DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1796: Chương 1808: Còn có ai

Đó là bị một bàn tay tát, sau đó để lại vết bầm. Mạnh Hạo nhìn vết bầm trên mặt Yên Nhi, hắn không có nói gì, nhưng trong một chớp mắt này, trên người hắn tràn ra hàn ý ngập trời, nổ vang bốn phương tám hướng, giống như thiên địa đang nổi giận, giống như bầu trời gào thét, cả thế giới run rẩy.

Mặt đất trong tiếng vỡ vụn "rắc rắc", ngọn núi tan vỡ, như bị người xóa đi trở thành tro bụi, một uy áp mãnh liệt không cách nào hình dung, ầm ầm lan tràn ra.

Bốn phía Mạnh Hạo, người thanh niên kia thời khắc này phun ra máu tươi, thân thể bay ngược lại, còn vị Đạo Tôn kia, lúc này cũng phun ra một búng máu, sau đó đầu gối giống như bị vỡ vụn, cả người trong run rẩy quỳ xuống, chẳng những cha con bọn họ như thế, tất cả tu sĩ bốn phía ngay khoảnh khắc này, dưới uy áp đó đều "phịch phịch" quỳ xuống.

Tu sĩ từng mảng từng mảng, lục tục quỳ xuống, bọn họ không thể kiên trì, trong thiên địa ẩn chứa phẫn nộ, còn có băng hàn đến từ chính trên người Mạnh Hạo, tạo thành một áp lực mãnh liệt!

Áp lực này, khiến mọi người đều không thể thừa nhận, mặc dù là Xích Phong lão tổ ở xa xa, với Chí Tôn bát nguyên của lão, thậm chí tùy thời có thể đột phá tu vi trở thành cửu nguyên, cũng đều không kiên trì nổi.

Dường như... có một bàn tay, đang từ trên trời bay tới, muốn tát một cái... giống như người khác tát Yên Nhi, tát cả Đệ Bát Tông, thậm chí đều không cần Mạnh Hạo ra tay, chỉ là uy áp dường như đã sắp tiêu diệt Đệ Bát Tông này, xóa tên trong Thương Mang Tinh này! !!

- Cửu... Cửu Tôn đại nhân... Vị Đạo Tôn kia lúc này thanh âm đều run rẩy, hắn không mở miệng không được, nếu còn không lên tiếng, cả người hắn đều sẽ bị uy áp này ép cho hình thần câu diệt!

Gần như ngay khoảnh khắc hắn lên tiếng, cả bầu trời biến sắc, từ bốn phương tám hướng gào thét bay tới mấy thân ảnh, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xuất hiện, chính là lão nhân chưởng giáo, cùng với mấy vị Chí Tôn cửu nguyên khác.

Về phần thiếu niên áo bào vàng và Sa Cửu Đông, hai người này cũng đều lộ ra thân ảnh, mọi người đứng giữa không trung, chần chờ nhìn phía dưới... nhưng không ai lên tiếng.

Bao gồm lão nhân chưởng giáo, bọn họ không chút nghi ngờ: Thời khắc này Mạnh Hạo, thật sự có tâm tư muốn tiêu diệt Đệ Bát Tông.

Mà ánh mắt của bọn họ, cũng đều rơi vào Yên Nhi nơi đó, ánh mắt chớp lóe như có điều suy nghĩ.

Đối với những người này đến, Mạnh Hạo cũng không thèm để ý tới, giờ này hắn cũng đã sớm nghĩ rõ ràng, thế gian này không có gì bí mật, ngươi biết cũng thế, không biết cũng vậy, với tâm cảnh của hắn g

iờ này, đi thăm chuyện cũ, đích xác không có gì quan trọng.

- Là ai, đánh ngươi? Mạnh Hạo nhìn về phía Yên Nhi hỏi, nhưng không đợi Yên Nhi nói, Mạnh Hạo quét mắt một vòng, rơi vào trên người thanh niên kia.

- Là hắn phải không? Mạnh Hạo vừa nói dứt lời, thanh niên kia không biết từ đâu sinh ra khí lực, phát ra tiếng gào thét, thân thể vùng vẫy lui ra sau, mỗi một bước lui ra sau, toàn thân hắn đều trào ra máu tươi.

- Ta không phải cố ý, ta... ta không biết nàng. Ta... Ta... Thanh niên run rẩy, cầu xin tha thứ, hắn sợ thật rồi, cực kỳ sợ hãi, thậm chí so với cảm nhận của Yên Nhi trước đó, còn sợ hơn vô số lần.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua xuất hành một lần, chẳng qua giống với dĩ vãng nhìn trúng một người nữ lô đỉnh, chỉ chút chuyện như vậy thôi, trước kia hắn đã làm rất nhiều rất nhiều, nhưng lúc này đây... không ngờ... không ngờ lại dẫn tới đại họa ngập trời như thế.

