DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 469: Đến đây thôi

Ánh mắt của Sâm Mộc đong đầy vẻ kinh sợ.

Xuất hiện rồi, thật sự đã xuất hiện rồi, không ngờ vào giây phút này, Sở Vĩnh Du thật sự đã đột phá lên cảnh giới Võ Vương, cũng là Võ Vương như nhau, chắc chắn ông ta có thể cảm nhận được.

Đột phá với tốc độ nhanh như thế, ngoại trừ truyền thuyết ấy, ông nghĩ không ra bất kỳ nguyên nhân nào khác nữa cả, bởi thế, chắc chắn Sở Vĩnh Du là một người siêu phàm có Tiên Thiên Chi Khí.

“Chẳng ngờ, thật sự chẳng ngờ, Sâm Mộc tôi có thể gặp kỳ tài nhiều năm chưa từng xuất hiện vào tuổi xế chiều, ha ha, không biết đây là phúc hay họa. Ai ai cũng nói Phong Thánh giỏi nhìn người nhất trên đời này, bây giờ tôi cũng tin rồi, thảo nào ông ấy lại nhận cậu làm học trò.”

Vào lúc này, Sâm Mộc vừa nói vừa cười khổ.

“Sâm Mộc, đánh thêm một trận nào.”

Sở Vĩnh Du cảm nhận được cảnh giới Võ Vương, sự tự tin chưa từng biến mất trong anh, chẳng qua bây giờ sục sôi hơn mà thôi.

Thật ra sau khi hút ba hồn của Bạch Khởi, Thiên Tiên Chi Khí trong cơ thể anh đã tràn trề, có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo từ lâu rồi.

Sở dĩ kéo dài như vậy là vì vài nguyên nhân.

Thứ nhất, đó là vì khi ấy vẫn chưa khống chế được sát khí còn sót của Bạch Khởi, trước khi khống chế được nó, anh không muốn đột phá để mà lưu lại hậu họa làm gì.

Thứ hai, còn chưa gặp được sư phụ Vô Phong Tử, anh không hiểu mấy về cảnh giới tiếp theo nên vẫn còn kiêng dè.

Vấn đề thứ nhất đã được giải quyết triệt để trong lúc cứu Kim Đào, còn chuyện thứ hai, trong thời gian gần đây, lúc anh sử dụng Túy Thiên Nhất Quyền do sư phụ để lại thì anh mới hiểu rõ, tất cả mọi kiêng dè đều tan biến.

“Hay lắm, Sâm Mộc tôi thành danh đã nhiều năm, lần đầu tiên gặp được kỳ tài như cậu, để tôi dùng chiêu thức mạnh nhất của mình để thử Võ Vương Thiên Tiên Chi Khí là cậu đi.”. ngôn tình hài

Sau khi nói dứt lời, Sâm Mộc bèn tạo thế.

“Tay trái hái trăng.”

Tay trái của Sâm Mộc múa may theo quy luật, dường như ánh trăng trên bầu trời cao đã nhạt đi đôi chút.

“Tay phải ngắt sao.” Đến Sâm Mộc cũng hừ lạnh, cảm thấy Sở Vĩnh Du coi thường ông ta quá đáng.

Mặc dù chưa từng đọ chiêu này với Tam Thánh Tứ Tôn, nhưng cũng cho rằng bảy đấng chí tôn cũng không dám hờ hững như thế, không ngờ Sở Vĩnh Du lại thờ ơ đến thế.

Vào lúc ánh sáng trắng bạc kề sát bên người, vẻ mặt Sở Vĩnh Du trở nên rất kỳ quặc.

Bởi vì chiếc nhẫn đột nhiên cử động, tất cả luồng sáng bạc đáng sợ đều bị chiếc nhẫn kia hấp thụ.

Sở Vĩnh Du ngờ vực, Sâm Mộc và người nhà họ Bạch đều phát điên.

Bọn họ cho rằng Sở Vĩnh Du tóm lấy một cách dễ dàng, rồi sau đó tất cả ánh sáng trắng bạc tiêu tan, biến mất trong chớp mắt.

“Cái gì…”

Đến Sâm Mộc cũng dụi mắt thật mạnh, cứ như ảo giác vậy, cảnh tượng này đã vượt quá nhận thức của ông ta.

Da mặt người nhà họ Bạch không ngừng co rút, chiêu thức đáng sợ nhường thế của Sâm Mộc đã bị Sở Vĩnh Du hóa giải?

“Ôi, vốn vĩ còn định thử sau khi lên cảnh giới Võ Vương thì mình sẽ mạnh mẽ đến mức nào.”

Sở Vĩnh Du lại thở dài, đột nhiên chiếc nhẫn nổi dậy một cách bất ngờ, khiến cho anh cảm thấy khó chịu.

Sau khi trở thành Võ Vương thì anh mới biết một nửa Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể mình đã chuyển hóa thành chất lỏng, có lẽ đây chính là tượng trưng của Võ Vương, nếu như suy đoán của anh chính xác, có thể còn lặp lại giai đoạn Tiên Thiên Võ Trợ như trước kia, chuyển hóa nửa Tiên Thiên Chi Khí còn lại thành chất lỏng, có lẽ đến lúc ấy lại có thể tiến đến cảnh giới lớn tiếp theo.

Đọc truyện chữ Full