DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 393

CHƯƠNG 393: HẾT CÁCH RỒI
“Ngài xem lén thư của ta, ngài…” Nghĩ tới những lời thầm kín của mình bị người đàn ông đáng ghét trước mặt đọc được, Vạn Lương thẹn quá hóa giận.
Cửu Vương thấy nàng xù lông thì đuôi mày khẽ nhướng lên, toàn thân phấn chấn mãnh liệt, hắn vươn tay choàng cổ nàng, nói nhỏ: “Nếu ta không đọc thư của nàng, sao ta biết được, thật ra nàng rất hài lòng với ta.”
“Ai hài lòng với ngài chứ, ta chỉ…” Vạn Lương thấy Cửu Vương cười mờ ám thì trong lòng hơi mất tự nhiên, vẻ mặt cũng nũng nịu như những tiểu nữ nhi khác.
“Ta cũng rất hài lòng với nàng, nếu cuối cùng hai chúng ta đều có thể sống sót thì nàng hãy gả cho ta đi.” Cửu Vương hôn lên đôi môi hồng của Vạn Lương, giọng điệu nhẹ như cơn gió thoáng qua.
“Ngài đứng làm loạn nữa, chẳng phải ngài thích môn chủ chúng ta sao? Ta…” Đáy mắt lóe lên tia vui mừng, nhưng chỉ thoáng chốc, ánh mắt nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Con mắt nào của nàng nhìn thấy ta thích nàng ấy? Nàng ấy có thể xem là bạn tốt, muội muội của ta, nhưng tuyệt đối không thể làm tình nhân.”
“Nhưng…”
“Lúc ta quen môn chủ các nàng, nàng ấy đã thích Tống Vĩnh Kỳ rồi.”
“Tình yêu là sự cạnh tranh, là…” Vạn Lương không hiểu tại sao mình lại nói những lời này vào lúc này, nhưng hình như chỉ có nói năng lộn xộn mới có thể che giấu được sự hoảng loạn trong lòng nàng.
Đúng vậy, là hoảng loạn…
Nàng cho rằng người đàn ông này chỉ gặp dịp thì chơi, nhưng hình như là bắt đầu nghiêm túc rồi…
“Nàng nhận định ta không thích nàng đúng không…” Thấy Vạn Lương cố gắng tìm kiếm lý do để hắn theo đuổi Ôn Yến, Cửu Vương hơi nổi nóng, rõ ràng nàng đã là người phụ nữ của hắn, đáng lý nàng phải để ý đến chuyện hắn có người phụ nữ khác, nhưng nàng lại…
Đúng là một người phụ nữ không đi theo lẽ thường.
Nói cách khác, từ khi hắn quen Vạn Lương tới nay, nàng chưa từng hành xử theo lẽ thường.
“Ta chỉ…” Vạn Lương chắc chắn Cửu Vương sẽ không thích mình, cho dù bọn họ đã tiếp xúc da thịt.
Nàng là một nha đầu nổi tiếng lỗ mãng trong Phi Long Môn, làm chuyện gì cũng không câu nệ hình thức, lúc nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miệng, nàng cảm thấy một cô gái hùng hổ như nàng sẽ không có ai thích, thậm chí nàng còn chuẩn bị độc thân cả đời.
Nên lúc đầu, nàng mới không để tâm đến chuyện lên giường cùng Cửu Vương.
Do đó, lúc có người nói muốn lấy nàng, nàng không dám tin, cũng không biết phải ứng phó thế nào.
“Ngài thích ta ư, ngài thích ta ở điểm nào? Chúng ta ở bên nhau chưa lâu, nếu ngài chỉ vì chịu trách nhiệm thì ta cảm thấy ngài không cần làm thế, như vậy cuộc hôn nhân này sẽ không đau khổ.”
Vạn Lương làm tổ trưởng tổ mật thám, đã thấy nhiều những hận thù ân oán, càng hiểu rõ mâu thuẫn phu thê được tạo nên từ thứ gọi là trách nhiệm, nàng sẽ không ngu ngốc như thế, biết rõ đó là một cái hố mà vẫn nhảy xuống.
“Ta không ngờ nàng lại suy nghĩ mờ mịt phức tạp như thế, ta chỉ cảm thấy chúng ta ở bên nhau không tệ, nên muốn thử tiếp tục thôi.” Cửu Vương nói với Vạn Lương vẻ rất nghiêm túc.
Hắn không biết phải giải thích cảm giác trong lòng mình thế nào, thiếu nữ tươi tắn rực rỡ trước mắt luôn mang tới cho hắn quá nhiều bất ngờ và rung động, làm hắn cảm thấy tim mình vẫn có thể đập, còn lời nói và hành động của nàng luôn nằm ngoài suy đoán của hắn, khiến hắn mong đợi khoảng thời gian sau này, nàng có thể mang đến điều mới mẻ và niềm vui cho hắn.
Lúc ở bên Ôn Yến, hắn chỉ cảm thấy thoải mái, có thể thả lỏng cơ thể, nhưng ở cạnh Vạn Lương, ngoài việc thả lỏng, hắn còn nảy sinh sự mong đợi.
Nếu là lúc trước, hắn sẽ không ngờ rằng, mình lại bị một cô gái có tính cách phóng khoáng thế này hấp hẫn, nhưng giờ, hắn thật sự bị hấp dẫn rồi.
