DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 455

CHƯƠNG 455 : CHĂN NGỰA, ĐỐN CỦI, NGAO DU THIÊN HẠ

”Lão Chung, chuyện quan trọng bây giờ không phải là tập trung vào việc học của hài tử, mà phải nghĩ cách sinh con ra thuận lợi.” Gia Cát Minh thấy Chung Phục Viễn không ý thức được mức độ suy yếu nghiêm trọng của cơ thể Ôn Yến, Gia Cát Minh nói một cách sâu xa.
”Y thuật của nàng tốt hơn ngươi, nàng còn là mẹ của đứa bé, cho nên ngươi không cảm thấy chuyện đó mới là điều nàng nên lo lắng, nếu nàng không lo nghĩ, vậy thì nàng là lòng dạ gì chứ?” Chung Phục Viễn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Gia Cát Minh, không khỏi nhẹ giọng khuyên.
Thấy dáng vẻ của Ôn Yến không có chút lo lắng, bằng không cô ấy cũng sẽ không có hứng mà cười nói với mình.
”Ôn Yến, ngươi nghĩ đi, không phải là Khanh Nhi hạ độc ngươi đấy chứ? Sao ta thấy mạch tượng của ngươi lạ vậy, ta…” Mặc dù Chung Phục Viễn trấn an thì Gia Cát Minh cũng vẫn không yên tâm, chàng theo y nhiều năm, trừ độc dược ra còn có cái gì có thể khiến thân thể người ta suy yếu nhanh như vậy chứ.
”Không đâu, ta đã ép độc của Khanh Nhi ra sau gáy rồi.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, tay không khỏi sờ sờ gáy của mình, từ lúc cô châm kim ép độc tố đến đây, chỉ cần chạm vào cũng sẽ đau.
”Người không nghĩ ra cách nào giải được ư? Dù là cổ độc thì ngươi cũng không phải không có cách, sao lâu vậy rồi chưa giải được thế?” Gia Cát Minh nghe tin Ôn Yến về liền vội vàng chạy tới, ngoài lo lắng cho thân thể của Ôn Yến, chàng quan tâm nhất là những loại độc bọn họ gặp phải chưa giải được.
”Tống Vân Lễ sao có thể cho ta thời gian tĩnh tâm suy nghĩ được, trước đó còn làm ra “mười ngày loạn” nữa cơ mà.” Ôn Yến nói một cách bất đắc dĩ, cô đã biết cách khống chế độc tố, muốn giải thì chỉ là vấn đề thời gian, nhưng rõ là Tống Vân Lễ không muốn cho cô thời gian này.
”Nếu không chúng ta bắt đầu từ Khanh Nhi, Khanh Nhi quả thực là một cao thủ dùng độc, nếu nàng ta có tác dụng…” Chung Phục Viễn thấy Ôn Yến và Gia Cát Minh thở dài tuyệt vọng, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở.
”Trừ khi ngươi giao Tống Vĩnh Kỳ cho nàng ta, nếu không nàng ta sẽ không sở dụng vì ngươi đâu, còn nữa, dù có giao Tống Vĩnh Kỳ ra, nàng ta cũng sẽ không giải độc cho Ôn Yến, nếu không phải để ý đến cảm nhận của Tống Vĩnh Kỳ, điều Khanh Nhi muốn làm bây giờ nhất là giết chết Ôn Yến.” Gia Cát Minh nhìn thấy lời nói của Chung Phục Viễn càng ngày càng khó chịu, có nhã ý nhắc nhở.
”Ta nói chỉ là giả thuyết, đều bị dồn vào ngõ cụt, nếu không giả định nữa thì ngày đó chỉ còn tuyệt vọng thôi.” Chung Phục Viễn tức giận cảm khái.
Tuy là bạn tốt của Ôn Yến, nhưng sau khi về kinh, cảm giác lớn nhất của hắn ta là ngột ngạt, khác hẳn với cuộc sống tự do thoải mái ở thành phố Nam Sơn, hắn ta sắp bị bầu không khí này làm cho nghẹn chết rồi, không thể thở mạnh, hắn ta chỉ dựa vào tưởng tượng an ủi một chút cũng không được, ngẫm lại càng cảm thấy khó chịu.
”Lão Chung, nếu ở đây chán thì đem Mao chủ nhiệm ra ngoài đi dạo đi, dù sống ở đâu đi nữa thì thế giới cũng rất rộng lớn, đi ngắm nhìn xem.”
Ôn Yến nhẹ giọng nhắc nhở, cô biết Chung Phục Viễn không muốn bị trói buộc trong kinh thành, nếu không phải vì cô thì hắn ta đã sớm bặt vô âm tín rồi.
Mà lúc này quả thực là một thời cơ tốt, bằng không chờ hắn ta biết tình hình nguy hiểm của mình hiện tại lần nữa, sợ là nhàn hạ thế nào hắn ta cũng không rời đi.
”Nếu không phải là ta không yên tâm về chuyện của ngươi bên này thì ta đi lâu rồi, thứ ta muốn xem không chỉ là thế giới to lớn còn cả muội tử xinh đẹp, thức ăn ngon, còn có…” Lúc Ôn Yến nói đến thế giới thân thuộc rộng lớn hắn ta muốn đi xem, trong lòng Chung Phục Viễn không khống chế được nỗi uất hận, hắn ta càng nghĩ càng thấy Ôn Yến là vật cản lớn nhất trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của mình.
