DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 256

CHƯƠNG 256: ÔN YẾN BỊ MÙ

Ôn Yến phất tay: “Rõ ràng chúng ta có thể nhìn thấu một cách dễ dàng, điều này chứng tỏ bọn họ chưa chuẩn bị tốt kế hoạch, tại sao chưa chuẩn bị tốt? Họ có thể chuẩn bị lâu hơn một chút, bởi vì chúng ta không lý giải bí mật túi thơm một cách đơn giản như thế, sao họ phải vội vàng ra tay chứ?”

Gia Cát Minh nhìn cô: “Trừ khi họ vẫn muốn thực thi một kế hoạch khác.”

“Nếu là kế hoạch kép, bọn họ càng phải thận trọng, nhưng rõ ràng bọn họ rất gấp gáp.”

Chung Phục Viễn nói chen vào: “Chẳng lẽ bọn họ biết có nhóm người nào đó muốn gây chuyện nên họ vội vàng hành động để phối hợp ư?”

Gia Cát Minh và Ôn Yến cùng đứng dậy: “Không sai, chính là như vậy, có lẽ bọn họ biết nhóm người nào đó muốn động thủ nên muốn nắm chắc cơ hội này.”

Không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, mấy người Lương Khuê luôn rục rịch, chẳng lẽ họ muốn ra tay sao? Nhưng ra tay với ai? Là cô ư?

Không, chắc chắn Lương Khuê biết mấy người bọn họ không đối phó lại cô.

Càng không thể ra tay với Kỳ, bọn họ không có lá gan đó.

“Trọng Lâu, thằng bé đang ở Vương phủ!” Chung Phục Viễn bỗng kinh sợ hét lên.

Ôn Yến biến sắc: “Mau lên!”

Ba người vội vàng ra khỏi cửa, lên xe ngựa của hắn, vội vàng đến phủ Trấn Quốc Vương.

Tống Vĩnh Cung mới ngủ thiếp đi thì nghe người hầu nói Ôn Yến và Gia Cát Minh tới đây.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Khuya rồi họ còn tới đây, chắc chắn có chuyện quan trọng.” Dĩnh Nhi cũng bị dọa sợ: “Chàng mau ra ngoài xem thử đi.”

Tống Vĩnh Cung khoác áo vào: “Được, nàng ngủ trước đi.”

Quản gia đích thân ra mở cửa, Ôn Yến vừa thấy ông đã hỏi ngay: “Trọng Lâu và An Nhiên đã ngủ chưa?”

Quản gia trả lời: “Bọn trẻ mới đi ngủ thôi, tình cảm giữa hai bọn trẻ rất tốt, tối này còn ngủ một phòng.”

Cô nói: “Ông mau dẫn ta đi xem thử, không thấy bọn chúng ta không yên tâm.”

“Được, mời Ôn đại phu.”

Quả thật Trọng Lâu và An Nhiên mới đi ngủ, nhưng chưa ngủ ngay, hai huynh đệ đang nằm trên giường trò chuyện ríu rít.

Ôn Yến đẩy cửa bước vào, Trọng Lâu ngồi dậy lao tới: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Cô ôm cậu bé, cuối cùng trái tim luôn treo lơ lửng trên đường cũng thả lỏng: “Mẹ tới xem thử con có phá phách trong Vương phủ không?”

Cậu bé chu miệng: “Con không phá, không tin mẹ hỏi An Nhiên ca ca đi, con rất ngoan đó.”

An Nhiên hành lễ rất quy củ: “Bái kiến nghĩa mẫu.”

“An Nhiên, nghĩa mẫu có làm ảnh hưởng giấc ngủ của con không?” Ôn Yến hơi áy náy nói.

“Không ạ, con và đệ đệ vẫn chưa ngủ, đệ đệ đang kể chuyện thành Nam Sơn cho con nghe.”

Cô xoa đầu Trọng Lâu: “Thành Nam Sơn có chuyện gì hay thế?”