Vẻ tinh nhanh và trong sáng của nàng dễ dàng lay động trái tim như giếng cổ của hắn.
Vạn Lương không ngờ Cửu Vương lại nói những lời này, mặc dù không phải lời tâm tình dễ nghe, nhưng lại làm nàng vui vẻ trong lòng, thậm chí nàng còn vui mừng khôn xiết nói với Cửu Vương: “Thật ra ta cũng thấy vậy, nếu sau này ngài giúp đỡ ta, ta sẽ đánh yểm trợ cho ngài.”
Nghe nàng nói thế, Cửu Vương cũng vui, nhưng không ngờ nàng lại đưa ra điều kiện tiên quyết.
Điều kiện này làm người khác dở khóc dở cười.
“Yên tâm đi, chỉ cần nàng không có hành động gì quá trớn, Tống Vân Lễ sẽ không lấy mạng nàng.” Cửu Vương nghiêm túc nói.
Hắn hiểu Tống Vân Lễ nhất, chỉ cần Vạn Lương không làm quá nhiều chuyện kinh động y, chắc chắn y sẽ không ra tay với nàng, dù gì y cũng cần giữ Vạn Lương lại để đối phó với hắn.
“Ta rời khỏi đỉnh Lang Phong có được xem là hành động quá trớn không? Vì ta đánh hơi được mùi âm mưu trên đó, nên luôn cảm thấy mấy ngày nay, môn chủ sẽ gặp nguy hiểm, ta muốn…”
“Nàng đừng có mơ, nàng nghĩ đỉnh Lang Phong là nơi nàng muốn tới là tới à?” Cửu Vương bị tổn thương, khi thấy mắt nàng sáng rực lên lúc nhắc đến Ôn Yến, hắn cảm thấy đau đầu ghê gớm.
Hóa ra trong lòng nàng, rời khỏi đỉnh Lang Phong không được tính là động thái lớn…
“Nàng có thể thử xem rồi biết mình chết thảm thế nào.” Cửu Vương đã hết hy vọng với tư duy của Vạn Lương, hắn chỉ nhắc nhở nàng.
“Không phải ngài nói đừng làm gì quá trớn là được sao, ta chỉ lo cho môn chủ…”
“Nhưng nàng phải biết rằng, với tình cảnh hiện tại của nàng, đỉnh Lang Phong không phải là nơi nàng có thể tùy ý ra vào, nàng cho rằng ta không biết Ôn Yến đang gặp nguy hiểm à? Ta chỉ không biết lần này Tống Vân Lễ lại xuống tay độc ác.”
Cửu Vương nói xong mới nhận ra, lúc nãy giọng mình rất tức giận, nhưng hình như sự tức giận ấy nhắm vào bản thân nhiều hơn.
“Ngài cũng biết bên môn chủ đang gặp nguy hiểm, chúng ta…” Vạn Lương thấy Cửu Vương nói chắc chắn như thế tim liền nhảy lên tới cuống họng, dáng vẻ hận không thể dẫn hắn đi cứu Ôn Yến ngay.
“Ta cũng giống như nàng, đều bị Tống Vân Lễ nhốt trên đỉnh Lang Phong, nàng tưởng rằng chúng ta có thể thoát ra ngoài à?” Câu nói của Cửu Vương như gáo nước lạnh tạt vào mặt Vạn Lương, nhưng nghĩ tới Ôn Yến, nàng vẫn nhìn hắn hỏi: “Ngài có cách đúng không? Chắc chắn ngài có cách cứu môn chủ…”
“Vạn Lương, giờ ta chỉ có thể cứu được nàng thôi, nàng hãy ngoan ngoãn ở yên đây cho ta, nàng phải tin Ôn Yến, nàng ấy có bản lĩnh chuyển nguy thành an.”
Giọng nói lạnh lùng của Cửu Vương tràn đầy lo lắng, không có cách nào che giấu được, Vạn Lương đã quen nghe thấy giọng điệu hung hăng của hắn, giờ bỗng nghe thấy câu nói vừa ủ rũ lại bất lực của hắn, không hiểu sao tim nàng lại đau nhói.
“Nhưng môn chủ…”
“Vạn Lương, lần này ta thật sự hết cách rồi, nếu có thể, ta cũng muốn dùng mạng của mình để đổi cho Ôn Yến, giờ chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là hy vọng ông trời có mắt, đừng để Tống Vân Lễ thực hiện được kế hoạch.
Lúc Cửu Vương nói những lời này, mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Khắc Châu, hắn không nói cho nàng biết, giờ trong lòng hắn đang hận sự bất lực của bản thân, cũng hận bước đi sai lầm năm đó của mình.
“Môn chủ rất lợi hại, chắc chắn sẽ không sao, Vương gia ngài biết không, môn chủ là người phụ nữ thông minh nhất mà ta từng gặp…”
“Vương gia, thật ra không có chuyện gì che giấu được môn chủ chúng ta, môn chủ chúng ta…”
“Lần nào môn chủ cũng có thể gặp dữ hóa lành…”
Vạn Lương không ngừng lẩm bẩm, như đang thuyết phục mình, cũng như an ủi Cửu Vương.
Hắn vốn thích yên tĩnh, nhưng nghe nàng liên tục lẩm bẩm như thế, trái tim đang lơ lửng của hắn cũng dần bình ổn lại.

Đọc truyện chữ Full