DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 518: Lúc bá khí

Nơi công cộng như này, lời của người phụ nữ, bất cứ ai cũng tuyệt đối không thể chịu được, Đồng Hiểu Tiêm tự nhiên cũng như vậy, trực tiếp đứng dậy lạnh giọng quát.

“Cô là ai? Miệng sao lại bẩn như vậy?”

Người phụ nữ trẻ cười lạnh.

“Bẩn? Tôi không bẩn bằng cô, câu dẫn Lệ Phong vị hôn phu của tôi, cô cảm thấy cô có bẩn không hả?”

Đồng Hiểu Tiêm còn muốn mở miệng, Tân Tằng kéo nhẹ, nói.

“Hiểu Tiêm, loại phụ nữ không nói lý này, đừng để ý cô ta là được rồi, anh rể còn ở đây đó.”

Nghe thấy lời này, liếc nhìn Sở Vĩnh Du, Đồng Hiểu Tiêm hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi xuống.

Rất đáng tiếc, người phụ nữ này dường như không định bỏ qua, từng bước đi về phía bên này, cùng lúc này, trong đại sảnh cũng truyền đến chút xì xào nói chuyện riêng.

“Hừ hừ, giờ quá thú vị rồi, ăn bữa sáng cũng có thể xem được một vở kịch hay như vậy.”

“Vị hôn phu? Cũng đã kết hôn đâu, ngẫm kỹ, hình như cũng không tính là tiểu tam.”

“Các cô gái bây giờ thật thoáng, thời đại của chúng ta nếu như xảy ra chuyện như này, vậy là phải ngồi tù.”

Tân Tằng đột nhiên đứng dậy, nhìn người phụ nữ sắp lại gần rồi nói.

“Cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chúng tôi đã rất nín nhịn rồi, cô tìm vị hôn thê của tôi gây phiền phức, tôi còn muốn hỏi cô vài câu, quản tốt vị hôn phu của cô đi, đừng để anh ta đến làm phiền Hiểu Tiêm nữa.”

Người phụ nữ đã cười, lúc này cũng đã đến bên cạnh bàn, nhìn Tân Tằng, trong ánh mắt tràn ngập sự thương hại.

“Ha ha! Thật là một kẻ đáng thương, Đồng Hiểu Tiêm cũng đã bị vị hôn phu của tôi ngủ qua rồi, nhìn dáng vẻ này của anh, hình như còn bị đổ vỏ, hay là nói, anh chính là cam tâm tình nguyện muốn lấy một người phụ nữ tệ hại thích buông thả?”

Cái gì!

Đồng Hiểu Tiêm sững người, đứng dậy, tay phải chỉ ra, cơ thể cũng khẽ run rẩy.

“Cô... cô nói linh tinh! Cô ngậm máu phun người! Tôi và Lệ Phong thậm chí chưa từng nói với nhau quá năm câu.”

Người phụ nữ khép tay che, miệng không ngừng xuýt xoa.

“Ây ui, đây là bị tôi nói trúng rồi sao? Lệ Phong chính miệng nói với tôi, đã từng ngủ với cô, nói cô ở phương diện đó, không thể so với tôi được, mặc kệ cơ thể hay là cái khác, cho nên tôi hôm nay đến, chính là cảnh cáo cô, đừng tiếp tục đi tìm Lệ Phong để quyến rũ nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo.”

Lập tức, Đồng Hiểu Tiêm đã nổi cáu rồi.

“Không khách sáo? Nào, tôi xem cô muốn không khách sáo như nào! Cô chạy đến đây nói vớ vẩn, tôi không đánh cô đã xem như là rất nhân từ rồi.”

Là bạn trai của Đồng Hiểu Tiêm, Tân Tằng đương nhiên cũng lập tức đứng ra.

“Tôi yêu cầu cô lập tức xin lỗi Hiểu Tiêm, nếu không...”

“Nếu không thì sao? Chỉ bằng hai người từ nơi khác đến, biết Thiên Hải lớn cỡ nào không? Thật sự là nực cười, tôi đứng ở đây, hai người dám động vào một cọng lông của tôi không?”

Nếu là trước kia, Đồng Hiểu Tiêm cũng không thể phí lời như vậy, sớm đã tát một cái rồi, nhưng bây giờ, cô ta từ từ trưởng thành rồi, biết không thể tùy tiện gây chuyện, mỗi lần gây chuyện, đều là mang đến phiền phức cho anh rể, cũng đang gây thù chuốc oán cho mình.

“Không dám động phải không? Ha ha.”

Nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm đứng tại chỗ, người phụ nữ cười lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên tát về phía mặt của Đồng Hiểu Tiêm, có điều lại bị Tân Tằng túm cổ tay.

“Cô quá đáng quá rồi đấy!”

Tân Tằng nổi giận, người phụ nữ này vừa bước vào thì bắt đầu dùng lời lẽ bẩn thỉu, bây giờ vậy mà còn dám đánh người.

