DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 17: Đều là người một nhà

Yêu cầu của Đồng Hiểu Tiêm khiến cả phòng im bặt, quan trọng là cô ta còn trưng ra dáng vẻ nũng nịu coi đây là chuyện đương nhiên.

“Vớ vẩn! Một sinh viên đại học như con cần xe làm cái gì.”

Sao Đồng Thế Tân có thể đồng ý loại yêu cầu vô lý này, đương nhiên dứt khoát từ chối.

Lúc này, Đồng Hiểu Tiêm lập tức không vui.

“Dựa vào cái gì! Chị con đánh con một phát tát, đó là chị ấy mắc nợ con, cho con một chiếc Mercedes thì sao chứ, nếu Sở Vĩnh Du đã có tiền, vậy bảo anh ta mua nữa.”

“Tôi mua xe, mua xe gì, mua cho ai, không liên quan đến cô.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du từ trên tầng đi xuống, không hề nể mặt Đồng Hiểu Tiêm.

Năm đó khi vào nhà họ Đồng đã bị Đồng Hiểu Tiêm gây khó dễ đủ đường, bây giờ anh trở thành Chiến Thần, sẽ không để loại chuyện này ở trong lòng, nhưng ngày đó vừa trở về, thế mà Đồng Hiểu Tiêm còn gọi Hữu Hữu là con hoang, đây chính là chuyện anh hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.

Cười lạnh nhìn Sở Vĩnh Du, Đồng Hiểu Tiêm không hề sợ hãi.

“Sao vậy? Nhập ngũ mấy năm tích góp được ít tiền là không biết mình họ gì rồi à? Nói cho Sở Vĩnh Du anh biết, anh nợ nhà chúng tôi, cả đời cũng không trả hết, anh có tư cách gì khua tay múa chân ở chỗ này.”

Tư Phu cũng đúng lúc lên tiếng.

“Vĩnh Du, dù thế nào Hiểu Tiêm cũng là em vợ cậu, cậu nói lời này hơi quá đáng rồi.”

Mặc dù Tư Phu vô cùng vui vẻ với biểu hiện bây giờ của Sở Vĩnh Du, nhưng Đồng Hiểu Tiêm mới là con gái ruột của bà ta, dù thế nào đi nữa, người làm mẹ cũng không thể đi bênh người khác.

“Hì hì, vẫn là mẹ thương con, chị nói một câu đi, có cho em chiếc Mercedes kia hay không, ở đại học bọn em, nhà có điều kiện sống ở nơi này, có ai không lái xe đi học chứ, chỉ có em vẫn phải đón xe, đã làm trò cười cho người khác lâu lắm rồi, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội mở mày mở mặt.”

Sở Vĩnh Du chẳng thèm nói gì thêm, nhận cốc nước rồi lại đi lên tầng, anh lười quản chuyện trong nhà, chỉ cần vợ và con gái vui vẻ là được rồi.

Thấy Đồng Ý Yên im lặng không nói, Đồng Hiểu Tiêm biết có hy vọng, vội vàng oán hận nói.

“Dù sao em mặc kệ, nếu chị không lấy chiếc xe kia để đền bù tổn thất một cái tát cho em, vậy sau này em không về nữa, nghỉ đông và nghỉ hè cũng không về, mọi người cứ coi như em không tồn tại.”

“Yên Yên!”

Tư Phu hô lên, Đồng Thế Tân bên kia cũng mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, hai cô con gái, một đứa dịu dàng hiểu chuyện, một đứa ngang ngược đanh đá, nhưng đều là thịt đầu tim, người làm ba như ông ta phải làm thế nào!

“Em lái đi, Hiểu Tiêm, chị hi vọng từ nay về sau em có thể thay đổi, tôn trọng Sở Vĩnh Du hơn chút, dù sao anh ấy cũng là anh rể của em. Còn nữa, nếu sau này lại để chị nghe thấy em gọi Hữu Hữu như vậy, hoặc là đối xử không tốt với Hữu Hữu, vậy đừng trách người làm chị đây không khách khí.”

Mercedes đến tay, Đồng Hiểu Tiêm gần như không nghe lọt bất kỳ lời nào đằng sau, vui vẻ ôm Đồng Ý Yên.

“Hì! Chị gái tốt nhất, ha ha!”

Bên kia, trong biệt thự to lớn của nhà họ Trần quyền quý ở Thành phố Ninh, đèn trong thư phòng vẫn sáng.

Ông cụ Trần Trọng Thiên của nhà họ Trần ngồi trên ghế bành sau bàn đọc sách, sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì cháu trai Trần Hạo Hiên đứng phía trước có thể dùng chữ ‘thảm’ để hình dung.

“Ông nội, ông phải giúp con, con... con không muốn sống nữa.”

Trần Hạo Hiên khóc lóc kể lể, Trần Trọng Thiên đập một phát lên mặt bàn.

“Hai người các cậu! Làm ăn thế nào vậy, vì sao lại để Hạo Hiên bị thương thành thế này, các cậu dùng để trang trí à?”

Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, một người trong đó cười khổ nói.

“Ông cụ, ngài biết người cậu chủ Trần muốn chúng tôi đánh gãy hai chân thậm chí tuyên bố muốn chôn sống là ai không?”

Ánh mắt quét ngang, Trần Trọng Thiên cực kỳ bất mãn.

“Bớt nói nhảm.”

“Anh ta tên là Sở Vĩnh Du, có lẽ ngài thấy cái tên này rất lạ lẫm, nhưng Sở Vĩnh Du này chính là người thanh niên đi vào cuối cùng ở phòng đấu giá ngày đó.”

Cái gì!

