DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 610: Cô bé

Người như Tôn Đế lại đến đây mua túi của Hermes sao? Mặc kệ như nào, Sở Vĩnh Du lúc này cũng cảm thấy rất quỷ dị.

“Tiến bộ không tồi, trong một năm, có lẽ cậu có thể thoát ly khỏi cái từ con kiến này.”

Khi lướt qua, Tôn Đế đã để lại một câu.

Nhìn bóng lưng của Tôn Đế, trong lòng Sở Vĩnh Du mãi không thể bình tĩnh được, người đàn ông này, người đàn ông thần bí này, vậy mà nhìn sơ qua thì nhìn thấu thực lực của anh, thật sự quá đáng sợ rồi.

Có điều nghĩ lại cũng phải, ngay cả Đạo Không cũng nói như vậy, Tôn Đế sao có thể là cao thủ bình thường.

Vào lúc này, Mặc Lục trong áo không thấy đâu nữa, gần như cùng lúc, Tôn Đế dừng bước, xoay người nhìn Sở Vĩnh Du, trong ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc, tầm khoảng một giây mới xoay người đi về phía trước.

Khi bóng dáng của Tôn Đế biến mất ở khúc ngoặt, Mặc Lục mới quay lại trong áo của Sở Vĩnh Du.

“Ư ư~”

Cái gì!

Nghe thấy tiếng của Mặc Lục, sự chấn động của Sở Vĩnh Du phủ thêm một lớp, bởi vì theo như những gì Mặc Lục nói, Tôn Đế dường như cảm ứng được tồn tại của nó.

Từ sau khi Mặc Lục xuất thế, người có thể nhận ra được nó, Tôn Đế là người đầu tiên, tuy dường như cũng có loại cảm giác mơ hồ, không quá chính xác.

Nhưng, điều này đã rất khủng khiếp rồi.

Ánh mắt của Sở Vĩnh Du trở nên kiên định, so với Cửu Long Vực gì gì đó, người anh thật sự phải trịnh trọng đối mặt chính là Tốn Đế, ải này nếu như không qua được, mọi thứ đều trở thành lý luận suông.

Bước vào trong cửa hàng Hermes, sau khi Sở Vĩnh Du đã tiêu 1,8 tỷ mua một chiếc túi thì chạy đến trường mẫu giáo Thiên Thiên, hôm nay là ngày đầu tiên Hữu Hữu đi học, sắp đến giờ tan học rồi.

“Vĩnh Du!”

Ở cửa, Kim Đào cũng đang đợi con gái của mình, nhìn thấy Sở Vĩnh Du đương nhiên rất vui.

“Cũng đến đón con gái sao?”

Anh gật đầu.

“Phải, ngày đầu tiên đi học, không biết biểu hiện như thế nào? Cô giáo sáng sớm gửi mấy video, về sau không gửi nữa.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười, Hữu Hữu và con gái của Kim Đào học cùng lớp bé, quả thật, ban sáng cô giáo đã gửi vài video vào trong nhóm chat phụ huynh, sau đó thì hết rồi, trong video, Hữu Hữu biểu hiện ngược lại cũng được.

Vốn Đồng Ý Yên cũng muốn đến, nhưng bị công việc của công ty kéo chân, cho nên chỉ có thể để Sở Vĩnh Du tự đến đón.

Lúc này cửa trường mẫu giáo đã vây không ít phụ huynh, đều đang đợi bọn trẻ được các cô giáo dẫn ra.

Sở Vĩnh Du đang nói chuyện với Kim Đào, đột nhiên cúi đầu liếc nhìn, trên chiếc túi Hermes mà anh xách nhiều thêm một bàn tay.

Chủ nhân của bàn tay này, là một người trẻ tuổi, ăn mặc cũng khá tinh tế, có điều làm trộm thì rất không đúng rồi.

“Oắt con, nhìn cái gì mà nhìn?”

Người trẻ tuổi thấy bị phát hiện thì không hề hoảng sợ, ngược lại còn nhìn sang Sở Vĩnh Du, mang vẻ rất ngông cuồng.

“Kẻ trộm bây giờ đều hung hăng như vậy sao?”

Kim Đào ở một bên cũng nhìn thấy, ngay lập tức túm cổ tay của người trẻ tuổi, cách đó không xa có cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ, ở cửa còn có một cảnh sát duy trì trật tự, tên trộm này vậy mà dám trộm đồ, lá gan thật không phải lớn bình thường.

“Buông ông ra, nếu không anh sẽ hối hận.”

Kim Đào rất vui, có điều lúc này Sở Vĩnh Du lại túm tên trộm qua.

“Để tôi đi.”

Thấy Sở Vĩnh Du đưa tên trộm đến trước mặt cảnh sát, Kim Đào có hơi cảm động, anh ta biết tên trộm này dám ngông cuồng như vậy, sau lưng tất nhiên có băng nhóm, Sở Vĩnh Du làm như vậy, chính là không muốn phiền phức dính lên người anh ta.

Sau đó, Sở Vĩnh Du gửi một tin nhắn cho Báo Đốm, loại chuyện nhỏ này, anh thật sự không muốn bị làm phiền.

Khi tụi nhỏ bắt đầu xuất hiện, Sở Vĩnh Du một tay ôm Hữu Hữu lao tới vào trong lòng.

