DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 522: Ý nghĩa của con người

Núi Phiền Vân, Phiền Vân Quan, mấy lần trước đến, Sở Vĩnh Du từ lần đầu tiên nhìn thấy Đạo Không thì cảm thấy lão đạo này không đơn giản, quả nhiên như vậy.

Về sau sự xuất hiện của Tôn Đế, người đàn ông đó có thể nói là người đàn ông duy nhất cho đến nay khiến Sở Vĩnh Du không thể nắm chắc, tuy nhiên chính một người đàn ông thần bí mạnh mẽ như vậy, nhưng sau khi Đạo Không không biết dùng cách gì, đồng ý cho anh hoãn một năm, có vài thứ thật sự không nói cũng rõ.

Vào sáng sớm, núi Phiền Vân tuy đã mở cửa, nhưng du khách cũng chỉ có hai ba người chứ không có nhiều.

Sau khi Sở Vĩnh Du đến Phiền Vân Quan thì nhìn thấy Đạo Không đang ở bên cạnh một cây đại thụ, nhìn đến thất thần.

Sở Vĩnh Du không có làm phiền, cũng đứng ở một bên, nếu tỉ mỉ thì cái cây đại thủ này hình như tuổi thọ rất dài, sống đã rất lâu.

Tròn nửa tiếng sau, cơ thể của Đạo Không mới cử động, từ từ quay sang Sở Vĩnh Du.

“Có chuyện sao?”

Sở Vĩnh Du hành lễ, hai tay ôm quyền nói.

“Tiền bối, xin hỏi ông có thể liên lạc được với sư phụ của tôi không? Tôi có một vấn đề muốn hỏi sư phụ.”

“Vấn đề này của cậu hỏi ông ta không có bất kỳ ý nghĩa gì, phụ nữ trời sinh âm nhu, công pháp của sư phụ cậu không thích hợp, hai ngày nữa khi cậu đến Bàn Sơn môn, cũng dẫn Đồng Ý Yên tới đi, nếu như có duyên, Tiên Khách Nam Thái chắc sẽ thu nhận con bé làm đồ đệ, đây là một lá thư, nếu Tiên Khách Nam Thái thật sự muốn thu nhập đồ đệ, hãy giao cho bà ấy.”

Sở Vĩnh Du của lúc này thật sự bị sốc đến tận óc, cứ cảm thấy thiên hạ này hình như không có chuyện gì Đạo Không không biết.

“Tiền bối...”

“Muốn hỏi tôi tại sao muốn giúp cậu như vậy? Đầu tiên là ngăn cản Tôn Đế, lại giúp đỡ vợ của cậu như vậy? Sở Vĩnh Du, cậu phải biết, mỗi người đến thế giới này, đều có ý nghĩa tồn tại của nó, mà ý nghĩa của cậu, là giải cứu, về sau, cậu sẽ từ từ biết thôi.”

Nhìn lá thư mà Đạo Không đưa, Sở Vĩnh Du cũng không tiện hỏi gì nữa, lập tức cảm ơn, bèn trực tiếp rời khỏi.

“Công lực của Tiên Khách Nam Thái tuy bình thường, nhưng công pháp của bà ấy, lại là thứ đỉnh cấp nhất, liệu có phát dương quang đại ở trong tay vợ của cậu hay không, vậy thì không thể biết được.”

Thở dài một tiếng, Đạo Không tiếp tục đưa mắt nhìn chăm chú vào bên cây đại thụ.

Thành phố Ninh, cửa hàng Gucci, một người trẻ tuổi tùy tiện ngồi trên sô pha ở khu chờ, một chân gác lên bàn trà, nhân viên cửa hàng gần đó, không có một ai dám lên tiếng.

“Sao thế? Sếp của các cô không định tới tiếp đãi vị khách quý là tôi sao? Cứ như này, muốn hoàn toàn không làm ăn nữa.”

Người trẻ tuổi nói xong, một nhân viên của cửa hàng vội đáp lại.

“Cậu Lương anh đợi một chút, sếp của chúng tôi đang chạy tới, chắc rất nhanh sẽ tới.”

Mấy nhân viên khác cũng cực kỳ lo lắng, có bảy tám người mặc đồ đen đứng ở bên ngoài, chặn đứng cửa của cửa hàng, các khách hàng khác đều không thể đi vào, cũng có kẻ ngang ngược, nhưng vừa nghe nói là cậu chủ của nhà họ Lương ở trong, cũng trực tiếp đi mất người.

Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên, mắt của cậu Lương chợt sáng lên, vội đứng dậy.

Quả nhiên, trong tầm mắt, vưu vật trưởng thành nằm mơ cũng mơ đến mấy lần đó đi tới.

Lần đầu tiên khi đến cửa hàng này mua túi cho bạn gái nhỏ của anh ta, nhìn thấy bà chủ Vân Thủy Dật, lúc đó đã khiến thần hồn của cậu Lương điên đảo, kiểu anh ta thích nhất chính là kiểu có chút tuổi cả người tỏa ra hương vị của người phụ nữ trưởng thành, đặc biệt là Vân Thủy Dật có khí chất hiên ngang, đương nhiên càng có sức hấp dẫn chí mạng đối với anh ta.

“Cậu Lương, anh chặn cửa của tiệm tôi, dường như có hơi quá đáng.”

Cậu Lương cười nói.

