DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 383

CHƯƠNG 383: BA NGÀN HỘ VỆ
Trần Nguyên Khánh vừa rời đi thì Khanh Nhi đã tới.
Khanh Nhi gần đây thường xuyên đến tìm Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta nghĩ không có Ôn Yến thì sẽ không bị uy hiếp nữa.
Có điều nàng ta không ngờ, Tống Vĩnh Kỳ chẳng buồn gặp mặt nên nàng ta vô cùng tức giận, rồi nảy sinh ý nghĩ nhất định là Ôn Yến đầu độc sư huynh nên mới khiến cho sư huynh vẫn còn hiểu lầm nàng ta như trước.
Lần nào lý do mà Tống Vĩnh Kỳ đưa ra cũng đều là chàng không có mặt, thế nhưng lần này, nàng ta thấy Trần Nguyên Khánh đi vào tẩm cung Tống Vĩnh Kỳ, ở trong đó rất lâu mới rời đi nên nàng ta chắc chắn Tống Vĩnh Kỳ đang ở trong tẩm cung, liền xông vào mặc cho thị vệ ngoài cung ngăn cản.
“Sư huynh, tại sao huynh lại uống rượu, sao huynh không biết quý trọng sức khỏe của mình chứ.” Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người Tống Vĩnh Kỳ, Khanh Nhi liền cau mày, sau đó bước nhanh tới bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ cúi xuống rót cho chàng một chén trà.
Tống Vĩnh Kỳ có thể cảm nhận được trong lúc rót trà, Khanh Nhi đã cố gắng nép sát vào thân thể mình, hương thơm ngào ngạt trên người nàng mang theo cả hơi thở thối rữa làm Tống Vĩnh Kỳ nhịn không được muốn buồn nôn.
Khanh Nhi chưa kịp đặt chén trà xuống trước mặt, Tống Vĩnh Kỳ đã đứng dậy, duy trì khoảng cách với nàng ta.
Khanh Nhi bưng chén trà thấy Tống Vĩnh Kỳ duy trì một khoảng cách nhất định với mình, thì khuôn mặt bên dưới mạng che mặt nhăn nhó co rút đau đớn, nàng ta nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, trong mắt ngập tràn sự si tình nhưng những lời nói ra thì lại tràn đầy sự chua xót.
“Sư huynh, huynh có cần phải giữ khoảng cách như vậy với muội không?” Ánh mắt Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ toàn là đau xót, dịu dàng như nước hồ thu khiến người ta thương yêu.
Có điều, như vậy thì Khanh Nhi cũng chẳng thê nào đả động được Tống Vĩnh Kỳ.
“Khanh Nhi, Trẫm đã nói rõ ràng với nàng từ trước rồi. Có chuyện gì nàng cứ nói còn không có chuyện thì mau quay về tẩm cung của mình đi.” Tống Vĩnh Kỳ cất giọng lạnh lùng rồi tiếp tục nâng chén rượu lên uống, Khanh Nhi xót xa nhìn Tống Vĩnh Kỳ nhưng điều khiến nàng ta suy sụp hơn cả chính là sự thương tâm và thất vọng của nàng ta lúc này không là gì với Tống Vĩnh Kỳ.
Một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành như nàng ta mà lại không cách nào sánh được với rượu trong chén của chàng, điều này đối với Khanh Nhi mà nói là một đả kích vô cùng lớn.
“Sư huynh, tâm tư của muội thế nào huynh là người hiểu rõ nhất, muội sẽ không làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho huynh, muội chỉ là lo lắng cho huynh, dù muội có gây thu chuốc oán với cả thế giới này đi nữa thì muội cũng sẽ không tổn thương huynh nên huynh cách xa muội như vậy.” Khanh Nhi vừa nói chuyện vừa đi về phía Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không thích bộ dạng xa cách của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không muốn tiếp tục chịu giày vò như vậy.
