DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 736: Không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai

“Hừ! Cái này không phải do cô quyết định, cô là người vừa mới nhập bang, đó là phúc của cô. Có bao nhiêu người muốn thưởng cơ hội như thế này, mà đến lúc xuống lỗ rồi vẫn không có cửa đâu.”

“Không sai, cô cũng đừng có ở đây mà oán trời trách đất nữa, cô nhìn những người trước kia được đường chủ cưng chiều đi, bây giờ có người nào mà không có một cuộc sống tươi đẹp ở Tạc Thiên Bang cơ chứ?”

Hai người đàn ông đang kéo cô gái đều giống như cười mà không phải cười, vừa đi vừa nói.

Mà cô gái ở giữa đúng là có mấy phần nhan sắc, mặc một cái quần jean màu xanh đậm bó sát người, dáng người rất đẹp, nhưng mà lại đang vùng vẫy rất dữ dội.

“Buông tôi ra, tôi không gia nhập vào Tạc Thiên Bang đâu, tôi muốn rời khỏi nơi này. Cái đám người khốn nạn này, đồ lưu manh!”

Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy suy nghĩ của đối phương, muốn đi hả? Cô cho rằng đây là đâu cơ chứ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi?

Người phụ nữ mà đường chủ đã coi trọng, từ trước đến nay không có cách nào thoát khỏi tay.

“Quá đáng!”

Âm thanh đột ngột xuất hiện từ sau lưng, ba người đều dừng lại, hai người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy Sở Vĩnh Du đột nhiên xuất hiện, lông mày nhíu chặt.

“Cậu là ai, muốn xen vào chuyện của người khác hả?”

“Thằng nhóc này, thấy mặt của cậu lạ như thế, vừa mới vào bang à? Chúng tôi làm việc cho Lệ đường chủ, thức thời thì cứ coi như là không thấy cái gì, cút qua một bên chơi bùn đi.”

Mà người phụ nữ kia thì nhìn Sở Vĩnh Du bằng một ánh mắt hi vọng, dường như là cọng cỏ cứu mạng.

“Cứu tôi với, cầu xin anh cứu tôi với.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.

“Tôi sẽ cứu cô, Tạc Thiên Bang là một tổ chức chính quy, không phải là một nơi chướng khí mịt mù, yên tâm đi.”

Hai người đàn ông kia lập tức cười to, một người trong đó đã buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cô gái, đi về phía Sở Vĩnh Du.

“Thằng nhóc này giỏi lắm, đúng là không biết trời cao đất rộng, ông đây nói cho cậu nghe quy định của Tạc Thiên Bang, điều thứ nhất đó chính là con mẹ nó đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác.”

Tay vừa mới vung ra phía sau, trên mặt của người đàn ông đó liền bị Sở Vĩnh Du đánh một bàn tay.

“Thượng bất chính hạ tắc loạn, một con sâu làm rầu nồi canh, kêu đường chủ chó chết của các người ra đây, tôi cũng muốn xem xem anh ta không có thuốc chữa đến cỡ nào rồi.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du gửi tin nhắn zalo cho Phồn Hoa.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du ra tay nhanh như thế, mặc dù hai người đàn ông đang rất phẫn nộ, nhưng mà biết mình không phải là đối thủ của anh, cho nên vội vàng co cẳng chạy đi.

“Thằng nhóc kia, nếu như cậu có gan thì đừng có đi, chờ đó!”

Cô gái đã được cứu, cô ta nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, nếu không Lệ Đông mà đến đây thì chúng ta không thể đi được đâu.”

Nhưng mà Sở Vĩnh Du lại nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của cô gái một chút, anh cười nói.

“Yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai có thể ép buộc cô làm chuyện mà cô không muốn.”

Nhìn thấy ánh mắt của Sở Vĩnh Du cùng với lúc nãy ra tay bá đạo, chẳng biết tại sao cô gái lại lựa chọn tin tưởng thở dài rồi ai oán nói.

“Haiz, tôi đã trải qua biết bao nhiêu vòng sàng lọc trong Truyền Nhân Của Rồng, cuối cùng mới có thể gia nhập vào Tạc Thiên Bang đứng thứ hai. Lúc tôi biết được Tạc Thiên Bang có trụ sở trong hiện thực, hơn nữa còn nằm ở vùng ngoại thành trong tỉnh thành nơi tôi đang sinh sống, lúc đó tâm trạng của tôi kích động không có cách nào tưởng tượng được, liền một mình chạy đến đây. Chỉ là không nghĩ tới mới đến đây có ba ngày mà đã bị cái tên Lệ Đông nhìn trúng rồi, cái tên khốn nạn đó!”

“Cô có thể gia nhập vào Tạc Thiên Bang, sau này cô sẽ phát hiện lựa chọn của mình là không sai, đây là lời hứa hẹn của tôi đối với cô.”

Anh hứa hẹn với tôi ấy hả? Trong mắt của cô gái đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí là trong lòng cũng bắt đầu cho rằng Sở Vĩnh Du là một người mạnh miệng, trong lúc nhất thời có chút hối hận mình nên trực tiếp rời khỏi đây.

Hình như là bây giờ đi cũng được.