“Sếp Vân, khí chất lạnh lùng này của cô, tôi cảm thấy máu nóng sôi sục cả người, chặn cửa không phải để bớt một ít khách sao, chỉ cần cô bằng lòng, tôi một tháng mua mười chiếc túi từ chỗ của cô, như thế nào?”

Ánh mắt lúc này của cậu Lương, hoàn toàn phát huy sự xung động của một người đàn ông đến cực hạn, nhất là khi thấy loại cảm giác lạnh lùng đó của Vân Thủy Dật thì càng dâng trào dục vọng chiếm hữu trong lòng.

“Không cần, cậu Lương, tôi chỉ là một người mở tiệm kinh doanh, xin anh cho tôi một chút tôn trọng cơ bản nhất.”

Vân Thủy Dật vô cùng bực tức, từ lần gặp đó, cậu Lương này cách vài ba ngày lại đến quấy rầy cô ta, mà lần này, là lần quá đáng nhất.

“Cho, sao lại không cho chứ? Sếp Vân, vẫn là lời nói trước đó, cô chỉ cần theo tôi đến phòng thử đồ ở đó nửa tiếng, tôi không những sẽ không quấy rầy cô nữa, một tháng mười chiếc túi cũng tuyệt đối sẽ thực hiện, như thế nào?”

Anh ta thích loại suy nghĩ biến thái này, bên ngoài đều là người, mà anh ta lại có thể cùng loại phụ nữ trưởng thành như Vân Thủy Dật ở trong thay đồ thích làm gì thì làm, nghĩ thôi thì đã có chút không chịu được rồi.

“Vân Thủy Dật.”

Khi Vân Thủy Dật muốn mở miệng, đột nhiên xuất hiện một tiếng gọi.

Trong nháy mắt, dùng mắt thường có thể thấy, cơ thể của Vân Thủy Dật đã run rẩy, giọng nói này...

Vội quay đầu lại, quả nhiên, Sở Vĩnh Du xuất hiện rồi.

“Anh Sở? Anh sao lại đến đây?”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Đi ngang qua, đến thăm cô và ông cụ Vân.”

Trước sự xuất hiện của Tôn Đế, Vân Thủy Dật còn có thể nghĩ ra gọi điện cho anh cảnh báo một chút, cho nên Sở Vĩnh Du sớm đã muốn đến thăm, hôm nay vừa hay coi như có thời gian.

Huống chi, anh cũng đột nhiên nghĩ đến, từ giao dịch lần đó, cứu ông cụ Vân ra, sau đó có được Long Mễ thì cũng không có tiếp xúc nữa, bản thân vẫn là có hơi quá đáng rồi.

Trước khi đến, anh đã gọi điện cho Trần Trọng Thiên, bất luận như thế nào, muốn tìm một nơi tránh gió ở thành phố Ninh cho hai ông cháu Vân Thủy Dật, cho dù không có chỗ dựa, khi có chuyện gì cũng có thể nhờ giúp đỡ.

“Mẹ kiếp anh là ai? Sao lại vào đây?”

Đột nhiên xuất hiện một người cắt ngang lời nói của anh ta, cậu Lương rất không thoải mái, dù sao ở cửa anh ta đã sắp xếp nhiều vệ sĩ như vậy, sao còn có người có thể tiến vào.

Khi thấy anh không những quen biết với Vân Thủy Dật, hơn nữa mối quan hệ hình như rất không bình thường, cho nên anh ta càng thêm không thoải mái.

Không có liếc nhìn cậu Lương, Sở Vĩnh Du nói với Vân Thủy Dật.

“Gặp phải phiền phức rồi sao?”

Ánh mắt của Vân Thủy Dật trốn tránh, cô thật sự không muốn làm phiền Sở Vĩnh Du, đột nhiên, một thông tin vụt qua trong đầu, vội hỏi.

“Anh Sở, người... người đó đi tìm anh rồi sao?”

Mỉm cười rồi gật đầu.

“Tìm rồi, yên tâm đi, đã giải quyết rồi, vẫn phải cảm ơn lời nhắc nhở của cô khi đó.”

Thấy mình bị phớt lờ, cậu Lương vô cùng tức giận, cầm chiếc gạt tàn trên bàn lên, trực tiếp đập vào đầu Sở Vĩnh Du.

“Mẹ nó! Ở thành phố Ninh người đám đối đãi với ông đây như này, anh vẫn là người đầu tiên!”

Mới đập được một nửa, cổ tay của cậu Lương đã bị Sở Vĩnh Du túm lấy.

“Một lời không hợp thì đập vỡ đầu của người khác, xem ra anh bình thường cũng hay tác oai tác quái.”

Hơi dùng sức, cậu Lương lập tức kêu thảm thiết, anh ta có thể cảm nhận được, xương cổ tay bị bóp nát rồi.

“Lát nữa tôi giới thiệu cho cô một người, sau này gặp phải chuyện như này, có thể tìm người đó giải quyết, cũng... coi như là một chút báo đáp của tôi đi.”

Sở Vĩnh Du vừa nói xong, Vân Thủy Dật cũng không kịp trả lời thì nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của cậu Lương, một tay rút điện thoại trong cơn đau đớn, gằn lên.

“Chết! Ông muốn mày chết! Con mẹ nó ai đến cũng vô dụng!

Đọc truyện chữ Full