DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 238: Tình người nóng lạnh

Trước khi chiếc du thuyền vào cảng nơi mà Sở Vĩnh Du xuất phát thì đã có thể nhìn thấy, nơi này đã bị hoàn toàn bị giới nghiêm, chỗ nào cũng có thể thấy chiến sĩ cầm súng.

Đi đầu, Tần lão dẫn mười mấy ông cụ tóc trắng chờ đợi, ánh mắt của ai cũng trong vẻ mong ngóng kèm nỗi bi thương.

Bọn họ, đều đã từng là anh em tốt cùng nhau xông pha chiến trường của Phùng Thiên Hạ lúc trẻ, mà nay bọn họ con cháu đầy nhà, vinh quang có thừa, duy chỉ có Phùng Thiên Hạ chỉ còn lại một hũ tro cốt, cùng những điều ngày ngày đêm đêm không thể nói được.

Sở Vĩnh Du cất bước, đi tới trước mặt của Tần lão, tư thế đứng thẳng, dứt khoát kính lễ, sau đó đem chiếc đĩa tròn màu bạc để vào trên chiếc nắp của hũ tro cốt, hai tay đưa ra trước.

“Tần lão.”

Hai từ, đã đan xen quá quá nhiều cảm xúc của Sở Vĩnh Du.

Mà nhìn hũ tro cốt của người bạn cũ, cùng đồ vật đã cố gắng dùng cả đời của mình để bảo vệ khi năm đó đất nước còn chưa cường thịnh, Tần lão và người đằng sau, nhất thời hai mắt đều đỏ hoe.

Từ từ đón lấy hũ tro cốt, Tần lão nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, nhìn sang Sở Vĩnh Du.

“Mọi chuyện đã xong xuôi, bên trên cũng phê chuẩn rồi, muốn cử hành tang lễ long trọng cho Phùng Thiên Hạ, Vĩnh Du, cậu tham gia không?”

Quốc tang!

Đây xem như là sự tiếp đãi long trọng cao nhất rồi, ít nhất Phùng Thiên Hạ ở dưới suối vàng biết được, chắc cũng có thể cảm nhận được một chút an ủi.”

“Ừm.”

Mấy tiếng sau, trong một khoảng nghĩa trang của Vân Kinh, rất nhiều người đang đứng, tiếng súng bất mãn hừ lên.

Có thể được chôn cất ở đây, đều là đã có đóng góp to lớn cho đối nước, mà hiện nay, tang lễ đặc biệt này, chính là cử hành vì Phùng Thiên Hạ.

Sở Vĩnh Du nghiêm nghị, thấy người mẹ già của Phùng Thiên Hạ, trong lòng ngũ vị đan xen.

“Thưa dì, Thiên Hạ chịu khổ rồi.”

Tần lão đại làm người đại diện, tặng một chiếc huy chương vì mẹ của Phùng Thiên Hạ chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Vuốt nhẹ chiếc huy chương, nhìn bia mộ của con trai mình, mẹ của Phùng Thiên Hạ không có khóc, ngược lại trên mặt mang theo một nụ cười an ủi.

“Tiểu Tần, Thiên Hạ không có chịu khổ, nó làm chuyện vì nước, đều là xứng đáng, bây giờ có thể được an táng long trọng, sự... vướng tâm nhiều năm của dì, cuối cùng cũng có thể cởi rồi.”

“Dì có thể tự hào đi nói với liệt tổ liệt tông của nhà họ Phùng, con cháu đời sau của bọn họ, không phải là phạm nhân, mà là anh hùng.”

Lời nói này, mỗi một từ của mẹ Phùng Thiên Hạ đều nói kiểu tràn đầy khí phách, đanh thép hùng hồn, mỗi một từ, đều gõ vào trong tim của mỗi người ở đây.

Chẳng trách Phùng Thiên Hạ có thể như thế, có người mẹ như này thì cũng không có gì kỳ lạ rồi.

Sau khi tang lễ hoàn thành, Tần lão một mình ở trên xe ngoài nghĩa trang, thấy Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du! Nhiệm vụ lần này coi như là nửa công khai rồi, nhưng liên quan tới nhiệm vụ cậu chấp hành, đều phải bảo mật tuyệt đối, cũng coi như là một loại bảo vệ đối với cậu.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Tôi hiểu, Tần lão, ông không làm như vậy, tôi cũng sẽ yêu cầu, cái tôi để tâm nhất bây giờ, chỉ có người nhà của tôi, không muốn bọn họ tiếp tục chịu sự uy hiếp của bất kỳ thế lực nào nữa.”

Mỉm cười an ủi, Tần lão lại mở miệng nói.

“Tôi hiểu, đã cho người đi điều tra triệt để cái tồ chức Yêu Tà này rồi, có điều cậu cũng đừng tự tin quá nhiều, tổng bộ của bọn họ, tất nhiên là xây dựng ở nước ngoài, nếu như nếu như ở trong nước thì sớm bị san bằng rồi. Có một điểm tôi có thể bảo đảm với cậu, Chiến thần nước R khi bước vào giai đoạn chọn lựa cuối cùng, nhiệm vụ của lần này, tuyệt đối sẽ tăng không ít điểm cho cậu.”

Vừa nói xong, nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Sở Vĩnh Du, Tần lão mới nghĩ tới cái gì đó, rồi lắc đầu bật cười.

“Ặc, người công tác cũ quay lại rồi, cái đầu này của tôi cũng có chút không đủ dùng rồi, đều đã quên cậu đối với vị trí Chiến thần nước R, không có chút hứng thú, xem như tôi chưa nói đi.

