DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 250

CHƯƠNG 250: GIẢI QUYẾT DỨT KHOÁT

Lương Khuê tức giận nói: “Đây là ngươi đang ác ý vu cáo, ta nói hoàng tử và công chúa không hợp pháp khi nào? Đúng là vu hãm.”

Trương Tư Không mỉa mai: “Ngươi nói một thôi một hồi không phải là muốn trình bày quan điểm này sao? Ngươi vốn muốn biểu đạt ý tứ như vậy nhưng chưa nói thẳng ra. Quan hệ giữa Ôn Yến, Tiên Đế và Hoàng Thượng như thế nào, chắc chắn thần tử ở đây không quan tâm nhiều, mọi người chỉ quan tâm, bây giờ Hoàng Thượng đã có con nối dõi rồi, mà sinh con nối dõi cho Hoàng Thượng chính là lập được đại công, không suy nghĩ phong thưởng mà lại muốn hỏi tội chỉ trích, Tiên Đế có thần tử tốt như ngươi, đúng là chết cũng nhắm mắt.”

Lời này do bất kỳ kẻ nào nói cũng không thích hợp, nhưng lại là lời của Trương Tư Không đại nhân hết sức trung thành với Tiên Đế, cũng là người Tiên Đế tin tưởng nhất nói ra, có đôi khi lời ông nói chính là một loại quyền uy, nhất là quan điểm về những việc của Tiên Đế.

Trương đại nhân nói tiếp: “Thật ra, bây giờ có vấn đề gì sao? Không phải Hoàng Thượng và đại phu Ôn Yến chỉ ra ngoài đi dạo một vòng, còn mang theo con và cả nhà Trấn Quốc vương gia sao, có gì mà phải ngạc nhiên? Thật ra, vấn đề cũng chẳng có gì, sao các ngươi phải quan tâm Ôn Yến có phải Hoàng Quý Phi hay không? Nàng nói nàng là thì nàng chính là, nàng nói nàng không phải, các ngươi còn muốn ép người ta sao? Chư vị quan viên đang ngồi đây đều biết chuyện của Ôn Yến và Hoàng Thượng, Lương đại nhân lại càng rõ ràng, ngài là Ngự Sử đại phu, ngày trước không nói gì, giờ càng không thể nói, cẩn thận, đừng làm con dao để bị người ta lợi dụng.”

Mặt Lương Khuê nhăn lại: “Ngươi có ý gì? Cái gì làm dao cho người ta lợi dụng?”

“Ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút đi, đừng ích kỷ bảo toàn vinh quang gia tộc của các ngươi mà muốn chia rẽ quân thần.”

Đại nhân Trương Tư Không chỉ trích rất nghiêm trọng, thần sắc Lương Khuê và Trương Tiên Huy đều biến đổi, nhưng không cãi lại được nửa câu.

Bọn họ không ngờ, tình hình lại trở nên bất lợi với mình như thế.

Khi bọn họ nhận được tin, nói Hoàng Thượng và Ôn Yến đi du ngoạn, họ hết sức vui mừng, bởi vì, như vậy họ có thể chất vấn Hoàng Đế, từ đó khiến Hoàng Đế ném chuột sợ vỡ bình, sẽ nể mấy gia tộc lớn bọn họ.

Nhưng họ không ngờ, vốn nên nắm thế chủ động thì họ lại trở nên bị động, còn bị Đại nhân Trương Tư Không chỉ trích ngay trên điện.

Là bọn họ quá nóng lòng, không nên nói ra vào lúc này, dù sao, Hoàng Thượng và Ôn Yến cũng đi du ngoạn theo đoàn, ở đây nhiều người như vậy, suy nghĩ cẩn thận cũng không phải không ổn.

Nóng vội thì phạm sai lầm, sau này sẽ không tiện nói gì nữa.