“Rất nhiều ạ, ví dụ như con đánh thắng Tiểu Tam Tử mặc dù hắn nặng hơn con nhiều.” Trọng Lâu kiêu ngạo nói.

Ôn Yến bật cười: “Chuyện này đáng để khoe khang à? Con đúng là không biết xấu hổ.”

Cô kéo hai cậu bé: “Được rồi, hai con ngủ tiếp đi.”

“Mẹ phải đi ạ?” Trọng Lâu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hơi luyến tiếc.

“Không, mẹ dọn tới đây ở hai ngày để chơi cùng con được không?” Ôn Yến cảm thấy áy náy, khi thấy con trai luôn tự lập lộ ra ánh mắt không nỡ rời xa.

“Vâng ạ!” Trọng Lâu vui vẻ nói.

“Ừm, mau ngủ đi.” Đáy lòng cô hơi chua xót, mấy năm nay, cô thật sự không quan tâm đến con trai rồi.

Cô nghĩ, nếu bọn họ muốn ra tay, chắc chắn sẽ xuống tay với Trọng Lâu, bởi vì con gái Lương Khuê và Trương Tiên Huy đang ở trong cung, một khi Trọng Lâu được phong làm Hoàng tử, thậm chí là Hoàng Thái tử, rất có thể sẽ được chọn làm Thái tử, sao bọn họ có thể yên lòng được?

Do đó, hai ngày nay cô phải ở lại đây cho đến khi cậu bé hồi cung.

Cô đi tới đại sảnh bên cạnh, Gia Cát Minh đang kể lại chuyện xảy ra tối này cho Tống Vĩnh Cung nghe.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng: “Xem ra bọn họ định ra tay rồi.”

“Có vẻ là thế.” Gia Cát Minh nói.

Tống Vĩnh Cung ngẩng đầu, thấy Ôn Yến ra ngoài thì nói: “Muội yên tâm, Trọng Lâu ở chỗ bản vương rất an toàn.”

Cô gật đầu: “Ta biết, ta chỉ đề phòng bọn họ ra tay thôi, ta sẽ dọn đến đây hai ngày.”

Hắn nói: “Vậy thì quá tốt rồi, Kỳ luôn hy vọng muội dọn tới đây, đệ ấy không yên tâm để muội sống một mình bên ngoài.”

Trong lòng Ôn Yến cảm động nhưng không nói gì.

Cô ngồi xuống, ngoài cửa bỗng nổi lên một cơn gió, thổi đèn trong phòng nghiêng ngả.

Mắt cô tối sầm, toàn bộ đèn đều bị dập tắt, trước mắt tối đen như mực, cô ngẩng đầu lên: “Cơn gió này lớn quá.”

Tống Vĩnh Cung nói: “Đúng thế, tối nay gió lớn, bản vương đi đóng cửa đã.”

Ôn Yến nghe thấy tiếng bước chân hắn đi ra ngoài, tiếp theo đó là một tiếng cạch, cửa được đóng lại.

Hắn ngồi xuống nhìn Gia Cát Minh: “Ngươi vừa nói, người giả mạo đó tới gặp Ôn Yến, rồi ám chỉ xạ hương và long não?”

“Đúng thế, nhưng chúng ta không ngửi thấy mùi hai thứ này trong lọ nhỏ Lương Quang Tường đưa tới.”

“Vậy tại sao ngươi không bỏ chút long não và xạ hương vào lọ, rồi thả mấy cổ trùng vào, nếu nó chết, điều này chứng tỏ đây là thuốc giải.” Tống Vĩnh Cung nói.

Gia Cát Minh lắc đầu: “Ta cũng nghĩ qua rồi, nhưng sợ rằng hiệu quả không cao, bởi vì hai thứ này đều có công hiệu diệt trùng, nếu thả cổ trùng vào đó, ít nhiều chỉ có chút tác dụng.”