Thời khắc này trong lòng hắn đối với người hộ đạo của mình kia, dĩ nhiên là hận thấu xương, hận không thể cắn chết... Hắn nhớ rõ, người hộ đạo kia nói với mình: thiếu nữ này... mình có thể an tâm hưởng dụng.

Nếu không có câu nói này, làm sao hắn dám đi trêu chọc ở địa phương đó.

Đáy lòng của hắn lại tràn đầy hoang đường, thậm chí cảm thấy Yên Nhi nơi đó, rõ ràng bối cảnh của ngươi như thế... Ngươi vì sao không nói a, ngươi chỉ cần nói một câu, bất kể mình tin hay không, với tính tình của mình, đều sẽ đi chứng thực... Thế nhưng hắn hận nhất, chính là ngươi rõ ràng lai lịch to lớn, một câu nói có thể tiêu diệt nhất mạch của mình, nhưng cố tình... ngươi không nói! !!

Thanh niên này thời khắc này vô cùng ủy khuất, nhưng không đợi hắn nói hết câu, Yên Nhi nơi đó đang nhìn chòng chọc vào hắn, lớn tiếng nói.

- Chính là hắn! !!

Lời nói của Yên Nhi, giống như tuyên án tử, khiến trước mắt thanh niên này tối sầm. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo nâng tay lên điểm một cái. Một lóng tay này, trong nháy mắt tràn ra sát cơ, cách không điểm vào trên mi tâm gã thanh niên.

"Bốp" một tiếng, mi tâm của gã thanh niên trực tiếp vỡ nát, nổ tung, máu thịt bầy nhầy, hình thần câu diệt.

Giết một người, như bóp chết một con gà con, nhưng cơn phẫn nộ của Mạnh Hạo còn chưa có tiêu tan.

- Còn có hắn, hắn... hắn mới vừa nói muốn tìm sư tôn ta phiền toái! Yên Nhi chỉ tay vào vị Đạo Tôn kia, vị Đạo Tôn hoảng sợ, trước nguy cơ sinh tử trong nháy mắt này, hận ý của hắn đối với nghiệt tử của mình, không kém chút nào so với gã thanh niên kia hận người hộ đạo của mình.

"Chết tiệt, chết tiệt! !!" Đạo Tôn run rẩy, hắn vừa muốn lên tiếng, nhưng trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, tay phải điểm một lóng tay, lập tức đầu Đạo Tôn này "ầm" một tiếng, trực tiếp nổ tung vỡ tan, giống như nghiệt tử của hắn, hình thần câu diệt.

Trước khi chết, oán độc của vị Đạo Tôn này đã ngập trời, kỳ quái là, hắn lại không có oán hận Mạnh Hạo mãnh liệt như vậy, mà dồn tất cả trên người nghiệt tử kia. Hắn không nghĩ tới cả đời này mình giàu sang và quyền lực, bởi vì tên nghiệt tử trêu chọc người không thể trêu chọc, nên thời khắc này tan thành mây khói!

Người bốn phía đều run rẩy.

- Còn có bọn họ, bọn họ trước cũng định đi tìm sư tôn ta gây phiền toái! Yên Nhi cắn răng, lại chỉ mọi người xung quanh, đầu ngón tay của nàng quét qua, mặc dù mình cũng không phân biệt rõ vừa rồi là người nào, nhưng đầu ngón tay này trong mắt của mọi người, giống như ánh mắt của Minh giới, khiến tận đáy lòng mọi người đều run rẩy dữ dội.

- Có hắn không? Mạnh Hạo điểm một lóng tay, một lão già trước đó lạnh lùng, chuẩn bị cùng với Xích Phong nhất mạch đi đánh tới đại lục thứ chín, thân thể run lên, không đợi Yên Nhi lên tiếng, "ầm" một tiếng cái đầu nổ tung.

- Có hắn?

- Còn có hắn?

- Hay là có hắn? Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, mỗi một lần nói ra, chỉ cần Yên Nhi gật đầu một cái, lập tức đầu ngón tay rơi xuống, liền có một tu sĩ cái đầu nổ tung, thậm chí ngay cả hét thảm cũng không kịp thốt ra.

Dần dần, trên mặt đất máu tươi tràn ngập, Mạnh Hạo liên tiếp đánh chết mấy chục người, không hề ngoại lệ, đều là tu sĩ trước đó chuẩn bị cùng đi với Xích Phong nhất mạch.

Mà những người vừa rồi chần chờ kia, không có một người nào bị Mạnh Hạo điểm trúng.

Còn có mấy người, nguyên vốn là nhóm người trước đó chuẩn bị cùng đi với Xích Phong nhất mạch, nhưng bởi vì Yên Nhi mơ hồ, đang lúc mấy tu sĩ này mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng, Yên Nhi lắc lắc đầu, mấy tu sĩ này lập tức nước mắt mơ hồ, loại quá trình từ tử vong đến còn sống sót đó, trong nháy mắt làm cho bọn họ cảm kích đối với Yên Nhi trước nay chưa từng có.

