DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 622: Dã nhân xuất hiện

Những lời của Sở Vĩnh Du đã khiến đám người của Tạc Thiên Bang có chút ngạc nhiên, muốn gia nhập Tạc Thiên Bang? Đùa à, tốt xấu gì cũng là một vị Võ Vương.

Tên tóc vàng dựng đứng lên trời kia cẩn thận đánh giá Sở Vĩnh Du, sau khi xác định không phải đang nói đùa, trầm giọng nói.

"Anh thật sự muốn gia nhập Tạc Thiên Bang của bọn tôi sao? Với thực lực Võ Vương của anh, chỉ cần ngyện ý, thì đến chín gia tộc lớn, tuyệt đối sẽ có địa vị trưởng lão ngoài dòng họ, muốn gì là có đó.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười.

"chín gia tộc lớn có quá nhiều ràng buộc, tôi cũng nghe nói Tạc Thiên Bang không có ràng buộc, cho nên muốn gia nhập."

Lý do này... cũng thật sự có chút thuyết phục đó, nếu gia nhập chín gia tộc lớn, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của chín gia tộc lớn...Quả thực là một sự khó chịu đối với một số người không thích bị ràng buộc.

"Anh đợi đó!"

Một cường giả Võ Vương lận đó, anh ta cần phải báo cáo lên trên.

Sở Vĩnh Du nhìn thấy Tóc vàng lấy điện thoại di động ra, không sai, Cửu Long Vực cũng có điện thoại di động, trạm cơ sở và tháp tín hiệu đã được xây dựng, nhưng điện thoại di động ở Cửu Long Vực chỉ được sử dụng ở trong khu vực Cửu Long Vực thôi, ra ngoài là sẽ không có hiệu lực.

Tóc vàng nói một hồi, sau đó cúp điện thoại, nhìn Sở Vĩnh Du cười nhẹ.

"Bang chủ của chúng tôi đã đồng ý, nhưng cần gặp anh trước, tôi không thể bảo đảm anh có thể gia nhập hay không đâu. Đi thôi. Nếu anh thành tâm muốn tham gia, Long Mễ trên người anh tự nhiên sẽ có bang chủ định đoạt.”

Đi theo Tạc Thiên Bang, anh hoàn toàn tiến vào khu rừng rộng lớn.

"Các người sống ở chỗ này sao? Không cần lo lắng chín gia tộc lớn tới quấy rầy sao?"

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Tóc vàng đắc ý nói.

"Anh đừng có nghe chín gia tộc lớn nói tầm bậy, nếu thật sự có gan, bọn họ đã tiêu diệt chúng tôi từ lâu rồi, rừng ở Cửu Long Vực, mặc dù là trên một hòn đảo, nhưng rất lớn, hơn nữa khi đi vào rất dễ bị lạc, nếu không phải bang chủ chúng tôi anh minh, thì bọn tôi cũng không dám sống ở đây đâu. Trước đây chúng tôi đã cướp 200 hạt Long Mễ của nhà họ Yến trong chín gia tộc lớn, nhà họ Yến tức giận, phái cao thủ muốn diệt Tạc Thiên Bang chúng tôi, kết quả sau khi đi vào rừng, không tìm được gì cả, ngược lại còn mất đi vài người.”

Hóa ra là vậy, lúc đó Sở Vĩnh Du đã cảm thấy lời nói của Văn Khả Hân có chút sơ hở, nếu không thì chín gia tộc lớn đã tiêu diệt Tạc Thiên Bang từ lâu rồi, càng huống hồ, bên trên còn có một Long Môn, chắc cũng do Tạc Thiên Bang khắc chế tốt, chưa từng giết trực hệ của chín gia tộc lớn, khiến cho cái ngòi nổ này tuyệt đối không thể bắt lửa.

Thấy Sở Vĩnh Du còn định mở miệng, Tóc vàng như cũng biết muốn hỏi cái gì, liền nhanh miệng nói.

"Được rồi, anh muốn hỏi, nếu Tạc Thiên Bang chúng tôi đã biết lộ tuyến, thì tuỳ tiện bắt một người không phải là được rồi sao? Anh tưởng chín gia tộc lớn chưa từng làm như vậy sao? Nhưng mỗi một thành viên trong băng, bang chủ đều sẽ đích thân hẹn gặp một lần, sau đó… nói thực, tôi cũng không biết bang chủ đã làm gì, tóm lại là sự tra tấn dã man nhất trên thế giới đã được sử dụng đối với chúng tôi, chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không nói ra cách làm sao đến trụ sở, giống như mấy thứ đó đã bị phong ấn trong não rồi vậy.”

Nhất thời, Sở Vĩnh Du thực sự có chút hứng thú với tên bang chủ này, nhưng thử nghĩ, có thể thành lập một thế lực ở Cửu Long Vực, còn không bị chín gia tộc lớn tiêu diệt, chắc chắn là có chiêu.

Trên đường đi, có thể thấy rằng những người trong Tạc Thiên Bang này rất thận trọng, không, thậm chí còn có một chút sợ hãi trong mắt họ.

“Anh…”

"Suỵt."