Nhưng mà sự thật chứng minh bây giờ đi đã là chuyện không thể nào, bởi vì hai người đàn ông vừa mới bỏ chạy hồi lúc nãy đã quay trở về, còn dẫn theo mấy người đến đây trực tiếp bao vây cô gái cùng với Sở Vĩnh Du.

Người thanh niên cầm đầu mặt mũi đều là vẻ huênh hoang, đi đường cũng chắp tay sau lưng, dáng người hơi mập, trên mặt đều là mụn sẹo, trông vô cùng xấu xí.

“Đường chủ, chính là cái tên nhóc này, chính là cậu ta đã đánh tôi một bàn tay, còn kêu ngài đến đây.”

Người đàn ông bị đánh một bàn tay chỉ vào Sở Vĩnh Du, giống như là một người đàn bà chanh chua đang cáo trạng.

Người thanh niên kia nhìn Sở Vĩnh Du bằng một ánh mắt xem thường, sau đó mới lạnh nhạt phun ra hai chữ.

“Quỳ xuống.”

Giọng nói trầm thấp, nhưng mà trong đó lại mang theo giọng điệu mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

“Tại sao?”

Tại sao hả? Người thanh niên cười.

“Đầu óc của cậu có tốt không vậy? Tôi kêu cậu quỳ xuống mà cậu lại dám không quỳ, xem ra cậu thật sự vừa mới gia nhập vào Tạc Thiên Bang.”

Nói xong, người thanh niên ngậm miệng lại, ở bên cạnh lập tức có người kiêu ngạo nói.

“Người này chính là Tạc Thiên Bang tuổi trẻ tài năng xuất chúng nhất, hiện tại ngài Lệ Đông có thân phận là đường chủ, cậu lại dám không quỳ? Không quỳ, Tạc Thiên Bang không có chỗ cho cậu sống sót.”

Sở Vĩnh Du chỉ vào cô gái, rồi hỏi.

“Tìm cô gái này là muốn làm gì?”

“Dĩ nhiên là để làm chuyện giữa nam và nữ rồi, cậu đúng là ngu ngốc, trí thông minh bị chó ăn rồi hả?”

Lệ Đông có thể nói một chuyện vô liêm sỉ giống như là ăn cơm uống nước, da mặt dày, hoặc là nói đã tạo thành tập tính của anh ta.

“Cậu có thể lên làm đường chủ, chắc hẳn là phía sau có mối quan hệ.”

Đã quyết định phải điều chỉnh thật đàng hoàng, Sở Vĩnh Du sẽ không để lại hình thức.

Nghe nói như vậy, Lệ Đông hơi nhếch khóe môi.

“Vừa mới nói trí thông minh của cậu đã bị chó ăn, xem ra là bây giờ đã tìm lại được một chút rồi. Được thôi, ông đây sẽ để cậu chết tâm phục khẩu phục. Cậu của tôi chính là Tần Danh, là phó bang chủ của Tạc Thiên Bang, bây giờ có thể quỳ xuống chưa hả? Một cơ hội cuối cùng, nếu không, lúc người của tôi để cậu quỳ xuống, cái đầu gối này của cậu có thể được giữ lại hay không thì là một chuyện khác đó.”

Nhìn cảnh tượng nhóm người xúm lại nhìn chằm chằm vào mình, cô gái thật sự rất hối hận, mặc dù cho đến bây giờ Sở Vĩnh Du vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng mà hình như là không có tác dụng gì.

“Không, người cần quỳ chính là cậu đó, có điều cho dù cậu có quỳ thì cũng không làm được chuyện gì đâu.”

Thấy Sở Vĩnh Du còn dám lớn lối như thế, nụ cười trên mặt Lệ Đông liền biến mất, đang muốn ra lệnh cho người của mình thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều ngu ngơ đứng yên tại chỗ.

Chỉ nhìn thấy lãnh đạo cùng với bang chủ Phồn Hoa của Tạc Thiên Bang đều đến rất đông đủ, đang nhanh chóng chạy về phía bên này.

“Nhanh nhanh, đều đứng ổn định hết.”

Kịp phản ứng lại, sắc mặt có Lệ Đông vô cùng khó coi, hung dữ nhỏ giọng nói với Sở Vĩnh Du và cô gái đó.

“Hai người các người đợi một lát nữa, nếu như dám ăn nói lung tung, tôi đảm bảo là các người sẽ không còn sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”

Trong nháy mắt đám người Phồn Hoa lập tức đến đây, bọn người Lệ Đông đang định chào hỏi thì liền nhìn thấy Phồn Hoa cùng với tất cả lãnh đạo của Tạc Thiên Bang khom người chào Sở Vĩnh Du.

“Kính chào ngài.”

Sao chứ!

Những người ở bên cạnh đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt đều là cảm xúc khó hiểu, nhất là cô gái đó trực tiếp che miệng mình lại, quả thật không thể tin vào những gì mà mình vừa mới nhìn thấy.

Mà Sở Vĩnh Du thì lại lắc đầu, nhẹ giọng nói.

“Tôi không dám nói chuyện đâu, nếu không thì đường chủ Lệ Đông sẽ làm cho tôi không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đó.”

Đọc truyện chữ Full