DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 430: Để tôi buông thả một lần đi

Mua gạo?

Một câu nói khiến tất cả mọi người ở trong nhà đều thấy có chút buồn cười, mua gạo lúc nửa đêm này sao? Đùa à?

Vương Quả đi đến bên một chiếc máy tính, trong đó chiếu hình ảnh từ camera bên ngoài cửa hàng gạo và dầu Đào Tử, ông ta vẫn không có phá hỏng, chính là vì để phòng ngộ nhỡ có thể để quan sát một vài tình huống bất ngờ.

“Hửm?”

Nhìn thấy ở cửa chỉ có một mình Sở Vĩnh Du, còn lôi một tên thủ hạ dường như rơi vào hôn mê của ông ta thì lập tức nhíu mày.

“Chỉ một người sao?”

Người luôn nhìn máy tính lập tức đáp.

“Phải, từ góc độ này thì thấy, anh ta thật sự vào siêu thị nhỏ bên cạnh, sau đó lôi Tiểu Huy đi ra khỏi cửa.”

Một nụ cười gằn xuất hiện trên mặt Vương Quả, phất tay.

“Mở cửa! Tôi ngược lại muốn xem thử là thần thánh phương nào, vậy mà dám lo chuyện bao đồng như vậy.”

Kim Đào bị đánh nằm trên đất, nhìn thấy xảy ra chuyện vặt như này, những người đó cũng dừng tay với vợ của mình, trong lòng có hơi thở phào.

Anh ta quả thật là võ giả tam phẩm, nhưng người trung niên Vương Quả dẫn đến này, quá lợi hại, anh ta ngay cả một chiêu cũng không có tiếp được.

Lại nhìn sang bởi vì Vương Quả rời đi, con gái vẫn ngoan ngoãn nằm bò trên đất khóc lóc, trái tim sắt đá đều vỡ vụn, miệng dính máu mở ra, khẽ nói.

“Không sao, ba ở đây, không sao.”

Lúc này, cửa cuốn cũng mở ra, Sở Vĩnh Du bước một bước vào, hai khẩu súng chĩa thẳng vào đầu.

“Tôi không thích bị người khác dùng súng chĩa vào đầu, nếu như các ông bây giờ lấy ra, tôi có thể cho các ông để lại một người được toàn thây.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bật cười.

“Ha ha! Con mẹ nó không phải là ngông bình thường.”

“Hãy để tôi buông thả một lần đi.”

Oành!

Sát khí trong cơ thể không theo khống chế mà phóng thích ra, lá bùa mà lão đạo đó cho đã nóng tới mức không thể tưởng tượng, vậy mà trong phút chốc bùng cháy, hóa thành hư không.

Nhất thời, vợ và con gái của Kim Đào hoàn toàn ngất đi, mọi người trong lòng đều cảm thấy mình như ở trong địa ngục.

Cùng lúc, trong viện của Phiền Vân Quan, một lão đạo khoanh chân ngồi thiền, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Tỉnh Thành, trong mắt chất chứa sự phức tạp.

“Vô Phong Tử, đồ đệ của ông có thể giúp ông hay không, như ông muốn, thành công hay thất bại, chính vào tối nay rồi.”

Mấy phút sau, trong cửa hàng gạo và dầu Đào Tử ở Tỉnh Thành, Kim Đào đứng dậy với cơ thể loạng choạng, nhìn xung quanh, hàm răng không ngừng va đập vào nhau.

Đó là loại huyết tinh đầu tiên khiến người mà Vương Quả dẫn đến, bao gồm cả chính Vương Quả cũng bị xé tan, không có bộ phận nào hoàn hảo, máu tươi, càng đặc quánh đến mức khiến người ta có loại cảm giác muốn ói.

Mà Sở Vĩnh Du, đứng ở chính giữa, há miệng thở dốc.

“Cậu...”

Kim Đào cũng tính là người từng trải qua các cảnh tượng lớn, từng cầm đao quần chiến, tay chân cũng bay loạn, nếu không thật sự bị dọa cho ngất đi rồi.

Sau khi anh ta nhả ra một từ, Sở Vĩnh Du đột nhiên xoay người lại.

Trong nháy mắt, Kim Đào bị dọa lần nữa ngồi phịch trên đất.

Không thấy Sở Vĩnh Du di chuyển như nào thì đến trước người Kim Đào, từ trên cao nhìn xuống, nhất là đôi mắt đỏ ngầu đó, khóe mắt vậy mà đều có máu chảy ra.

Đọc truyện chữ Full