DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 690: Thu hồi sự kiêu ngạo của anh lại đi!

Có thể làm cho Sở Vĩnh Du chấn động như thế, tuyệt đối là một chuyện không có cách nào tưởng tượng.

Sở dĩ anh như vậy là bởi vì đứa nhỏ ở trong màn hình giật giật khóe môi, mà Sở Vĩnh Du có thể nhìn rõ, động tác đó không phải là tùy ý nhấp môi, mà anh có thể đọc được đôi môi của đứa nhỏ đang phun ra ba chữ.

Sở Vĩnh Du.

Nhưng mà chuyện này làm sao có thể, là một đứa nhỏ chỉ mới hơn một trăm ngày, làm sao lại biết nói chuyện, hơn nữa còn nói tên của anh, rất là ánh mắt đó lộ ra một vẻ thâm thúy.

“Vĩnh Du, có chuyện gì vậy?”

Lúc này, hình ảnh đã thay đổi, lại lộ ra gương mặt của Tỉnh Dung, trên mặt viết đầy vẻ nghi hoặc.

“À, không có gì đâu chú Tỉnh, đến lúc đó cháu nhất định sẽ đến tham gia.”

“Ừm, vậy là tốt rồi. Kể từ khi Vu Dịch qua đời, chú thật sự coi cháu như là con trai ruột của mình mà đối xử, chú và dì cũng không nghĩ tới là từng tuổi này còn có thể sinh ra một đứa nhỏ. Đều đã đến tuổi này rồi, thật sự sinh lão bệnh tử, hi vọng là cháu có thể chăm sóc cho đứa bé này.”

Có thể nhìn ra tình cảm trong mắt của Tỉnh Dung vô cùng phức tạp.

“Chú Tỉnh cứ nói đùa, dì với chú khỏe mạnh như thế, chắc chắn có thể nhìn cậu bé khỏe mạnh trưởng thành. À đúng rồi chú Tỉnh, cậu bé tên là gì vậy?”

Tỉnh Dung cười nói.

“Chú dì... vẫn gọi thằng bé là Tỉnh Vu Dịch.”

Thẳng cho đến khi cúp điện thoại, cảm xúc của Sở Vĩnh Du vẫn không khôi phục lại, vẫn còn lâm vào nghi hoặc, từ mỗi hành động của tử thánh, hình như là đứa nhỏ này cực kỳ không đơn giản.

Lúc này, Ngô Tiêu Tiêu đang ngồi cách đó không xa, ở bên cạnh có thêm một người trẻ tuổi, trên mặt viết đầy chữ kiêu ngạo.

“Ngô Tiêu Tiêu, chiếc Lamborghini mà cậu giới thiệu cũng chỉ có như thế mà thôi, không hề có cảm giác tốc độ gì hết. Thật là, gọi là xe sang trọng, đúng là không thú vị.”

Ngô Tiêu Tiêu vội vàng cười làm lành.

“Anh Tàng, chiếc này có thể xem như là có tốc độ nhanh nhất ở tỉnh thành rồi, anh vẫn cảm thấy không hài lòng à?”

Người được gọi là anh Tàng khinh thường nói.

“Tốc độ 100 km trên 3,2 giây cũng được coi là nhanh nữa hả? Haiz, đúng là một nơi lạc hậu.”

Sở Vĩnh Du đã không còn xoắn xuýt vấn đề của Tỉnh Vu Dịch nữa, sau khi nghe nói như vậy thì nhìn người trẻ tuổi này một chút, từ lời nói người trẻ tuổi này, rất có thể đến từ Huyền Hoàng Tinh. Dù sao thì ô tô ở nơi đó đã không còn được gọi là ô tô, nếu như quả thật dựa vào vận tốc 100 km mà tính, trên cơ bản khởi động trong nháy mắt là được rồi, vận tốc 100 kilômét chắc có lẽ cũng chỉ có không phẩy mấy giây, đương nhiên là không hài lòng với những chiếc xe ở trái đất.

Mặc dù đối với trái đất mà nói, xe F1 có thể khởi động vận tốc 100km nhanh nhất trong 1,6 giây, nhưng mà tiếp tục tăng cao, vậy thì độ khó cũng rất dữ dội.

“Mẹ nó, mày nhìn cái gì vậy?”

Đột nhiên, anh Tàng nhìn Sở Vĩnh Du, giữa hàng lông mày đều là vẻ khó chịu, câu nói đó làm thần kinh của Ngô Tiêu Tiêu trở nên căng thẳng.

“Anh Tàng, để tôi dẫn anh đến nơi khác xem xe thêm nha.”

Anh Tàng cười cười, đứng dậy nhéo vào khuôn mặt của Ngô Tiêu Tiêu, cười nói.

“Sao vậy? Thấy ánh mắt của cậu hình như là quen biết với người này, hơn nữa còn rất sợ cậu ta. Ha ha, thú vị đó chứ, cho rằng tôi không thể trêu vào à?”

Ngô Tiêu Tiêu cũng không biết phải trả lời như thế nào, đừng thấy hiện tại nhà họ Ngô bọn họ là thủ phủ tỉnh thành, nhưng mà hơn nửa năm trước đột nhiên lại có một nhóm người xa lạ tràn vào tỉnh thành, không nói tới tài sản nhiều đến khác thường của bọn họ, võ công cũng cực kỳ cao, nhất là truyền nhân của rồng được phát hành, anh ta tốn không ít thời gian mới có thể miễn cưỡng gia nhập vào cái giới này.

