DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 34: Để bọn họ đánh

Dạ Côn bỗng nhiên phát hiện một chuyện, đó chính là thân thể của mình!
Chẳng lẽ không chỉ mọc cơ bắp, mà còn mang theo hiệu quả khác, ta thảo!!!!!!




Nguyên bản còn tưởng rằng, hiện tại cho dù làm như thế nào cũng sẽ không có chuyển biến, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, lúc trước đã chôn xuống phục bút, liền đợi đến hôm nay bùng nổ, liên thắng của Côn ca ta tiếp tục kéo dài.
Không... không...


Dạ Tần cũng là một mặt mộng bức, hoàn toàn không hiểu rõ đây là tình huống gì, đại ca bị đánh hai quyền, thế mà khí định thần nhàn, liền sắc mặt kia đều hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ đại ca là tại ghét bỏ đối phương dùng sức quá nhẹ sao?


Ba Uyển Thanh bên cạnh cũng có cảm giác như thế, tên Dạ Côn này đến cùng là người như thế nào Hình như chuyện gì đều không làm khó được hắn vậy.


Lão sư đang uống rượu mang theo ý cười nhấp một miếng, cảm giác tiểu tử này quả thật như Vi lão nói, đúng là tài năng đáng đào tạo, tuổi còn nhỏ đã tu luyện cường độ thân thể tới cảnh giới như thế, không dễ.


Phong Điền cùng Nguyên Chẩn đều ngơ người, tên Dạ Côn này làm bằng sắt sao? Vừa rồi khí thế một quyền kia tất cả mọi người đều thấy, đều nhấc lên cát vàng, nhưng không cách nào rung chuyển Dạ Côn nửa bước.


Chẳng lẽ tên gia hỏa từ An Khang châu tới đang đánh giả? Không đến mức đó đi, diễn cũng quá giống rồi.


Vẻ mặt Phan Bình Bình đột biến, nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt vô cùng phức tạp, mình là kiếm sĩ, mặc dù không sử dụng kiếm, thế nhưng một quyền nói thế nào cũng có thể đánh nát đá, thế nhưng.


Đánh ở trên người hắn thế mà không có phản ứng? Chẳng lẽ hắn mặc Huyền Giáp đặc thù? Không có khả năng...
- Ngươi dùng sức hay chưa?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, hiện tại rất muốn chứng thực ý nghĩ của mình, có phải thân thể xuất hiện biến hóa hay không.


Nhưng câu nói này đơn giản quá hại người... ít nhất đã khiến mặt Phan Bình Bình đều đỏ lên vì tức.
Nguyên Chẩn hướng phía Phan Bình Bình hô:
- Ngươi có nghe hay không, Côn ca chê ngươi không dùng sức, nhanh dùng thêm chút sức, để Côn ca vui vẻ, kia chính là vô thượng quang vinh.


- Ngươi làm sao nói nhiều như vậy?
Ba Uyển Thanh liếc mắt trừng Nguyên Chẩn, người khác không biết, Ba Uyển Thanh ta còn không biết à, ngươi chính là muốn cho bọn hắn đấu.
- Dạ Tần, quản tốt bà nương của ngươi.
Phong Điền hướng phía Dạ Tần lên tiếng nói ra.


Dạ Tần hơi sững sờ, bà nương của ta? Nghe hình như không tệ a.
- Uyển Thanh, không có việc gì, đại ca ta rất lợi hại.
Dạ Tần cười ha hả nói ra, không thể không nói, hai người kia tâng bốc tốt, đều có thể bắt lấy tâm tư của người khác.
"Hừ!" Ba Uyển Thanh yêu kiều hừ một tiếng, không để ý đến.


Lúc này ở bên ngoài xuất hiện ba người.
Hai người trong đó chính là Ba Đài cùng Vi lão, một người nam tử trung niên khác chính là phụ thân Phan Bình Bình, Phan Mệnh.


Mấy người chậm rãi nói chuyện, khóe miệng mang theo đường cong hiền lành, chẳng qua là dưới khóe miệng có một nốt ruồi làm rối loạn toàn thể hình ảnh, cho người ta một loại cảm giác cáo già.
- Lão sư, ngài nói học sinh kia thật ưu tú như vậy?


Phan Mệnh hôm nay ở trong phủ Ba Đài, Vi lão biết được tới nhìn một chút, ba người trò chuyện một chút liền nói đến Dạ Côn, Phan Mệnh cũng là hiếu kì không thôi, có thể được Vi lão tán dương, chắc hẳn kẻ này bất phàm, cố ý đến đây nhìn một cái.


Trên mặt Vi lão mang theo đắc ý thật sâu, có được một tên học sinh như thế, đời này đã đủ.
- Đó là tự nhiên, ánh mắt của lão hủ, chẳng lẽ Phan tướng quân còn nghi ngờ.
Vi lão mang theo ngữ khí trêu ghẹo nói ra, bất quá dám nói như vậy, nói rõ Vi lão vẫn có chút tự tin.


