DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 5: Đừng chọc giận tôi

Sở Vĩnh Du nói cần ra ngoài làm chút việc rồi đi luôn, khi cửa đóng lại, Tư Phu hừ lạnh một tiếng.

“Sở Vĩnh Du này mới nhập ngũ thì về thì có chuyện gì chứ, xem ra vẫn là một thằng ngu thôi. Mà biết chút võ vào là đi gây chuyện, chung quy nhà chúng ta vẫn chỉ nên dựa vào bản thân thôi, Yên Yên con đừng trông chờ người đàn ông này có thể nuôi Hữu Hữu.”

Đồng Ý Yên thở dài, phế vật thì là phế vật thôi, bây giờ trong lòng cô đều là con gái, nhưng ai lại không muốn chồng mình là rồng là phượng trong đám người, nhưng Sở Vĩnh Du có thể không?

Đồng Ý Yên lắc đầu, chỉ có thể lên lầu ngủ với con gái.

Về phần phiền toái đánh Đồng Tử Họa, nhà chú hai rất có thực lực, trừ khi quỳ gối, nhận mạng.

Khoảng một giờ sau, ở đại sảnh buổi đấu giá dưới lòng đất của nhà họ Trần, nơi Sở Vĩnh Du từng làm loạn một trận.

Hai xác chết duy nhất là ông Lãnh và người trẻ tuổi kia vẫn ở đó, không hề di chuyển, giữ nguyên trạng thái ban đầu.

Lúc này, ông cụ nhà họ Trần mang theo mười tên tinh nhuệ, nhưng mắt lại tập trung vào một người trẻ tuổi.

“Giết sư đệ tôi bằng một ngón tay, thân thủ người này không tệ, nhưng động tới Thần Cổ Môn của tôi thì dù là ai cũng đều chết không có chỗ chôn.”

Vẻ mặt thanh niên âm trầm, sát ý trong lời nói bắn ra tứ phía khiến ông cụ nhà họ Trần ở bên cạnh cũng hơi run rẩy.

Dù sao môn phái giang hồ Thần Cổ Môn này, nhà họ Trần họ không động vào được, đây cũng là lý do vì sao trụ cột nhà họ Trần lại đích thân tới đây.

Nếu không cho dù ông Lãnh chết thì ông ta cũng sẽ không đích thân đến, nhưng cũng cần phải cho Thần Cổ Môn một lời giải thích.

“Hải đại sư, nhà họ Trần chúng tôi rất xin lỗi vì cái chết của sư đệ ngài, trong tấm thẻ này có năm tỷ, mong Hải đại sư thay tôi nói vài lời sau khi trở về Thần Cổ Môn.”

Người thanh niên tên Hải đại sư liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng, im lặng nhận lấy, khoé miệng hơi cong lên.

“Lão Trần yên tâm, Thần Cổ Môn chúng tôi có thể phân biệt ai đúng ai sai, nhưng trong vòng một ngày ông phải điều tra ra hung thủ thực sự ở đâu, như vậy tôi mang đầu hắn về mới có một lời giải thích.”

“Mang đầu về? Khẩu khí lớn đấy.”

Cùng với câu nói này, Mã Trạch dẫn theo một nhóm người xông vào, bao vây cả đám người ở hiện trường.

“Mày là ai? Có phải cái chết của sư đệ tao có liên quan đến mày không?”

Hải đại sư không vui cũng chẳng sợ hãi, y được coi là cao thủ hàng đầu trong giới trẻ, rất nhiều lúc không phải người đông sẽ chiếm ưu thế, giết sạch đám người này chỉ là vấn đề thời gian.

“Thành thật ở đây chờ Đại nhân của tao tới hỏi đi, mày là cái thá gì, có tư cách gì mà đặt câu hỏi?”

Thấy Mã Trạch kiêu ngạo còn Hải đại sư thì là cỗ máy giết người, ông cụ Trần ở bên cạnh cũng thầm thở dài, người kiêu ngạo cũng thật nhiều, cũng không xem xem trang phục đặc thù của Thần Cổ Môn mà Hải đại sư đang mặc, đúng là chán sống mà.

“Tìm chết!”

Quả nhiên, hai chữ này vừa thốt ra, Hải đại sư đã bắt đầu động thủ.

Hai mươi phút sau, Sở Vĩnh Du bước vào đại sảnh buổi đấu giá, trong phút chốc, đám người Mã Trạch quỳ một chân xuống đất, đồng thanh cung kính hô:

“Tham kiến Đại nhân.”

Chỉ một màn này thôi đã khiến ông cụ Trần và đám thuộc hạ tinh nhuệ đều phải hít một vào ngụm khí lạnh.

Đám người Mã Trạch điên cuồng chỉ một chiêu đã giải quyết được Hải đại sư lại quỳ xuống đất, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?

Sở Vĩnh Du còn chẳng thèm nhìn Hải đại sư đang hấp hối trên đất mà đi thẳng tới chỗ ông cụ Trần.

“Thời gian của tôi có hạn, cho ông năm phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về những người đứng sau vụ bán đầu giá cô bé ngày hôm qua.”