“Hữu Hữu, có ngủ trưa không? Biểu hiện như thế nào?”

Hữu Hữu cười rất vui vẻ.

“Dạ, ba, con rất ngoan, cô cũng khen con, còn bảo con phát thìa ăn cơm cho các bạn nhỏ.”

Con gái không có bài xích lớp mẫu giáo, Sở Vĩnh Du đương nhiên rất vui.

“Vĩnh Du, tôi về trước đây, chỗ vợ có mấy người họ hàng đến, có thời gian rảnh thì chúng ta lại tụ tập.”

Kim Đào chào xong thì bế con gái của mình rời đi.

Chưa đi được mấy bước, Hữu Hữu lại dẩu môi.

“Ba, con có thể đến khu vui chơi thiếu nhi chơi một lát không, chỉ một lúc thôi được không?”

Tính toán thời gian, Sở Vĩnh Du cũng đồng ý.

“Được.”

Gần đó có một khu vui chơi thiếu nhi ở tầng bốn của trung tâm thương mại, sau khi trả tiền, trên cổ tay của Hữu Hữu được đóng một cái dấu, vui vẻ cởi giày lao vào trong.

Sở Vĩnh Du ngồi trên một chiếc ghế, cứ vậy nhìn con gái chơi ở bên trong, cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

“Chú ơi, chú có thể cho cháu chiếc túi này không?”

Giọng nói đột nhiên vang lên, bên cạnh xuất hiện một cô bé khoảng 10 tuổi, ăn mặc cũng sạch sẽ, chỉ là trên mặt có hơi đen, đang nhìn Sở Vĩnh Du với vẻ mong chờ, mà ngón tay chỉ, chính là chiếc túi của Hermes đó.

“Bạn nhỏ, là cháu muốn hay người khác muốn?”

Cô bé vội nói.

“Chú, xin chú cho cháu đi, nếu không bọn họ sẽ đánh cháu, không cho cháu ăn cơm.”

Nhất thời, trong lòng Sở Vĩnh Du bùng lên lửa giận, 80% là băng nhóm sau lưng tên trộm gặp ở cổng trường mẫu giáo trước đó làm, vậy mà dùng cách này, thật sự là không bằng loài heo chó.

Lúc này, Báo Đốm gọi điện tới.

“Anh Sở, băng nhóm đó đã giải quyết rồi.”

Báo Đốm là người quản lý thế lực ngầm hiện nay ở Tỉnh Thành, ai làm cái gì, hang ổ của băng nhóm ở đâu, ông ta sao có thể không rõ, muốn thanh trừ, thật sự là chuyện dễ dàng.

“Ừ, bảo thủ hạ của ông bắt người ở trung tâm thương mại, dẫn người đến gần khu vui chơi thiếu nhi là được.”

“Biết rồi anh Sở.”

Cúp máy, Sở Vĩnh Du nhìn sang cô bé cười nói.

“Yên tâm đi, đám người xấu đánh cháu đã bị người của chú bắt rồi, chú là cảnh sát.”

Trong mắt cô bé ánh lên niềm vui sướng, cũng là ánh mắt này khiến Sở Vĩnh Du nhìn thấy cái gì đó.

“Thật sao?”

Tuy nhiên ngay sau đó, cô bé lại ỉu xìu.

“Không thể nào, bọn họ nói không có ai dám bắt bọn họ.”

Sở Vĩnh Du thu liễm tâm thần, tạm thời buông xuống phát hiện vừa rồi, chỉ về cửa cửa khu vui chơi thiếu nhi.

“Cháu xem, bọn họ không phải bị bắt rồi sao?”

Quay đầu nhìn, tuy Báo Đốm đích thân ra trận, thủ hạ của ông ta lúc này đang đè hai người, nhìn từ biểu cảm, hai người đó nhìn thấy Báo Đốm đã dọa tè cả ra rồi.

Nhìn thấy một màn này, cô bé dường như thật sự tin rồi, nhưng lại có hơi không biết làm sao.

Sở Vĩnh Du vẫy tay, Báo Đốm vội đi tới.

“Anh Sở.”

“Ông đích thân đưa cô bé này đến Bắc Vực, tôi sẽ nói một tiếng với Hình Thiên, đến lúc đó phái người đến đón.”

Báo Đốm không dám hỏi nhiều, dỗ cô bé rồi dẫn đi, những bé gái bị băng nhóm trộm cắp bắt này đều là cô nhi không có nhà để về, nếu không sao có thể đi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nhìn bóng lưng của cô bé biến mất, trong lòng Sở Vĩnh Du có một chút mong chờ.

Hình Thiên, tôi là đưa tới cho cậu một nhân tài, xem cậu bồi dưỡng như nào rồi.

Khoảnh khắc vừa rồi, Sở Vĩnh Du phát hiện cô bé này vậy mà trùng đồng, cũng tức là có hai đồng tử, tuy không phải rất rõ ràng, nhưng chắc chắn là phải.

Người trùng đồng, theo những gì sư phụ Vô Phong Tử nói, cuối cùng sẽ có thành tựu lớn.

Cô bé này, một ngày nào đó trong tương lai, nhất định sẽ là tạo ra thành tích vang dội.

Đọc truyện chữ Full