Vù một cái, Trần Trọng Thiên đứng bật dậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Thật sao?”

Nụ cười khổ của hai vệ sĩ lan khắp khuôn mặt.

“Ông cụ, chúng tôi còn dám lừa gạt ngài sao? Sở Vĩnh Du còn nói, bảo ngài đừng can thiệp vào chuyện của Trần Việt nữa, nếu không anh ta sẽ tự đến tìm ngài.”

Ngồi bịch xuống ghế, Trần Trọng Thiên mới coi như thở phào nhẹ nhõm, quả thật là bị dọa sợ rồi.

Mà Trần Hạo Hiên căn bản không thấy rõ tình hình, sau ngơ ngẩn lại vẫn tiếp tục khóc lóc kể lể.

“Ông nội, ông nhất định...”

“Im miệng! Cút về nhà đi, nghe đây, cháu còn dám chọc đến Sở Vĩnh Du, ông nội tự tay chôn cháu.”

Bịch bịch!

Trần Hạo Hiên bị khí thế và lời nói của Trần Trọng Thiên dọa cho ngã ngồi xuống mặt đất, vô cùng hoang mang lo sợ, lồm cồm bò ra khỏi phòng, cho dù là nguyên nhân gì, anh ta tuyệt đối không dám đi chọc Sở Vĩnh Du nữa.

Lại một ngày trôi qua, cách sinh nhật Hữu Hữu chỉ còn một ngày, đương nhiên, sinh nhật con trai của Đồng Tử Họa cũng chỉ còn một ngày giống vậy, nhưng dáng vẻ Đồng Tử Họa lại không được vui cho lắm, bởi vì tối qua Trùng Tử gọi điện thoại cho anh ta, nói toàn bộ người ngày đó phái đi gây phiền phức với Sở Vĩnh Du đều mất tích, tìm cả một ngày cũng không có tin tức gì.

Đồng Tử Họa vô cùng tức giận, anh ta cũng mặc kệ chuyện kỳ lạ gì, nói với Trùng Tử hôm nay nhất định phải xử Sở Vĩnh Du.

“Tổng giám đốc Hoa, chủ tịch gọi ngài vào.”

Công ty bất động sản Hoa Phong, Đồng Tử Họa đang chờ đợi được thư ký nhắc nhở, sau khi tiến vào văn phòng thì gặp ba-Đồng Tinh Minh.

“Tử Họa, trước tiên dừng lại hành động trả thù với Sở Vĩnh Du.”

Hả? Đồng Tử Họa cho rằng mình nghe nhầm rồi.

“Ba, vì sao? Chẳng lẽ Chủ tịch ngân hàng Từ tạo áp lực với ba rồi?”

“Sao có thể, từ lời nói của Chủ tịch ngân hàng Từ cho thấy, cái danh VIP kia Sở Vĩnh Du cũng chỉ là hư danh, nể mặt một lần cũng là cực hạn rồi. Bảo con dừng lại, là ba muốn Sở Vĩnh Du hoàn hảo không chút tổn hại đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của Trạc Trạc, hơn nữa, lần này ba muốn sắp xếp cả nhà bọn họ ở phòng bao chính.”

Đồng Tử Họa vừa nghe thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng.

“Ba, ý của ba là đến lúc đó sỉ nhục cả nhà Sở Vĩnh Du ngay trước người nhà?”

Gật đầu, Đồng Tinh Minh nở nụ cười.

“Đương nhiên, có đôi khi, trong lòng đau xót còn đau khổ hơn tổn hại về thân thể, trước tiên tàn nhẫn làm nhục họ một trận, sau đó lại để con đi tìm Sở Vĩnh Du tính sổ, như vậy mới có thể giải hết mối hận trong lòng ba!”

Đồng Tử Họa cũng nở nụ cười.

“Ba yên tâm, bây giờ con lập tức gọi điện thoại để bên kia dừng tay chờ đợi, ha ha, con đã không kịp chờ đợi muốn nhìn dáng vẻ nhục nhã của cả nhà Sở Vĩnh Du ngày mai rồi. Cái đứa con hoang kia cũng xứng trùng ngày sinh nhật với con trai con sao, thật sự là sỉ nhục.”

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự tại khu nào đó ở ngoại ô phía đông thành phố, Hữu Hữu ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình Heo Peppa yêu thích của mình, Đồng Ý Yên thì kéo Sở Vĩnh Du vừa rửa bát đũa xong lên phòng ngủ trên tầng.

“Sở Vĩnh Du, chiếc Mercedes kia cho Hiểu Tiêm rồi, sáng sớm đã lái đi, anh sẽ không trách em chứ.”

Sở Vĩnh Du còn chưa lên tiếng, dường như Tư Phu đi ngang qua nghe thấy, thuận miệng nói một câu.

“Trách cái gì, đều là người một nhà, ai đi cũng như nhau.”

Sau khi nhìn thấy ánh mắt không vui của con gái, Tư Phu xấu hổ mỉm cười, vội vàng cúi đầu rời đi.

Lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du, thật ra Đồng Ý Yên đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng rồi, cô là một người hiểu chuyện, cho cô em gái chiếc Mercedes này, một phần là vì cái tát kia, phần khác cũng là vì cưng chiều.

Xe là Sở Vĩnh Du mua, đương nhiên cô phải nói rõ.

Nhưng mà, lời nói của Sở Vĩnh Du lại khiến Đồng Ý Yên sững sờ.

“Cho thì cho thôi, bây giờ chúng ta đi mua chiếc nữa là được rồi, ngày mai là sinh nhật Hữu Hữu, không thể không có xe.”

Đọc truyện chữ Full