Tống Vĩnh Kỳ lui về phía sau hai bước, chán ghét nhìn Khanh Nhi, thấp giọng nói một câu: “Nếu không muốn Trẫm động thủ thì nhanh cút đi.”
Tống Vĩnh Kỳ bây giờ đối với Khanh Nhi chỉ còn lại chán ghét, nhất là gương mặt mà nàng ta che giấu, nếu như lúc trước không phải vì nàng ta độc ác thì chàng và Ôn Yến cũng sẽ không có năm năm chia lìa, cuối cùng cả hai cũng được ở bên nhau nhưng nàng ta vẫn muốn làm khó dễ, nếu như không phải thân phận của nàng ta đặc biệt thì Tống Vĩnh Kỳ thật sự muốn giết chết cho xong chuyện.
“Sư huynh, vì muốn huynh vui vẻ mà ngay cả cảm giác tồn tại trong cung này muội cũng không có, huynh không muốn muội nhằm vào Ôn Yến, muội đã đồng ý rồi, huynh không muốn muội làm mưa làm gió trong cung thì muội sống như một người vô hình, sư huynh, những điều huynh muốn muội đều đã làm, huynh còn muốn sao nữa? Tại sao huynh không hiểu được tâm tư của muội? Thứ mà muội muốn từ trước đến nay chỉ có một mình huynh mà thôi, muội…” Khanh Nhi dốc hết ruột gan nhưng chỉ thấy mặt Tống Vĩnh Kỳ vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ, nên nước mắt không kềm được nữa rơi xuống.
Khanh Nhi cảm thấy sự uất ức của mình đã không thể dùng từ ngữ để hình dung được nữa, nàng ta là công chúa Nam Chiếu, thân phận tôn quý, chỉ cần nàng ta bức bách Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ không thể không theo, thế nhưng nàng ta biết Tống Vĩnh Kỳ không thích bị người khác uy hiếp, cho nên từ trước đến nay chưa từng ra vẻ ta đây là công chúa, rõ ràng là có nhiều người liếc mắt đưa tình với chàng khiến nàng ta đố kị muốn chết nhưng vẫn làm ra vẻ không quan tâm, cũng bởi vì nàng ta hiểu rất rõ những nữ nhân trong hậu cung này rất hữu dụng với sư huynh, thậm chí ngay cả Ôn Yến nàng ta cũng cho qua, dù nàng ta có thể dễ dàng khống chế được sống chết của cô.
Tống Vĩnh Kỳ gượng cười nhìn Khanh Nhi, cuối cùng vẫn thẳng thắn thành khẩn nói: “Rất lâu trước đây Trẫm từng nói với ngươi rằng Trẫm sẽ không thích ngươi, mặc kệ ngươi làm gì đi nữa thì Trẫm cũng sẽ không thích ngươi, người mà Trẫm yêu cho tới bây giờ chỉ có một, ngoại trừ Ôn Yến Trẫm không thích gần gũi với ai khác nữa hết, cho nên xin ngươi hãy giữ khoảng cách với Trẫm.”
“Sư huynh tội gì huynh phải như vậy, Ôn Yến hiện tại không có ở trong cung, chỉ cần huynh muốn sẽ không có tin tức nào lọt ra ngoài hết, huynh không cần phải ủy khuất chính mình như vậy, tất cả nữ nhân trong cung này đều là của huynh, huynh…” Khanh Nhi thấy thái độ của Tống Vĩnh Kỳ kiên quyết như vậy, trong lòng vô cùng đố kỵ, nàng ta gạt bỏ chút lý trí còn sót lại, hét lớn lên với Tống Vĩnh Kỳ.
Nàng ta hy vọng thanh âm cao vút của mình có thể mang lý trí của Tống Vĩnh Kỳ quay trở lại, sư huynh của nàng ta lẽ ra không phải bộ dạng như bây giờ.
