DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1942: Chương 1954: Thần giáng!

Một quyền này đánh ra vô tận Quỷ ảnh, tuy rằng công kích này hắn không lấy lực lượng là chủ đạo, nhưng ở đó tốc độ cực hạn lao xuống, Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra, 1 triệu thân ảnh này, trên thực tế chính là đối phương đồng thời đánh ra mấy chục ngàn quyền, mới tạo ra ảo giác như vậy.

Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, một quyền này hắn có thể đối kháng, nhưng bên cạnh còn có thanh niên áo đen kia, đồng thời đối mặt với Quỷ cùng Ma, Mạnh Hạo sẽ vô cùng nguy hiểm.

Trong khoảnh khắc một quyền kia hạ xuống, Mạnh Hạo gầm nhẹ, tu vi toàn thân bạo phát, toàn lực chống cự. Trong tiếng nổ ầm ầm, hắn phun ra máu tươi, thân thể cứng bị ném ra, thanh niên áo đen lập tức tới gần, thi triển thần thông đánh tới Mạnh Hạo.

Sắc mặt Mạnh Hạo lập tức khó coi, máu tươi lần nữa phun ra, chưa kịp biến đổi cục diện bị động này, một quyền từ nam nhân trung niên đã lại tới.

Dưới Ma cùng Quỷ lần lượt thay nhẩu tay, Mạnh Hạo liên tiếp bại lui, tóc tai bù xù trông vô cùng chật vật, dường như sắp bại.

Mà hiển nhiên, khiến Mạnh Hạo thất bại không phải là ý nghĩ của La Thiên, chẳng những hắn muốn cho Mạnh Hạo thất bại, mà càng muốn cắn nuốt Mạnh Hạo, hoàn thành kế hoạch niết bàn trước giờ hắn chưa hề vứt bỏ.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Quỷ ảnh cùng Ma ảnh cũng đang liên thủ chiến đấu với hư ảnh Yêu Tôn của Mạnh Hạo, thế như sắp bị hoàn toàn vỡ vụn.

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh chợt truyền ra, sát cơ trong mắt nam nhân trung niên tràn ngập, hai tay nhấc lên, lập tức Quỷ Giới Môn lần nữa phủ xuống, bàn tay to lớn màu đen bên trong mang theo điên cuồng, mang theo khí thế sát phạt rầm rầm chộp thẳng tới Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, thanh niên áo đen cách đó không xa bỗng nhiên nhoáng lên một cái, sát cơ trong mắt hắn hiện lên, văn lạc màu đen gần như chiếm cứ toàn bộ khuôn mặt, hai tay hắn nâng mạnh lên, lập tức phía sau hắn bất ngờ xuất hiện một tòa múi hình năm ngón tay, ở dưới chân núi còn có một bộ lạc, không trung bên trên ngọn núi xuất hiện một mặt trăng màu máu!

Một cỗ khí tức long trời lở đất từ nơi đó bộc phát ra, tạo thành lực lượng diệt tuyệt, như mang theo cả thế giới phủ xuống Mạnh Hạo, cùng Quỷ Giới Môn của nam nhân trung niên dung hợp với nhau, biến đổi tinh không, biến đổi hết thảy.

Mạnh Hạo đã đoán trước trận chiến với bản thể La Thiên sẽ vô cùng khó khăn, nhưng không ngờ tới cục diện lại là như vậy, cho tới bây giờ La Thiên vẫn chưa chân chính xuất hiện, có chăng chỉ là biến thứ tám xuất hiện mà thôi.

Đồng thời, Mạnh Hạo không thể không đề phòng... Thần vẫn còn chưa xuất hiện!

Trong tiếng nổ vang khi giao đấu cùng Quỷ - Ma liên thủ, Mạnh Hạo bỗng nhiên phát hiện, thế giới xung quanh chợt biến mất, hiện ra trước mặt hắn rõ ràng là một vùng thiên địa hoang dã.

Dường như khung cảnh đã trở về thời viễn cổ, xa xa có một tòa núi như hình bàn tay, dưới ngọn núi một bộ lạc, trên bầu trời có mặ trăng máu, đồng thời, trong thiên địa còn có một cánh cửa lớn, vô số lệ quỷ đang từ trong cánh cửa này gào thét chạy ra.

Nhưng lệ quỷ hợp thành một bàn tay to lớn màu đen ở trên không trung, ầm ầm chộp tới Mạnh Hạo, đồng thời mặt trăng máu kia vào giờ khắc này không ngờ phân giải ra, hóa thành vô số con dơi máu, chúng phát ra tiếng rít cao vút, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Vẫn chưa kết thúc, thế giới xung quanh chợt vặn vẹo, dường như cả thế giới đều trở thành công địch của Mạnh Hạo vậy, không ngừng co rút lại, xu thế như muốn nghiền ép vỡ vụn Mạnh Hạo.

Ngọn núi đè xuống, bên trong bộ lạc xuất hiện vô số thân ảnh lao tới tấn công Mạnh Hạo, giờ khắc này hết thảy mọi thứ, từ từng cành cây ngọn cỏ nơi này đều trở thành thủ đoạn giết người, trở thành mũi nhọn sắc bén đòi mạng người!

Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt của hắn lóe lên ánh sáng đỏ, đột nhiên hắn nở nụ cười, rồi truyền ra một tràng cười yêu dị, biểu tình trên mặt cũng thay đổi liên tục, khi thì khí phách, khi thì dữ tợn, khi thì một thân chính khí, khi thì tà dị ngập trời.

Tay phải hắn nâng mạnh lên, gầm nhẹ một tiếng.

- Anh Vũ!

Vừa dứt lời, một tiếng hót co vút từ trên người của hắn bỗng nhiên truyền ra, Anh Vũ bay ra, gương đồng cũng biến ảo hiện ra phía sau. Có thể thấy được trên gương đồng còn có một hạt châu.

Chính là hạt châu mà trước khi chết, Đổng Hổ đưa cho Mạnh Hạo, sau khi dung hợp cùng gương đồng, khiến cho lực lượng gương đồng bạo tăng vô hạn.

Theo Anh Vũ xuất hiện, gương đồng lập tức hòa tan, trong nháy mắt liền bao trùm tay phải, rồi bao trùm toàn thân của Mạnh Hạo, trực tiếp tạo thành một bộ chiến giáp. Nhất là tay phải của hắn cầm Chiến Binh màu đen dữ tợn, dài chừng ba trượng, nhìn thấy mà giật mình.

Áo choàng màu đỏ bay lên phấp phới, tu vi toàn thân Mạnh Hạo điên cuồng bạo phát, dưới gương đồng gia trì hạ, tu vi của hắn, màu da của hắn, thần hồn của hắn toàn bộ dâng lên ngập trời.

- Quỷ và Ma thì như thế nào chứ! Mạnh Hạo ngẩng đầu, thân thể bay lên không, Chiến Binh trong tay trực tiếp nâng lên, trong mắt của hắn lộ ra ánh sáng đỏ thẫm, vẻ của hắn biến hóa bất chợt, tiếng cười của hắn mang theo một cỗ ngang ngược vô biên.

- Chém cho ta! Mạnh Hạo rống lớn, tay trái và tay phải cùng nắm lấy Chiến Binh giơ lên cao, hướng thế giới trước mắt hung hăng... chém tới như khai thiên lập địa!

Một trảm này ầm ầm mở ra một khe nứt to lớn xuyên qua thế giới, xé mở Quỷ thủ, xé mở bầu trời màu máu, xé mở vô số con dơi máu, xé mở rất nhiều thân ảnh xuất hiện trong bộ lạc, lại xé mở tòa núi hình năm ngón tay, xé mở mặt đất, xé mở hết thảy.

Rầm rầm uỳnh!

Cả thế giới, dưới một trảm này lập tức triệt để bị chém thành hai nửa, hoàn toàn vỡ vụn, chia năm xẻ bảy. Hết thảy trước mắt Mạnh Hạo liền tiêu tán, hiện ra trước mắt hắn lần nữa lại là tinh không rách nát bên ngoài Thương Mang, là vô số phế tích trở thành bụi bặm, là thân ảnh nam nhân trung niên và Quỷ ảnh phun ra máu tươi thụt lùi lại, là thanh niên áo đen ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén nhưng cũng bị phun ra máu tươi, không thể không bị khí thế Mạnh Hạo bức lui!

Giờ khắc này, khí thế Mạnh Hạo khiến thiên địa biến sắc, khiến tinh không run rẩy, khiến La Thiên cũng phải kinh hãi.

Thân mặc áo giáp dữ tợn, Chiến Binh trong tay run lên nhè nhẹ, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập. Trong tinh không này, mỗi một lần hắn hít thở, cũng làm cho tinh không co rút lại, hắn ngẩng đầu, lời nói vang vọng bốn phía.

- Vị Thần cuối cùng của biến thứ tám, ngươi muốn trốn tới khi nào đây! Chiến Binh trong tay Mạnh Hạo vung lên, thanh âm hắn khàn khàn, ẩn chứa vẻ quyết tuyệt ầm ầm truyền ra.

Gần như ngay lập tức, một tiếng hừ lạnh lẽo như băng bỗng nhiên truyền lại, đồng thời một bóng người từ đàng xa nhanh như tia chớp chợt lao tới gần.

Mi tâm của thân ảnh ấy bất ngờ có tinh điểm xoay tròn, mặc áo bào màu trắng, tóc bạc phiêu diêu, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng và vô tình, còn có sát khí ngập trời rầm rầm bạo phát ra.

Đây chính là pho tượng trên Tiên Thần đại lục Mạnh Hạo đã từng thấy qua, đồng thời cũng giống Lục như đúc!

Chỉ có bất đồng duy nhất chính là, Mạn

h Hạo biết rằng, những Thần, Ma cùng Quỷ này đều không phải là bọn họ chân chính, mà chỉ là khôi lỗi được La Thiên chế tạo ra từ trong trí nhớ mà thôi.

Nhìn đối phương lao đến, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, chiến ý trong mắt ầm ầm tăng lên gấp bội.

Đọc truyện chữ Full