Lúc này, Sở Vĩnh Du luôn ngồi đó không lên tiếng, chân phải hơi nhấc lên rồi lại hạ xuống.

Ngay sau đó, chuyện khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen mà người phụ nữ đó dẫn theo, đột nhiên giống như bị trúng tà tập thể, đồng loại ngã ra đất.

Một màn đột ngột này, ngay cả người phụ nữ sang chảnh đó cũng bị dọa giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng biết, là Sở Vĩnh Du ra tay rồi.

“Em vợ của tôi sẽ không làm loại chuyện đó, cô có thể đi rồi, sau này cũng đừng tiếp tục đến tìm em ấy nữa, đây là lần nhân từ cuối cùng dành cho cô.”

Sở Vĩnh Du mở miệng, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng đương nhiên sẽ không phản bác, duy chỉ có người phụ nữ kia, ngây ngốc, tuy không biết những vệ sĩ này của mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ở mặt khí thế tuyệt đối không thể thua.

Thứ nhất là vì lần này đến chính là tìm Đồng Hiểu Tiêm, thứ hai, cũng là do trong đại sảnh có rất nhiều khách hàng, không thể mất mặt được.

“Anh là ai? Còn nhân từ với tôi? Biết tôi là cô chủ của nhà ai không? Một cuộc gọi của tôi, vài phút thôi sẽ khiến cả người cút hết khỏi Thiên Hải.”

“Cô muốn kêu ai cút khỏi Thiên Hải?”

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, người phụ nữ đã cười, vừa quay đầu vừa nói.

“Bây giờ người thích lo chuyện bao đồng thật nhiều, cô lại là...”

Sau đó, người phụ nữ không nói nữa, vẻ mặt trở nên cực kỳ sợ hãi, một giây sau thì có thể hình dung là vô cùng thấp hèn.

“Chị... chị Yến Nhi.”

Không biết từ bao giờ, Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi đã xuất hiện, đã đứng ở đằng sau người phụ nữ.

“Đồng Hiểu Tiêm là chị của tôi, cô là định đuổi chị ấy ra khỏi Thiên Hải sao?”

Cái gì! Vừa nghe thấy lời này, trán của người phụ nữ đã toát mồ hôi, thế nào cũng không ngờ, Đồng Hiểu Tiêm vậy mà có quan hệ với Thượng Quan Yến Nhi, chuyện này...

“Không không! Tôi sao dám? Chị Yến Nhi, tôi... tôi vừa rồi chỉ nói đùa.”

Nói xong, người phụ nữ quay sang Đồng Hiểu Tiêm, đột nhiên tát mình một cái.

“Chị Hiểu Tiêm, xin lỗi, chị xem tôi phát điên gì không biết, xin chị hãy tha thứ cho tôi.”

Nhà cô ta quả thật không tồi, nhưng so với gia tộc Thượng Quan thì kém hơn rất nhiều, nếu không phải là theo một người bạn thân từng tham gia một buổi học nhóm, từng gặp Thượng Quan Yến Nhi, cô ta cũng không thể có tư cách đứng ở đây nói vài câu.”

“Cút!”

Thượng Quan Yến Nhi nhả ra một chữ, người phụ nữ như được đặc xá, chạy trốn như bị điên.

Cùng lúc này, chân phải của Sở Vĩnh Du lần nữa giẫm nhẹ, mười mấy vệ sĩ đó cũng được thức tỉnh, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cô chủ đã chạy ngoài, cũng vội vàng đi theo.

“Hiểu Tiêm, không sao chứ? Cô ta là...”

Đồng Hiểu Tiêm lại xua tay.

“Yến Nhi, cảm ơn, em cũng không cần nói với chị cô ta là ai, chị cũng không muốn biết, chỉ cần cô ta sau này đừng đến làm phiền chị nữa là được.”

Thượng Quan Yến Nhi bị cắt ngang thì có hơi sững người, thật ra, vừa rồi là muốn hỏi người phụ nữ đó là ai, bởi vì cô ta cũng không quen.

“Anh rể.”

Hoàn hồn lại, Thượng Quan Yến Nhi vội chào hỏi với Sở Vĩnh Du, sau đó phát hiện không đúng, bởi vì không thấy giọng của Hà Tiểu Mông.

Quay đầu, phát hiện đối phương đang ngây ngốc nhìn mình, mặt suýt nữa đỏ ửng.

“Tiểu Mông!”

Một tiếng gọi cộng thêm cái huých nhẹ, Hà Tiểu Mông sức tỉnh, trong mắt dường như mang theo chút sùng bái.

“Yến Nhi, thì ra em cũng có lúc bá khí như vậy, trước đây thật sự chưa từng thấy, rất ngầu.”

Lời này khiến Sở Vĩnh Du cũng phải bật cười, đàn ông đang yêu, có khi cũng khá đáng yêu.

Hình như năm đó khi anh yêu Đồng Ý Yên, anh cũng từng gặp phải tình huống này.

Đọc truyện chữ Full