“Nhưng đó cũng chứng tỏ hai thứ này là thuốc giải, chí ít không phải thuốc độc, không thể giết mẫu hậu được.”

Ôn Yến nói: “Không, nếu dùng xạ hương phải thận trọng, nhất là phụ nữ, giờ trong cơ thể Hoàng thái hậu có cổ trùng, uống máu trong thời gian dài, nên mới gây ra hiện tượng Hoàng thái hậu thiếu quá nhiều máu, nếu giờ cho bà ấy uống xạ hương, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Sao bọn họ lại không biết đạo lý đơn giản như thế chứ? Họ càng phải biết muội là thần y, dùng thuốc rất thận trọng, cho dù ám chỉ muội xạ hương và long não, muội cũng sẽ không dùng, họ đâu cần lãng phí làm chuyện rắc rối như thế? Lại tìm người giả mạo Gia Cát Minh, rồi làm mũi muội không ngửi thấy gì.”

Ôn Yến nghĩ cũng đúng, xem ra những suy đoán lúc nãy của cô chưa đủ chặt chẽ.

“Sao chúng ta không đốt đèn lên trước rồi nói?” Cô cảm thấy mọi người trò chuyện trong bóng tối rất đáng sợ, đèn bị gió thổi tắt một lúc rồi, bọn họ cũng không đốt lên.

Ba người im lặng một lúc, Chung Phục Viễn hơi run rẩy nói: “Ngươi nói gì?”

Ôn Yến nói: “Đốt đèn đi, để đèn sáng lên rồi nói, nói chuyện trong bóng tối thế này rất đáng sợ.”

Âm cuối cô hơi dừng lại, rồi nghiêng đầu nói: “Giờ đèn đã sáng rồi đúng không?”

Gia Cát Minh đi tới, khua tay trước mắt cô, cô nắm tay chàng ta: “Ta mù rồi đúng không?”

“Sao lại thế?” Gia Cát Minh lật tay nàng lại bắt mạch cho nàng: “Mạch ngươi bắt đầu xuất hiện khác thường rồi, Ôn Yến, ngươi trúng độc rồi.”

“Ta trúng độc rồi?” Cô ngơ ngác nói.

Chung Phục Viễn bỗng nghĩ tới: “Âm mưu kế hoạch gì chứ, đều là giả hết, mục đích của họ là muốn ngươi không ngửi được, không nhìn thấy, chắc chắn mấy thứ họ cho ngươi ngửi đều là thuốc độc.”

“Có lẽ xạ hương và long não chỉ là thuật che mắt, di chuyển sự chú ý của mọi người, để chất độc bất giác xâm nhập vào người Ôn Yến, các ngươi chỉ lo nghĩ đến vấn đề xạ hương, không phát hiện ra vấn đề của muội ấy.” Tống Vĩnh Cung nói.

“Ta đã vận khí mấy lần những không phát hiện vấn đề gì, lúc nãy Gia Cát Minh cũng giúp ta khám bệnh nhưng không phát hiện ra điều gì.” Giọng nói Ôn Yến hơi hoảng sợ, chất độc này có thể bất giác xâm nhập vào người cô, chất độc lợi hại này chỉ có thể Khanh Nhi.

Gia Cát Minh trầm giọng nói: “Ta đồng ý với cách nói Tống Vĩnh Cung, chất độc mà bọn họ hạ cho ngươi sẽ làm ngươi mất đi khứu giác ngay, nhưng ngoài chuyện đó ra thì nó được che giấu rất sâu, cần thời gian từ từ xâm nhập, ngươi là đại phu, nếu ngươi chỉ nghĩ đến vấn đề mất đi khứu giác, rất nhanh ngươi sẽ phát hiện mình trúng độc, nhưng hắn để xạ hương và long não ở lại để di chuyển sự chú ý của chúng ta, để ngươi không kịp thời phát hiện mình có vấn đề, đợi ngươi phát hiện ra thì quá muộn rồi.”

Đọc truyện chữ Full