Bây giờ lời đã nói ra, càng không thể tiếp tục chỉ trích Hoàng Thượng nữa, trừ phi, Hoàng Thượng công khai cho Ôn Yến nhập cung.

Một vị lão thần ra khỏi hàng, run rẩy quỳ xuống: “Hoàng Thượng, ngày xưa đúng là Hoàng Thái Hậu có ý muốn ban đại phu Ôn Yến cho vương gia làm phi, việc này lão thần biết, nên lão thần chưa từng khó xử Hoàng Thượng vì việc này. Nếu như lời Trương đại nhân nói là thật, trước khi Tiên Đế lâm chung đã có ý lập lại trật tự, vậy thì đúng là Lương đại nhân không nể mặt Tiên Đế. Lão thần không nhận cái khác, cũng mặc kệ cái gì đúng cái gì sai, lão thần chỉ biết, đại phu Ôn Yến đã sinh được con cháu cho Hoàng gia, có công với giang sơn xã tắc, nên được đối xử tử tế. Hơn nữa, dân chúng đối xử với đại phu Ôn Yến như thế nào, không biết Lương đại nhân đã từng ra ngoài điều tra chưa? Dân chúng sẽ không quan tâm chút việc cung đình của hoàng gia, bọn họ đại phu Ôn Yến có tài năng, có tấm lòng nhân ái, trong lòng có bách tính, họ ước gì sẽ có thêm nhiều người như đại phu Ôn Yến. Đó là người mà dân chúng kính trọng, quan lớn như chúng ta lại ở đây nghị luận tội của nàng, sao không khiến lòng người giá lạnh chứ?”

“Bốp bốp bốp” Chung Phục Viễn vỗ tay: “Lời này của Tôn đại nhân thật hả lòng hả dạ, nói ra được tiếng lòng của rất nhiều người. Một số kẻ tâm lý vặn vẹo, dù ngươi cứu được trăm nghìn người, nhưng bọn họ sẽ không nhớ chiến công của ngươi, sẽ chỉ soi mói cuộc sống cá nhân của ngươi. Ở quê chúng ta có câu, mặc dù là tục ngữ, nhưng bây giờ dùng để hình dung một số người lại rất chuẩn xác.”

Tống Vĩnh Kỳ nhếch môi: “Lời gì, ngươi không ngại thì nói ra nghe.”

Chung Phục Viễn nói: “Quê thần có câu, dùng chỉ trích những người bụng dạ hẹp hòi, thần xin nói nguyên văn, Hoàng Thượng đừng trách thần thô bỉ, những người có mặt ở đây nếu cho rằng bản thân trong sạch không tì vết, chưa từng phạm chút sai lầm nào thì hãy cầm lấy tảng đá trong tay đánh mạnh vào kẻ phạm sai lầm.”

Lương Khuê cười lạnh: “Như ngươi nói, thì chẳng phải kẻ phạm tội đều không cần bị xét xử rồi? Vậy cần nha môn làm gì? Cần Hình bộ làm gì? Cần luật pháp làm gì?”

Chung Phục Viễn giơ ngón trỏ lên khẽ lắc: “Lương đại nhân đừng đánh tráo khái niệm, ta nói là phạm sai lầm mà không phải phạm tội. Ôn Yến phạm tội gì chứ? Nàng không nên ở cùng người nàng yêu, không nên sinh hạ cặp song sinh, không nên mang con hồi kinh, hay là không nên trị bệnh cho người? Dù những điều này đều không nên thì nàng cũng chỉ phạm sai lầm mà không phải phạm tội, đừng hơi một tí là luật pháp nha môn, nghe mà khiến lòng người phát lạnh.”

Lương Khuê hơi ngẩn ra, vẻ mặt tái nhợt: “Ngươi mới đánh tráo khái niệm, ta cũng không nói Hoàng Quý Phi không phải, hơn nữa, hôm nay chẳng qua cũng chỉ là thảo luận, không nói muốn trách tội ai.”