Cả Đệ Bát Tông yên tĩnh như vùng đất chết, mọi người đều run rẩy quỳ tại chỗ, thân ảnh Mạnh Hạo, giống như thần linh làm cho bọn họ khủng khiếp đến cực hạn.

Đúng lúc này, trên bầu trời lão nhân chưởng giáo, vội ho một tiếng: - Cửu Tôn, xin bớt giận... Cũng đều trừng phạt rồi, chẳng lẽ ngươi thật muốn tiêu diệt Đệ Bát Tông này hay sao?

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân chưởng giáo.

- Diệt tông này không có khả năng, chỉ là cứ như vậy kết thúc cũng không có khả năng! Hắn nói xong, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu Đệ Bát Tông, bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm như lôi đình nổ vang.

- Xích Phong! Lăn tới đây cho bổn tôn! Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức thiên địa nổ vang, bầu trời run rẩy. Tại chỗ sâu trong Đệ Bát Tông, thời khắc này trong lòng Xích Phong lão tổ cực kỳ oán hận đối với con trai trưởng và cháu dích tôn của mình. Trong chua xót sắc mặt lão tái nhợt, nội tâm cũng đang gầm thét, bất quá gầm thét tự nhiên không phải Mạnh Hạo, mà là con và cháu đã chết của lão.

Theo lão thấy, hai tên hậu bối này chết chưa hết tội, đưa tới đại họa cho mình như thế, bẫy chết mình...

Không chần chờ chút nào, thân thể lão nhoáng một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo.

Mới vừa xuất hiện, Xích Phong lão tổ lập tức ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Xích Phong... bái kiến... bái kiến Cửu Tôn đại nhân! Thời khắc này trong lòng lão thấp thỏm lo âu, nhìn cũng không nhìn hai thi thể con cháu mình ở bên cạnh, đối với loại hậu bối này, nếu có khả năng, chính lão cũng sẽ giết chết không chậm trễ chút nào.

Người ngoài không biết Mạnh Hạo trước mắt này kinh khủng như thế nào, nhưng lão sao có thể không biết. Lão chính là ở trong Minh Cung, tận mắt chứng kiến đối phương đánh chết Chí Tôn thứ tám, lại nhìn thấy một trận chiến giữa đối phương và thiếu niên áo bào vàng, còn có ý vô địch trong Minh Cung kia, đều làm cho lão vô cùng hoảng sợ.

Thời khắc này không đợi Mạnh Hạo nói chuyện, Xích Phong cúi đầu chào, sau đó cắn răng một cái, lão biết sự tình hôm nay, nếu không có một chứng tỏ cụ thể, như vậy mình nơi này đều chắc chết mười phần... Ở trong mắt người khác, mình là Chí Tôn bát nguyên cao cao tại thượng, thậm chí có cơ hội trở thành cửu nguyên, nhập chủ Đệ Bát Tông.

Thế nhưng hắn biết rõ, cho dù mình thực sự trở thành Chí Tôn thứ tám, khi nhìn thấy vị Cửu Tôn này, cũng phải cúi đầu bái kiến. Lúc này lão cắn răng, biết là không thể đợi đối phương đưa ra yêu cầu, tự mình phải biểu lộ thành ý thừa nhận sai lầm, vì thế đột nhiên lão nâng tay lên tự vỗ mạnh vào mi tâm của mình.

Ầm một tiếng, thân thể lão ngay tức thì xuất hiện những cái khe nứt, có máu tươi chảy ra, rồi trong chớp mắt cả người lão trực tiếp vỡ ra, chia năm xẻ bảy.

Mà thần hồn của lão bay ra, run rẩy ở giữa không trung lần nữa cúi đầu về hướng Mạnh Hạo.

- Xin Cửu Tôn bớt giận... Lão cúi đầu cầu xin.

Mắt thấy một màn này hiện ra trước mặt, các tu sĩ bốn phía đều hít ngược một hơi lạnh. Toàn bộ mọi người Đệ Bát Tông đều chú ý chỗ này, phàm là người nhìn thấy, đều tâm thần run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo cũng đều kính sợ hơn.

Mạnh Hạo nhìn thần hồn của Xích Phong, lúc này vẻ mặt mới dịu lại một chút. Nếu Xích Phong không có dứt khoát như thế, nếu đợi Mạnh Hạo lên tiếng, người này không chết, cũng sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng trở thành cửu nguyên.

Mà bây giờ, tuy rằng thân thể mất đi, có ảnh hưởng rất lớn đối với lão, nhưng cũng không có đánh mất hy vọng cửu nguyên.

Mạnh Hạo nhìn Xích Phong lão tổ một cái thật sâu, thu hồi ánh mắt, mang theo Yên Nhi, xoay người bay đi hướng thiên địa, biến mất trong Đệ Bát Tông.

Hắn rời đi, uy áp trên Đệ Bát Tông tán đi, tất cả mọi người đều thở phào một hơi... Một ngày này, toàn bộ tu sĩ Đệ Bát Tông, đều cả đời khó quên...

-- -- - oOo-- -- -

Đọc truyện chữ Full