“Khanh Nhi, thứ gọi là tình yêu, ngươi làm sao hiểu được.” Nhìn bộ dạng mất hết lý trí của Khanh Nhi, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ sảng khoái vô cùng, chàng đã nhẹ nhàng nói cho Khanh Nhi nghe sự thật nhưng Khanh Nhi lại không tin, nàng ta nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ và nói một cách trang trọng: “Sư huynh, thứ gọi là tình yêu chính là muội yêu huynh, vì huynh mà ngay cả tỷ tỷ và cha muội cũng không cần, vì huynh mà muội sống lại trên đời này một lần nữa, từ Nam Chiếu trèo non lội suối tới bên huynh, tấm lòng của muội đối với huynh có nhật nguyệt chứng giám, không ai có thể sánh được.”
Khanh Nhi nói rõ ràng từng câu từng chữ với Tống Vĩnh Kỳ, tình yêu của nàng ta sánh ngang với nhật nguyệt, là niềm tự hào của nàng ta.
Đáng tiếc nó là sự tự hào của nàng ta chứ không phải của Tống Vĩnh Kỳ, chàng khinh thường, thậm chí là chán ghét sự cố chấp ấy của nàng ta.
“Khanh Nhi, nàng có thể về được rồi, Trẫm còn có việc.” Tống Vĩnh Kỳ hiển nhiên không muốn nhiều lời với một kẻ điên, so với việc ở lại đây nói chuyện với Khanh Nhi về những bất đồng ý kiến giữa họ thì chàng muốn ngụp lặn trong rượu để tìm kiếm những hồi ức năm xưa giữa mình và Ôn Yến hơn.
“Sư huynh, muội vẫn còn có lời muốn nói cùng huynh, không dễ gì muội mới được gặp huynh, muội…” Khanh Nhi sắp phát điên đến nơi rồi, nàng ta nghĩ sự hiểu lầm giữa mình với của sư huynh ngày càng sâu, nếu như không giải thích rõ, nàng ta sợ…
Tuy nàng ta tin vào tình cảm của hai người họ nhưng nàng ta trông chờ mỏi mòn đối với việc hai người được ở bên nhau thì làm sao có thể từ bỏ cơ hội giải thích chứ.
“Khanh Nhi, hoặc là ngươi đi hoặc là Trẫm đi.” Tống Vĩnh Kỳ cất giọng nhẹ bâng, lúc nói chàng còn lạnh lùng liếc Khanh Nhi, trong mắt không có chút tình cảm nào.
“Sư huynh, muội tìm huynh có việc, nói xong muội sẽ đi.” Tuy tự đáy lòng không muốn, thế nhưng Khanh Nhi hiểu rất rõ, cho dù nàng ta có nói gì đi nữa thì cũng không thể đả động được Tống Vĩnh Kỳ trong thời gian ngắn, nàng ta chỉ có thể tìm cơ hội khác mà thôi.
Tống Vĩnh Kỳ chẳng thèm nói một lời mà chỉ liếc nhìn Khanh Nhi, chàng không tin chuyện mà Khanh Nhi nói lại có thể là chuyện quan trọng gì.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại không ngờ, chuyện mà Khanh Nhi nói hóa ra là ba ngàn hộ vệ làm của hồi môn của nàng ta.
“Sư huynh, bọn hắn phạm sai lầm quả thực nên phạt, nhưng bọn hắn là người của Nam Chiếu, cho nên hãy trục xuất về nước, đây cũng là ý của Phụ hoàng muội.” Khanh Nhi nói với vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn quên rằng người phạm sai lầm là nàng ta chứ không phải ba nghìn hộ vệ.
“Sư huynh, vì huynh mà muội có thể tự nguyện chặt đứt vây cánh của mình, muội vì muốn huynh được an tâm mà thôi chứ không hề muốn huynh khó xử, muội…” Khanh Nhi làm ra vẻ ân cần, nàng ta muốn chiếm hết thảy công lao về mình bởi nàng ta nghĩ như vậy, sư huynh sẽ yêu mến mình hơn. 

Đọc truyện chữ Full