Sở Vĩnh Du vừa mở miệng, Tóc vàng liền ra hiệu im lặng, sau đó sáp người tới cực kỳ nhỏ tiếng mà dặn dò.

"Đều tại tôi, hồi nãy quên nói với anh, trong nửa chặng đường sau, cho dù đã vào sâu trong rừng cũng không được phát ra tiếng động quá lớn, nếu không dụ mấy tên dã nhân kia tới, chúng ta đều sẽ chết.”

Dã nhân? Đây là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nghe thấy từ này.

“Trước đây, nhà họ Yến đến gây khó khăn cho chúng tôi, mất đi ba người, một Võ Vương, hai tiên thiên võ giả, chính là chết trong tay dã nhân đó.”

Ngay cả Võ Vương cũng có thể bị giết? Lần đầu tiên, Sở Vĩnh Du cảm thấy sự bí ẩn của Cửu Long Vực dường như không phải ít.

Cứ như vậy mà đi, bởi vì tốc độ di chuyển không nhanh, cho nên đã đi ba tiếng rồi.

Xào xạc!

Đột nhiên, trong bụi cây dường như có thứ gì đó truyền đến, thanh âm làm cho người của Tạc Thiên Bang cảm thấy lo lắng mãnh liệt, lũ lượt nhìn về phía nơi có cây cối xanh tươi đang rung chuyển.

Sở Vĩnh Du có thể cảm giác được Tóc vàng ở bên cạnh không khỏi nuốt nước miếng, hai nhãn cầu không ngừng run lên, tuyệt đối là sợ hãi rồi.

Xào xạc!

Thanh âm càng lúc càng gấp gáp, đột nhiên có thứ gì đó vọt ra khỏi bụi cây.

Nó là một con thỏ rừng, nó không dừng lại sau khi lao ra, và lao đi điên cuồng theo một hướng nhất định.

Các thành viên trong Tạc Thiên Bang thở phào nhẹ nhõm, nhưng Sở Vĩnh Du lại cau mày, cơ thể con thỏ rừng đó đang run lên với biên độ nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, biểu thị nó đang sợ hãi, vậy nó đang sợ hãi cái gì?

Vừa nghĩ đến, thì lại một thứ gì đó đột nhiên lao ra khỏi bụi cây, không, đó là một con người.

"Thỏ! Thỏ của tao đâu?"

Đó là một người đàn ông trung niên, quần áo đã xộc xệch rách nát mất dạng, tóc tai bù xù, đặc biệt là đôi mắt đỏ bừng, còn ghê hơn bị bệnh mắt đỏ nữa.

"Toang rồi! Thật sự gặp phải dã nhân rồi.”

Tóc vàng ngồi tê liệt trên mặt đất, những người khác của Tạc Thiên Bang cũng chả tốt hơn gì cho cam, có người thậm chí trực tiếp quỳ xuống, trên tay cầm súng hoặc khẩu súng bazooka RPG, đối với bọn họ mà nói, giống như đã biết trước sẽ không thể tạo thành tổn hại gì cho dã nhân cả.

Soạt!

Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh vài cái, trực tiếp khoá chặt người Sở Vĩnh Du.

"Mày! Bọn bây đã trộm thỏ của tao, chết!”

Người đàn ông trung niên chuyển động, cơ thể chợt biến mất, tốc độ thực sự nhanh đến cực điểm, Sở Vĩnh Du ở bên này cũng di chuyển rồi.

Ầm!

Một tiếng động lớn phát ra, người đàn ông trung niên lui về chỗ đã đứng trước đó, trước mặt không xa, Sở Vĩnh Du đang đứng, giữa mi tâm đầy sự nghi hoặc.

Qua sự đối đầu khi nãy, người đàn ông trung niên này nhất định là Võ Vương, nếu phân chia theo như lời Văn Tống Diểu nói, thì đây hẳn là lục bộ võ vương, hơn nữa còn là người xuất sắc trong số lục bộ võ vương.

Những người của Tạc Thiên Bang này đã chấp nhận số phận sẽ chết của mình rồi, đột nhiên nhìn thấy Sở Vĩnh Du đã đẩy lùi dã nhân bằng một đòn, ai nấy đều há hốc mồm.

Bởi vì ở Cửu Long Vực có lời đồn đại, cho dù là Võ Vương, gặp phải dã nhân thì cũng chỉ có chết, không thể đánh bại được.

"Bọn mày ăn trộm con thỏ của tao, chết đi!"

Người đàn ông trung niên vừa mới đứng vững, vừa nói xong, lại xông thẳng về phía Sở Vĩnh Du.

Trong lúc giao chiến, Sở Vĩnh Du cau mày trầm tư.

Cái người được gọi là dã nhân này chiến đấu hoàn toàn bằng bản năng của cơ thể, có thể nói là không có quy luật, dường như cũng không có cảm giác đau đớn, hoàn toàn là một cách đánh liều mạng.

Đám người Tạc Thiên Bang tụ tập lại với nhau, ai nấy đều há hốc mồm,

"Đậu xanh! Sở Vĩnh Du này thật sự có thể đánh ngang hàng với dã nhân? Thật là đáng sợ, chúng ta, hình như có thể sống tiếp đó?”

Đọc truyện chữ Full