Ông cụ Trần nuốt nước bọt, mặc dù cảm giác Sở Vĩnh Du không hề có uy lực nhưng ông vẫn không khỏi run rẩy hai chân, vội ra lệnh cho thuộc hạ đi làm.

Lúc này Sở Vĩnh Du mới nhìn Hải đại sư.

“Cút về nói với Thần Cổ Môn nếu còn dám tới nữa thì sẽ diệt môn!”

Trong lòng Hải đại sư sợ hãi, làm gì còn sự kiêu căng khi nãy nữa, một tên thuộc hạ đã đánh cho hắn không còn sức đánh trả, bây giờ người ta nói câu này chỉ là nói suông thôi sao?

Hải đại sư gắng gượng đứng dậy, cúi đầu chào Sở Vĩnh Du rồi lảo đảo ra khỏi đại sảnh.

Chỉ ba phút, Sở Vĩnh Du đã có được tất cả thông tin mình muốn, một tia sáng lạnh lẽo vụt qua trong mắt anh.

Đồng Tử Họa, ông cụ, hãy trân trọng thời gian bây giờ của mấy người đi, tương lai các người sẽ vừa đi vừa sợ hãi đấy.

“Mã Trạch, tiễn những người đã động vào con gái tôi trong buổi đấu giá lên đường đi.”

“Vâng.”

Dù Sở Vĩnh Du đã đi nhưng trong lòng ông cụ Trần vẫn chưa hết sợ hãi, ông ta đã quyết định cái chết của ông Lãnh chỉ dừng lại ở đây thôi, ông không muốn động tới người đàn ông bí ẩn này nữa.

Trở về nhà, nhìn vợ và con gái đang say giấc, Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng cong khoé môi, trong mắt là vẻ mãn nguyện.

Đây là tất cả những gì anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ sau này.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, vì Đồng Thế Tân lái xe đi nhận đơn đặt hàng cho nhà máy gạch nên gia đình Sở Vĩnh Du chỉ đành gọi xe đến khu phố thương mại.

Sau khi đến nơi, Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu cho cô bé ngồi lên cổ mình, nhóc con rất vui vẻ.

“Ba, lâu lắm rồi Hữu Hữu không được mua quần áo mới, Hữu Hữu vui lắm.”

Sở Vĩnh Du nắm lấy hai chân nhỏ nhắn của Hữu Hữu, nhẹ nhàng nói:

“Sau này Hữu Hữu muốn làm gì, ba đều sẽ làm cho con.”

“Yeah, yeah.”

Đồng Ý Yên cũng khoác tay Sở Vĩnh Du, gương mặt tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào, sự trưởng thành của con cái không thể tách rời cuộc sống hạnh phúc của ba mẹ, mặc dù trẻ con không hiểu nhưng trong tiềm thức sẽ để lại ấn tượng rất tốt.

Cho nên dù chưa tha thứ cho Sở Vĩnh Du nhưng sự ngọt ngào cần có thì cô vẫn sẽ không keo kiệt trước mặt con gái.

Bước vào trung tâm mua sắm, Đồng Ý Yên nhíu mày, nhỏ giọng nói:

“Này! Trung tâm mua sắm này toàn là hàng xa xỉ, chúng ta tới đây làm gì?”

Nhà họ Đồng được coi là giàu có nhưng gia đình Đồng Ý Yên lại tương đối chắt bóp, khoản tiền nợ mua căn biệt thự giá rẻ vùng ngoại ô còn chưa trả hết, những món hàng xa xỉ này từ lâu đã không có duyên với cô rồi.

“Chồng em có tiền, yên tâm đi, mua cho Hữu Hữu xong cũng sẽ đưa em đi mua sắm. Mấy năm nay một mình em nuôi con thật sự rất vất vả.”

Đồng Ý Yên không nói thêm gì nữa, có lẽ mấy năm Sở Vĩnh Du nhập ngũ đã tích cóp được một số tiền, nhìn Hữu Hữu vui vẻ, cô cũng ngầm đồng ý, cứ xa xỉ một lần đi, mấy năm qua họ cũng nợ con gái nhiều.

Vừa vào cửa hàng quần áo trẻ em Burberry, Hữu Hữu lập tức giãy giụa muốn xuống.

“Ba cho con xuống đi, bây giờ con đã lớn rồi, có thể tự lựa chọn quần áo cho mình, ba mẹ chọn xấu lắm, Hữu Hữu muốn mặc đẹp cơ.”

Đôi mắt cưng chiều của Sở Vĩnh Du hơi mỉm cười, anh đặt Hữu Hữu xuống.

“Được, Hữu Hữu lớn rồi, có thể tự chọn quần áo.”

Lúc này điện thoại Sở Vĩnh Du đổ chuông, Đồng Ý Yên vội đi theo con.

Anh nhìn thì thấy là tổng đài gọi tới, vừa cúp máy thì nghe thấy một tiếng tát giòn giã, còn có tiếng mắng chửi ác ý.

“Đứa con hoang này ở đâu ra mà lại dám đẩy con trai tôi, ai là phụ huynh nó, cút ra đây?!”

Đọc truyện chữ Full