DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 18

CHƯƠNG 18: TRÁI TIM THẦY THUỐC

Ngự y khó xử nói: “Vấn đề chính là ở đây. Bây giờ thuốc trợ sản cũng đã uống rồi nhưng tử cung vẫn chưa mở, chuyện sinh con những người khác không thể giúp được, phải dựa vào chính Vương phi cố gắng, bởi vậy phong bế huyệt vị tuy có thể ngăn cản độc tố lan tràn, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến Vương phi mất hết khí lực, đứa bé cũng không thể sinh ra. Bây giờ bào thai cũng đã không còn động tĩnh, chắc chắn thai nhi trong bụng đã bị ngạt thở, nhưng cho dù thai nhi này có thể sống hay không thì nhất định cũng phải được sinh ra, có như thế Vương phi mới có hy vọng sống.”

Nói cách khác, chính là hai bên đều khó xử.

Trên mặt mọi người tràn đầy chán nản, Trí Viễn Vương gia ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đau đớn nói: “Vậy chẳng lẽ muốn bổn Vương phải tận mắt nhìn Dĩnh Nhi chết đi?”

Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, quỳ xuống hướng về phía trời cao, bi thống nói: “Ai gia cả đời tin Phật, cho đến tuổi già vẫn một lòng như trước, chính là vì lo lắng cho huyết mạch Hoàng gia, ông trời ơi, ngài đừng quá nhẫn tâm như vậy!”

Ôn Yến do dự một lúc lâu, tiến lên hỏi Ngự y: “Tình huống bây giờ, nếu có thể khống chế được độc tố lan tràn thì có thể giúp Vương phi thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ đúng không?”

Ngự y liếc mắt nhìn Ôn Yến một cái, không nghĩ rằng nàng sẽ đột nhiên đặt câu hỏi, hắn trả lời thẳng: “Muốn ngăn cản độc tố lan tràn thì cần phải phong bế huyệt vị. Nhưng cho dù có cách có thể ngăn cản độc tố lan tràn mà không cần phong bế huyệt vị thì với thân thể của Vương phi và thai bây giờ, Vương phi cũng không có cách nào thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ.”

Nói cách khác, chính là dù thế nào cũng là chết!

Ôn Yến hỏi: “Vậy nếu mổ bụng mang đứa nhỏ ra ngoài thì sao?”

Mọi người ngây ngẩn cả người, đồng loạt nhìn Ôn Yến.

Tống Vĩnh Kỳ giận dữ nói: “Ngươi đừng nói lung tung, lời này có thể nói bậy được sao?” Mổ bụng ra, người cũng đã chết, chẳng lẽ muốn giết chết người lớn rồi lại mang đứa nhỏ đã chết ra ngoài sao?

Ngự y cũng ngây ngẩn cả người: “Thật ra lời của Ninh An Vương phi cũng không phải nói mê sảng, vi thần từng đọc về thủ thuật mổ bụng trong một quyển sách cổ. Nhưng hiện giờ không có Ngự y nào trong Thái Y Viện có thể làm được điều này.”

Ôn Yến nói: “Ta có thể làm được!”

Lời vừa nói ra, mọi người lại sửng sốt. Trí Viễn Vương gia đứng bật dậy, cũng bất chấp nam nữ có khác biệt, lôi kéo cánh tay của Ôn Yến, vội vàng hỏi: “Ngươi làm được? Ngươi thật sự làm được sao? Ngươi có thể đảm bảo Dĩnh Nhi an toàn sao?”

“Kế nhi, bệnh gấp chữa loạn không phải biện pháp tốt, con đừng vội kích động, thử nghe xem Ngự y còn biện pháp khác không.” Hoàng đế nhíu mày nói, có chút không vui liếc nhìn Ôn Yến một cái.