Làm như thế nào cũng không nghĩ tới bởi vì nhìn thoáng qua liền đối mặt với Sở Vĩnh Du.

“Mày đến đây xin lỗi tao.”

Nhìn thấy anh Tàng ngoắc ngoắc ngón tay, Sở Vĩnh Du chỉ lắc đầu, không có tâm tư để ý tới, cầm lấy một quyển tạp chí nhìn xem, ở phía trên thế mà cũng là truyền nhân của rồng, chỉ có thể nói là hiện tại trò chơi này thật sự rất nổi tiếng.

“Anh Tàng..."

Ngô Tiêu Tiêu lại mở miệng, ai ngờ anh Tàng lại tát một cái vào mặt của anh ta.

“Cho mày nói chưa? Lại tiếp tục ngăn cản tao, mày phải hiểu rõ mày có thể bước vào Huyền Hoàng môn đó là do ông đây dẫn mày vào, mày tưởng là mày có thể trở thành bạn của tao rồi à?”

Bị đánh một bạt tai, Ngô Tiêu Tiêu căn bản không dám tiếp tục mở miệng.

“Ngô Tiêu Tiêu, làm người không tốt hả, sao phải làm chó cho người khác.”

Sở Vĩnh Du đột nhiên nói chuyện, anh cảm thấy vẫn tạm ổn đối với biểu hiện của Ngô Tiêu Tiêu, nếu nói IQ của Ngô Tiêu Tiêu đều tốt ở các phương diện, nhưng mà vẫn cứ lựa chọn cách sống như thế.

“Muốn chết!”

Rốt cuộc anh Tàng đã bị câu nói này chọc giận, đột nhiên phát động tấn công đạp Sở Vĩnh Du một cước, hoàn toàn không hề nương tay. Đừng nói là người bình thường, cho dù là võ giả tam lục phẩm đi nữa, nếu bị một cước này đạp trúng cũng sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

Nhíu mày, Sở Vĩnh Du ném quyển tạp chí trong tay ra ngoài, thế mà tốc độ di chuyển còn nhanh hơn. Anh Tàng chỉ nghe bộp một tiếng, anh Tàng liền lui trở về, gương mặt nóng rát.

“Mày!”

Sở Vĩnh Du đứng lên, sắc mặt rất khó coi.

“Ở đây là nước R, thu hồi sự kiêu ngạo của anh lại đi, nếu không, tôi mặc kệ anh có thân phận gì, anh đều phải nhận sự trừng phạt.”

Lời này có ý riêng, trong lòng anh Tàng run lên, rốt cuộc cũng đã hiểu Sở Vĩnh Du biết anh ta không phải là người trái đất.

Chuyện này cũng không kỳ quái, có rất nhiều lãnh đạo nước R biết rất nhiều thứ, trong tay cũng có danh sách kỹ càng của đám người Huyền Hoàng Tinh đến đây.

“Thú vị đó nha, tao nhớ kỹ mày.”

Hừ lạnh một tiếng, anh Tàng đi rồi, Ngô Tiêu Tiêu cúi chào Sở Vĩnh Du rồi cũng vội vàng đi theo.

Anh ta thật sự không có cách nào hết, hiện nay truyền nhân của rồng đã không đơn thuần là một trò chơi, ngoại trừ có thể nâng cao thực lực bản thân, còn có cơ hội buôn bán không thể đếm xuể. Là một thương nhân, anh ta thật sự không có cách nào từ chối, cho dù nén giận thì cũng phải tiếp tục chờ đợi.

Ngồi xuống lần nữa, điện thoại di động vang lên, là lão Tần gọi tới.

“Lão Tần, tôi chính là muốn hồn khôi, đã một tuần rồi mà không gửi đến cho tôi nữa à? Cho dù tự mình đi xin quan phương, chắc là cũng phải tới rồi chứ.”

Nghe thấy lời nói đùa của Sở Vĩnh Du, lão Tần cười nói.

“Nhìn bộ dạng gấp gáp của cậu đi kìa, dù sao thì cậu cũng là người tham gia, đương nhiên là hồn khôi cho cậu không phải bình thường, chắc chắn là ngày hôm nay có thể gửi đến cho cậu. Tôi điện thoại cho cậu là muốn nói với cậu một việc, bọn người đến từ Huyền Hoàng Tinh có hơi quá đáng rồi đó, cậu xem..."

Liên quan đến chuyện của Huyền Hoàng Tinh, cho dù là lão Tần thì cũng phải hỏi Sở Vĩnh Du, không thể tự mình đưa ra quyết định.

“Tôi biết rồi, lão Tần, tôi sẽ để bọn họ thành thật một chút.”

“Vậy là được rồi.”

Bảo dưỡng xong, Sở Vĩnh Du lái chiếc Brabus G800 đến đối diện Thiên Hi Các, ở đây đã từng là một quán ăn, bây giờ đổi thành võ quán, sự tồn tại giống như là quán net.

Bạn có thể mang theo hồn khôi của mình đến đây chơi, đảm bảo có thể cung cấp cho bạn một không gian không có ai làm phiền. Dù sao thì chính là chơi đùa, nếu như bị người ngoài quấy rầy, vậy thì sẽ khiến cho người khác phát điên.

Mà võ quán tên là Chiến Hồn Không Gian này là do Quan Phấn mở.

Đọc truyện chữ Full