”Vậy thì đi xem đi, tiện thể mang theo cả Mao chủ nhiệm nữa, nhớ phải tìm giúp nó một con lừa cái xinh đẹp đấy nhé!” Ôn Yến nói nửa đùa nửa thật, nói đến Chung Phục Viễn thẳng thừng gật đầu, gần đây quan hệ của hắn ta và Mao chủ nhiệm không tốt lắm, thứ hắn ta thiếu là chủ ý này của Ôn Yến, điều này chắc chắn sẽ làm Mao chủ nhiệm kinh ngạc.
”Ừ, ta không rời đi ngay đâu, ta phải đi mua đặc sản các thứ ở đây nữa, nhỡ đâu…” Nghĩ đến sắp lên đường, cả người Chung Phục Viễn hưng phấn.
”Ừm, ta cũng không bảo ngươi rời đi ngay, chỉ là người thật sự quyết định rời đi à?” Tuy mong chờ Chung Phục Viễn rời đi, không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau ra đi của đồng hương, nhưng nghĩ đến Chung Phục Viễn sắp đi, Ôn Yến vẫn không nỡ.
”Muốn đi thật đó, sao, ngươi hâm mộ à, nếu không buông Tống Vĩnh Kỳ của ngươi đi, chúng ta chăn ngựa, đốn củi, ngao du thiên hạ.” Chung Phục Viễn biết rõ điều đó là không thể những vẫn không nhịn được mà trêu chọc Ôn Yến.
”Sao ta phải ở cùng ngươi chứ? Đến một ngày nào đó ta với Kỳ cũng có thể.” Ôn Yến không phục từ chối lời dụ dỗ của Chung Phục Viễn, hiển nhiên trong lòng cô, ngày hạnh phúc nhất không phải là trốn chạy hiện tại, mà là cùng người mình yêu sống thoải mái qua ngày.
”Tuy biết người trọng sắc khinh bạn từ lâu, nhưng bị nói thẳng như vậy, ta vẫn rất thương tâm, cho nên ta quyết định mau chóng lên đường vậy.” Chung Phục Viễn nói đùa với Ôn Yến, ánh mắt không ngừng nhìn cô, hắn ta luôn cảm thấy Ôn Yến hôm nay quá đặc biệt.
”Trước khi đi nói với hai đứa trẻ một chút, bọn chúng sẽ nhớ ngươi.” Ôn Yến có lòng nhắc nhở.
”Vừa nãy ta đã gặp hai đứa trẻ rồi, lát nữa sẽ nói cho bọn chúng, không chừng bọn chúng còn đi theo ta đó.” Nói đến hai đứa, vẻ mặt Chung Phục Viễn cũng ôn nhu hơn.
”Bọn chúng lại vào cung à?” Ôn Yến có chút kinh ngạc, hôm qua bọn chúng vừa lấy danh nghĩa thái hậu vào cung, hôm nay…
Cô với Tống Vĩnh Kỳ đưa chúng ra ngoài cung là vì muốn tốt cho chúng, nhưng bọn chúng lại như vậy…
”Ừ, nghe nói là muốn giải quyết chút ân oán cá nhân.” Gia Cát Minh thấy vẻ mặt khiếp sợ của Ôn Yến, nhẹ giọng đem nguyên lời của Kinh Mặc nói ra, tuy chàng thực sự không hiểu rõ, một đứa bé 5 tuổi thì có thể có ân oán cá nhân gì.
”Vậy lão Chung đừng đi nữa nhé, sau khi đứa trẻ xuất cung ngươi đến vương phủ của Trấn Quốc vương gia, giúp ta thăm Kinh Mặc và Trọng Lâu, thăm cả An Nhiên nữa.” Ôn Yến nghiêm túc dặn dò Chung Phục Viễn.
Chung Phục Viễn không ngờ mình chỉ nói một câu đã đem tương lai tươi đẹp ngâm nước nóng hoàn toàn, nhưng hắn ta chỉ có thể nhìn Ôn Yến gật đầu.
”Lão Ôn, ngươi quả thật đâm bạn một dao vì con mà.” Tuy trong lòng đã có quyết định nhưng trên miệng Chung Phục Viễn vẫn tiếc nuối như vũ.
”Đừng quên, phí chu du thiên hạ của ngươi là Kỳ ra, lần này ngươi giúp ta thăm ba đứa nhỏ, đến lúc đó ta sẽ bảo Kỳ phát gấp đôi bạc cho ngươi, đảm bảo ngươi đi đến đâu cũng ăn ngon mặc đẹp.” Ôn Yến cũng biết quyết định của mình hơi có lỗi với Chung Phục Viễn, nhưng hết cách, người cô có thể tín nhiệm, hai đứa con lại thích, thì chỉ có Chung Phục Viễn là sự lựa chọn tốt nhất.
”Coi như ngươi có lương tâm.” Hứa hẹn này của Ôn Yến không thể không làm người ta động lòng, nhất là sau khi mua cốc chén bát đĩa, trong túi hắn ta đã hết sạch rồi.
”Đứa bé An Nhiên kia vẫn là để ta mang đi đi, tiện thể ta có thể dạy nó vài thứ.” Gia Cát Minh nghe Ôn Yến sắp xếp cho An Nhiên, nhẹ giọng nhắc nhở.
”Cũng được, ngươi dạy dược lý cho nó, có thời gian ta sẽ dạy nó kỹ thuật châm cứu.” Gia Cát Minh nguyện ý dạy An Nhiên, tất nhiên Ôn Yến cũng không từ chối.
”Ôn Yến, lần này ta đến là vì độc của Lãnh Ninh, hình như ta có chút manh mối.” Gia Cát Minh thấy chuyện của đứa bé đã hết, lại lên tiếng nói tiếp.

Đọc truyện chữ Full