Ông là vua một nước, đương nhiên không tin lời Ôn Yến nói. Một người chưa từng tiếp xúc với y học, sao có thể hiểu được biện pháp trên sách cổ? Hơn nữa, mổ bụng người ra, dù nói thế nào thì đây cũng là chuyện trái ngược với sự phát triển bình thường.

Thái hậu cũng không tin tưởng Ôn Yến, bà không vui nói: “Đây không phải chuyện nhỏ, không thể cậy mạnh, lại nói, ai gia cũng chưa từng nghe nói ngươi còn biết y thuật.”

Ôn Yến thấy mọi người đều phản đối, tự nhiên cũng không dám nói thêm nữa. Dù sao một khi xảy ra chuyện không may, muốn mạng của một mình nàng cũng không sao, chỉ sợ sẽ liên lụy tới người nhà của Dương Bạch Lan, vậy thì sai lầm lớn rồi. Chỉ là muốn nàng trơ mắt nhìn sinh mệnh của Trí Viễn Vương phi và đứa nhỏ tiêu tán trước mặt nàng, nàng cũng không làm được.

Đang lúc do dự, trong phòng sinh truyền ra tiếng hô của Du phi: “Ngự y, Ngự y, nhanh tới đây, chảy máu đỏ thẫm rồi!”

Mọi người nghe vậy, trái tim đều vọt lên cổ họng, chảy máu đỏ thẫm, hơn nữa trước khi đứa nhỏ được sinh ra đã chảy máu đỏ thẫm, có nghĩa là độc tố đã lan tới cuống rốn, tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển cho cuống rốn rồi ư?

Ôn Yến kinh hãi, lại tiếp tục do dự thì cả Vương phi và đứa nhỏ đều sẽ chết. Nàng quỳ xuống trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, học Trí Viễn Vương gia dập đầu liên tục ba cái, nói: “Hoàng tổ mẫu, Phụ hoàng, xin hãy cho con thử xem, nếu con thất bại, con nguyện ý tự sát tạ tội, một mạng đổi một mạng!”

Du phi thất tha thất thểu lao tới, khóc hô: “Không còn thở nữa!”

Ôn Yến cũng mặc kệ mọi thứ, vội vàng đẩy một người hầu trước mặt ra muốn xông vào lại bị Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt tay, hắn ác liệt nhìn nàng, tức giận nói: “Nàng muốn làm gì?”

Ôn Yến không kịp giải thích cho hắn, vung tay một cái, cũng không biết lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, lại có thể vung tay đẩy Tống Vĩnh Kỳ lảo đảo, nàng gấp giọng nói: “Ta vào xem!” Dứt lời liền chạy vội đi vào.

Trí Viễn Vương phi nằm trên giường giống như vỏ gối rách, cả người ướt đẫm mồ hồi, bên người vây quanh hai Ngự y, nàng chen lên phía trước, thực hiện ép tim cấp cứu, miệng đối miệng hô hấp nhân tạo, hai vị Ngự y ngẩy ngẩn cả người, đều không biết Ôn Yến đang làm gì.

Thái hậu và Du phi cũng theo vào, phía sau còn có vài vị tần phi, vốn tôn quý như các nàng là không nên vào, nhưng sống chết trước mắt, ai còn để ý nhiều như vậy.

Mà Trí Viễn Vương phi dưới sự cấp cứu của Ôn Yến, rốt cuộc cũng đoạt lại một hơi, Ngự y hoảng sợ nhìn Ôn Yến, rõ ràng là tắt thở rồi!

Thái hậu mừng như điên, hô: “Sống lại rồi, sống lại rồi!”

Ôn Yến lau mồ hôi, trở lại quỳ gối trước mặt Thái hậu, nói: “Hoàng tổ mẫu, cầu xin người để con thử xem, chuẩn bị mổ bụng lấy thai đi!”

Thái hậu thấy nàng cứu tỉnh Vương phi, trầm ngâm một chút, hỏi Ngự y: “Các ngươi có còn biện pháp khác không?”

Đọc truyện chữ Full