Thiết nghĩ, cách lúc Sở Vĩnh Du rời đi đã qua tròn một tuần, thời gian bảy ngày, Đồng Ý Yên đã chứng kiện sự nóng lạnh của tình người.

Lúc này trong nhà ở tiểu khu Đông Thành, Tư Phu cảm thán.

“Xem ra mọi thứ của nhà chúng ta, đều là Vĩnh Du chống đỡ.”

Đồng Thế Tân trên xe lăn cũng cười bất lực.

“Phải, bên phía nhà máy gạch của tôi, trước đó xã giao không ngừng, gạch càng là cung không đủ cầu, nhìn xem một tuần này, đã thay đổi quá lớn rồi, không có ai mời ăn cơm không nói, ngay cả chuyện kinh doanh của nhà máy gạch cũng sa sút.”

Nói rồi thì nhìn Đồng Ý Yên nói.

“Con gái, bất động sản Thiên Nguyên của con sợ rằng cũng như vậy nhỉ, nhất là sau khi giải trừ hợp tác với tập đoàn Chúc Thị.”

Gật đầu, Đồng Ý Yên ngược lại không có cảm khái quá nhiều.

“Dạ, bây giờ bất động sản Thiên Nguyên dự án gì cũng không có, nhân viên gần như rơi vào trạng thái trì trệ, nhiều nhóm nhân viên từ chức, không đủ cũng không chả sao, vừa hay nhân cơ hội này làm một lần thanh lọc mới.”

15 nghìn tỷ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, cả công ty, ngoài cô và Lam Mị, không có người thứ hai biết, thật ra chỉ cần có 15 nghìn tỷ này, cái khác đều không quan trọng rồi, cũng căn bản không cần lo lắng công ty sẽ sụp đổ, nhưng sự nóng lạnh của tình người, tóm lại có thể nhìn thấy đủ.”

Lúc này, cửa phòng mở ra, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng đi vào, Tân Tằng xách một chiếc vali.

Nhìn thấy một màn này, Đồng Ý Yên vội đi tới hỏi.

“Tân Tằng, em đây là?”

Đồng Hiểu Tiêm ở một bên khoanh tay trước ngực, rất bất lực nói.

“Còn có thể như thế nào! Anh rể mất quyền rồi, nhà họ Tân muốn gọi Tân Tằng trở về, kêu anh ấy đi chọn đối tượng môn đăng hộ đối, nhưng Tân Tằng thật lòng yêu em, kiên quyết không đồng ý, cho nên bị nhà họ Tân đuổi ra khỏi nhà rồi.”

Tân Tằng rất là ngại ngùng, nói.

“Chị Yên, chú dì, ba người yên tâm, cháu/em tuy không có một xu trong người, nhưng Hiểu Tiêm còn có một chút tiền tiết kiệm, dùng đầu óc của cháu/em, vẫn là có thể gây dựng được một phen sự nghiệp.”

Người một nhà đều nhìn đối phương, xã hội thật là hiện thực tới mức không thể tưởng tượng, một giây trước, nhà họ Tân nào là tặng xe tặng xe, bây giờ thì trở mặt không nhận người rồi.

“Tiểu Tân, đừng nói như vậy, chỉ cần cháu đối tốt với Hiểu Tiêm nhà chú, có tiền hay không, nhà chú sớm đã không để ý rồi.”

Trong nhà đã xảy ra chuyện như này, lời này của Đồng Thế Tân không phải là tùy tiện nói chơi, rốt cuộc cũng hiểu rồi, cái gì cũng không bằng người một nhà khỏe mạnh sống bên nhau, tiền, đủ dùng là được rồi.

Nhìn thấy người trong nhà đều ủng hộ, Đồng Hiểu Tiêm khoác cánh tay của Tân Tằng cười ngọt ngào nói.

“He he, tuy Tân Tằng cái gì cũng không có, nhưng ít nhất chứng minh Đồng Hiểu Tiêm con lần này không có nhìn sai người, ba mẹ, chị, con đã quyết định rồi, đợi con tốt nghiệp thì đăng ký kết hôn tổ chức đám cưới với Tân Tằng, một người đàn ông có thể từ bỏ thân phận người thừa kế của gia tộc lớn, đều muốn yêu con và ở bên con như vậy, đáng để con phó thác cả đời.”

Người trong nhà đương nhiên đều đồng ý, Tân Tằng coi như dùng hành động thực tế, cuối cùng triệt để có được trái tim của Đồng Hiểu Tiêm.

Lúc này, sắc mặt của Đồng Hiểu Tiêm lại âm trầm.

“Ba mẹ, chị, nghe Tân Tằng nói, ông nội của anh ấy đã sử dụng mối quan hệ rất lớn, bỏ ra cái giá rất lớn mới nghe ngóng được một chút tình hình, nói anh rể căn bản không phải ra ngoài làm việc hoặc chấp hành nhiệm vụ gì cả, mà là bị bắt rồi, hơn nữa còn bị kết án chung thân, đây cũng là lý do tại sao nhà họ Tân mấy ngày trước còn chưa có động tĩnh, hôm nay đột nhiên đưa ra quyết định cắt đứt rồi.”

Cái gì!

Lời này vừa nói ra, hai chân Đồng Ý Yên mềm nhũn, đầu óc choáng váng một trận, từ từ ngã ra đất.

Đọc truyện chữ Full