Nghe lời Lương Khuê nói, Trương Tiên Huy đã biết hôm nay sẽ thua trắng, lúc này ông mới hiểu được, thì ra hôm nay không phải bọn họ muốn chất vấn Hoàng Thượng, mà là Hoàng Thượng đã sớm chuẩn bị ổn thỏa cho trận đấu này.

Trước tiên, Hoàng Thượng muốn chặn miệng bọn họ, khiến bọn họ sau này không nhắc lại được nữa, chí ít, họ tuyệt đối không thể nhắc đến việc này.

Tống Vĩnh Kỳ hả hê nhìn Lương Khuê và Trương Tiên Huy, kế sách này của Gia Cát thực không tồi, cục diện bị động ban đầu đã biến thành chủ động rồi.

Sau này làm thế nào, không cần họ chỉ điểm nữa.

Lương Khuê tức giận đến phát run, lạnh lùng nói với Chung Phục Viễn: “Ngươi tới buổi thiết triều hôm nay làm gì? Giờ ngươi cũng đâu có chức quan.”

Chung Phục Viễn bật cười lớn: “Là Hoàng Thượng mời ta tới, sau này có lẽ ta sẽ canh ngay ở cửa điện này, chờ khi Lương đại nhân ra vào, cúi đầu với Lương đại nhân.”

Lương Khuê không thích kiểu người cợt nhả như Chung Phục Viễn, nhưng ngại hắn là nghĩa tử của Chu lão tướng quân, nên cũng không dám làm khó dễ quá, vẻ mặt khó chịu không nói thêm gì nữa.

Tống Vĩnh Kỳ khẽ đưa tay vẫy nhẹ, giọng nói bình tĩnh: “Trẫm biết, từ khi Ôn Yến mang theo con của trẫm hồi triều, đã khiến các phe nghi kỵ, nhất là sau khi trẫm công khai thân phận cặp song sinh, những nghi kỵ này ngày càng sâu, lời đồn đại cũng vô cùng ầm ĩ. Ban đầu, trẫm không muốn giải thích nhiều như vậy, dù sao, đây là việc nhà của trẫm, nhưng hôm nay Lương ái khanh đã bàn luận việc này trên triều đình thì trẫm cũng không ngại nói một chút suy nghĩ của mình.”

Nói đến đây, chàng dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén đảo qua quần thần.

Quần thần trang nghiêm, lặng im nghe chàng nói.

Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục nói: “Cặp song sinh là con trai, con gái ruột của trẫm, Lễ bộ cũng đang đề nghị phong hào, điều này chứng tỏ, thân phận bọn trẻ đã được trẫm và Hoàng Thái Hậu tán thành, cũng đã nhận được sự tán thành của dòng họ hoàng thất. Về thân phận của Ôn Yến, bên ngoài nói thế nào cũng được, đều chỉ là quan điểm của các ngươi. Trẫm và Ôn Yến đã cùng trải qua rất nhiều chuyện, từng có cảm tình sâu đậm. Bây giờ như các ngươi thấy, chúng ta cũng chưa thể đến với nhau nhưng chúng ta vẫn là bạn bè, đồng thời, chúng ta còn có một tầng quan hệ sâu hơn, đó là chúng ta là cha mẹ của cặp song sinh. Nên, trong cuộc sống sau này, trẫm sẽ xem Ôn Yến như người thân, ngày sau, nếu nàng tìm được lang quân như ý, trẫm sẽ dùng nghìn vàng đưa nàng xuất giá, nếu nàng khăng khăng đời này không cưới, trẫm sẽ nuôi nàng cả đời. Đây chính là tâm thái bây giờ của trẫm. Lương đại nhân, Trương đại nhân, trẫm nghĩ như vậy, có trái với tổ chế không? Có bất kính với Tiên Đế không? Nếu không có, sau này không được đề cập đến việc liên quan tới Ôn Yến nữa, bãi triều!”

Đọc truyện chữ Full