Phan Mệnh cười khẽ một tiếng:
- Làm sao dám nghi vấn lời nói của lão sư, chỉ là muốn để cho hỗn tiểu tử ta nhà học tập một ít.
Năm đó thời điểm tại An Khang châu, Phan Mệnh chính là học sinh của Vi lão, có thể có được thành tựu ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Vi lão.


Vi lão chủ động tìm đến, kỳ thật mục đích chính là muốn khoe khoang học sinh mới của mình một chút, bằng không, ngồi trong nhà chờ Phan Mệnh đến là được, thế nhưng Vi lão ngồi không yên a.
- Nữ nhi của ta cũng muốn học chút da lông, thế nhưng học sinh Vi lão không dạy a.


Ba Đài một bên cười nói, tựa hồ muốn mượn cơ hội này năn nỉ một chút, bảo tên đệ tử kia của ngươi dạy một chút.
Nghe nói như thế, Vi lão liền rất tự hào:
- Các ngươi a, đã là kỳ tài, dĩ nhiên phải có cá tính một chút, lúc này mới có thể nổi bật được.


Hai người hết sức im lặng, bất quá phóng nhãn mấy tên kỳ tài ngút trời, quả thật từng người đều có tính cách của mình.
Phan Mệnh làm tướng quân nhiều năm như vậy, đối với Vu lão sư tự nhiên là tôn trọng, thế nhưng trong lòng vẫn thầm chất vấn, chờ lúc nữa nhìn tên tiểu tử kia xem thế nào.


Ba người đi vào Tu Luyện Viện, liếc thấy thấy ở giữa có hai người đang đứng.
Vi lão cùng Ba Đài nhìn Dạ Côn đứng ở chính giữa, nhíu mày.
Phan Mệnh thấy nhi tử đứng ở đằng kia, trên mặt không có biểu lộ dư thừa, ngược lại khẽ cười nói:
- Tiểu nhi lại làm loạn, vị đầu trọc kia là?


- Đó chính là học sinh ta nói tới.
Trong lòng Vi lão có chút không vui, nhi tử kia của ngươi 14 đi, Dạ Côn mới 10 tuổi, đây không phải lấy lớn hϊế͙p͙ nhỏ sao?
Ba Đài một bên dàn xếp:
- Ta thấy ở trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.


- Đều là hài tử, tỷ thí cũng là chuyện bình thường, bằng không sao có thể gọi là Tu Luyện Viện được, ngài nói đúng không? Lão sư...


Phan Mệnh trong lúc làm học sinh, chưa từng thấy qua lão sư tán dương một người như thế, nhưng mà hôm nay gặp mặt, đều không ngừng khen, phảng phất những học sinh khác đều là đồ ngốc vậy.
Liền để con trai mình tới giáo huấn kỳ tài ngút trời trong miệng lão sư đi.


Nghe thấy Phan Mệnh nói lời này, vẻ mặt Vi lão dần dần bình tĩnh, nói ra:
- Phan Mệnh, Dạ Côn tuổi tác còn nhỏ, còn chưa bắt đầu tu luyện, như thế không ổn đâu.


- Lão sư, ngài trước kia dạy qua chúng ta, chỉ có tại tuyệt cảnh, mới có thể phát huy đấu chí tiềm ẩn, Dạ Côn tự nhiên cũng là hài tử như vậy, một vị kỳ tài, nếu như cả đời đều không ngăn trở, đó là không hoàn mỹ, đây cũng là lão sư ngài đã nói.


Ba Đài làm sao cảm giác, hai vị này có chút không tầm thường a, trước đó còn rất tốt, thế nào nói xong, liền có một chút mùi thuốc súng.
Dù sao Phan Mệnh cũng là một tên tướng quân, có ngạo khí của mình, đây cũng là chuyện bình thường.
- Phan tướng quân còn nhớ rõ a.


Vi lão từ tốn nói, rõ ràng có sinh khí.
Phan Mệnh cũng biết mình có chút quá, chắp tay nói ra:
- Học sinh thất lễ.
Vi lão thở phào một cái, đi đến phía giữa sân.
Học sinh ở đây nhìn thấy Vi lão đi tới, chắp tay hô lão sư.
Phan Bình Bình cũng trông thấy cha tới, lập tức lực lượng liền đến.


Lão sư đang uống rượu lập tức giấu rượu bình đi, vỗ vỗ áo bào màu xám, đi nhanh tới chắp tay:
- Huyện trưởng đại nhân, Vi lão.


Ba Đài tức giận phất phất tay, còn không biết ngươi vừa mới uống rượu à, thời điểm nói chuyện miệng đầy mùi rượu, nếu không phải trong huyện không có Kiếm Sĩ, đã sớm cho ngươi xéo đi, miễn để ngươi dạy hư học sinh.
- Sao lại thế này?
Vi lão trầm giọng hỏi.


- Nam hài tử, không có việc gì liền thích tỷ thí một chút.
- Còn không bảo bọn hắn dừng tay, nếu bị thương sẽ hỏi tội ngươi.
Vi lão nghiêm nghị nói ra, chủ yếu vẫn là lo lắng cho Dạ Côn.
Bất quá ba người nếu tới sớm hơn một chút, khẳng định sẽ không nghĩ như thế.


Đọc truyện chữ Full