vi Nguyên Anh, kinh thiên động địa, đồng thời cũng góp vào trong quân số bên họ, tên tu sĩ Nguyên Anh thứ năm.

Tại trên chiến trường kiểu này, nhiều thêm một tên tu sĩ Nguyên Anh, có tác dụng to lớn khó có thể hình dung.

- Các đạo hữu gia tộc Hàn Tuyết, chư vị trong Thánh Tuyết thành, La mỗ - Đạo tử Mặc Thổ Cung, hôm nay tới đây, không tham dự vào việc công chiến sự tình, chỉ chọn chiến quần hùng thiên hạ!

Khi đám người La Xung tới gần, tu sĩ Mặc Thổ cung ở chỗ này, lập tức bay ra cả một đám, cung kính nghênh đón. Giữa không trung, La Xung mang theo mặt nạ vàng kim, dưới mặt nạ, vẻ mặt ngạo nghễ, nhìn về phía Thánh Tuyết thành, giờ phút này đang tràn ngập Kinh Thứ, nhiều chỗ đã sụp xuống, đổ vỡ.

- Chỉ cần không phải là người của gia tộc Hàn Tuyết, ai trong số các ngươi có thể chống cự được với tu sĩ bên cạnh La mỗ qua mười hơi thở. Bản Đạo tử có thể làm chủ, thả cho người đó an toàn rời đi!

La Xung cất bước đi về phía trước, đứng ở bên ngoài Thánh Tuyết thành, thanh âm vang dội, truyền vào trong thành. Đi theo bên cạnh gã có không ít tu sĩ Mặc Thổ, còn có một số tu sĩ Tây Mạc vây quanh, gã nghiễm nhiên trở thành người có thân phận cao nhất trong thế hệ nơi đây. Thậm chí ở chỗ xa hơn, có năm lão giả Nguyên Anh, đều đang nhìn chằm chằm vào chỗ này, nếu tu sĩ Nguyên Anh của Thánh Tuyết thành dám đi ra, năm người bọn họ nhất định sẽ ra tay.

- Thiên hạ đại thế, Mặc Thổ cung ta ở một phương, không đến nửa tháng, thành này tất sẽ bị phá. Ngày phá thành, tất cả các ngươi, đều sẽ bị chôn cùng người của gia tộc Hàn Tuyết!

La Trùng vênh mặt lên, trong mắt lộ ra vẻ ngạo nghễ, cao cao tại thượng, thanh âm tiếp tục truyền ra. Lời nói như vậy, cộng thêm thân phận của gã, lập tức tạp thành uy áp, bao phủ trong Thánh Tuyết thành.

- Hiện tại, nói cho bản Đạo tử biết, trong số các ngươi có ai dám ra tay, đường đường chính chính đánh một trận hay không?!

Những tu sĩ đi theo bên người La Xung, cũng truyền ra thanh âm trào phúng, ngôn từ khiêu khích cũng không ngừng vang lên. Giờ phút này, bên trên thành trì, mấy trăm tu sĩ không phải là người của gia tộc Hàn Tuyết, sắc mặt khó coi đến cực điểm, về phần trong lòng có chần chờ muốn thử hay không, thì người ngoài không thể biết được.

Tứ đại trưởng lão cùng tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết không có khả năng đi ngăn cản, một khi ngăn cản, có lẽ còn tạo ra phản ứng ngược to lớn hơn. Huống hồ đối phương lại là Đạo tử Mặc Thổ cung, thân phận cao quý, mặc dù tu vi không phải là Nguyên Anh, nhưng là Đạo tử thì chính là đại diện cho Mặc Thổ cung.

- Mà thôi, mỗi người đều có chí riêng, trong nguy cơ, không phải cùng đường thì không thể đi. Đạo hữu nào muốn đi, có ngăn cũng ngăn không được, bọn họ đối với gia tộc Hàn Tuyết chúng ta đã có đại ân.

Đại trưởng lão trầm mặc một lát, than nhẹ một tiếng, khàn khàn nói.

Mạnh Hạo cũng ở trong đám người, ánh mắt nhìn xuyên qua một mảnh Kinh Thứ, nhìn La Xung trên bầu trời ở bên ngoài thành, khóe miệng dâng lên một nụ cười nhẹ. Trên thân người này còn độc chưa có giải, độc đan mà Mạnh Hạo tự tay luyện chế, hắn có tự tin, người có thể giải được không nhiều.

Tại trong Thánh Tuyết thành là một mảnh yên tĩnh, bỗng nhiên có một bóng người mạnh mẽ xông ra. Đó là một nam tử trung niên, người này Mạnh Hạo có chút ấn tượng, vì gã đã từng tới chỗ mình cầu đan dược, tu vi Kết Đan trung kỳ, trong đám người cũng coi như là cường giả. Nếu ở một nơi khác bên ngoài, lấy tu vi của gã, cũng có thể xưng bá một phương.

Nam tử trung niên này sắc mặt tiều tụy, áp lực mấy ngày nay khiến cho gã gần như muốn sụp đổ, giờ phút này thân thể bỗng nhiên bay ra, xuyên thẳng qua đám Kinh Thứ, trong lòng mới trút được một hơi lớn.

- Ta đã hết lực, cũng coi như đã báo đáp ân tình của gia tộc Hàn Tuyết năm đó.

Trong lòng nam tử trung niên thầm nhủ, sau khi xông ra, liền hướng đám người La Xung ôm quyền.

- Tại hạ tuân theo ý của Đạo tử, dùng chiến đổi lấy sinh cơ.

Nam tử trung niên này vừa nói xong, lập tức thấy trong mắt La Xung lóe lên tia tàn nhẫn. Cùng lúc đó, bên người La Xung, lập tức có ba tên tu sĩ chớp mắt liền bay ra, tốc độ cực nhanh, khiến cho sắc mặt của nam tử trung niên cả người mệt mỏi này đột biến.

Gã lập tức bấm quyết, ánh sáng thuật pháp lấp lánh, thanh âm nổ vang quanh quẩn, ba tên tu sĩ bên cạnh La Xung trở về, một người trong đó còn nắm theo một cái đầu lâu, cung kính nộp lên cho La Xung.

Đọc truyện chữ Full