DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 461

CHƯƠNG 461: MẠCH TƯỢNG NHƯ QUEN THUỘC

“Được, chúng ta không buông bỏ.” Tuy không biết lần tiếp theo độc trong cơ thể phát tán sẽ giày vò thế nào, nhưng trong mắt Lãnh Ninh, chỉ cần có thể ở bên Thiên Sơn, đau khổ gì hắn cũng có thể chịu được.

“Ta cho người đưa hai người về trước, độc trong người hắn có thể giải một phần cũng là chuyện tốt.” Gia Cát Minh nhỏ giọng trấn an bọn họ, bọn họ đều không ngờ Tống Vân Lễ lại gian xảo đến bước này, ngay cả bỏ độc cũng đến hai phần, đây rõ ràng là muốn ép Lãnh Ninh vào chỗ chết.

Thiên Sơn thấy Ôn Yến tập trung suy nghĩ cũng không dám tiếp tục ở lại đây làm phiền cô nữa, nàng ấy dẫn Lãnh Ninh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Ôn Yến, Gia Cát Minh và An Nhiên.

“Ôn Yến, có phải nàng gạt ta chuyện gì không? Hay là nàng từng gặp độc trên người Lãnh Ninh rồi?”

Gia Cát Minh thấy cô nhíu mày ngày càng chặt, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng hỏi. Chàng vừa dứt lời, An Nhiên đã ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Yến.

Ôn Yến nhìn chàng ta, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy mạch tượng của Lãnh Ninh rất quen, nhưng lại quên từng gặp ở đâu rồi.”

“Ngươi không nói ta cũng không cảm thấy gì, bây giờ ngươi nói ra, ta lại thấy hình như hơi quen, lúc đó khi ta bắt mạch, có lẽ là ở trong Thải Vi cung…” Lời nói của Ôn Yến khiến Gia Cát Minh rùng mình, chàng cũng dần nhớ tới tình huống gặp phải lúc trước, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được từng thấy ở đâu.

Ôn Yến và Gia Cát Minh ngồi đối diện nhau, một lúc lâu sau đó, Ôn Yến mới nói như giải thích: “Độc của mấy người Tiểu Thiến ta đã giải rồi, bọn họ…”

Lúc đó bị Khanh Nhi bắt nhốt, muốn huỷ diệt mặt của bọn họ làm thành da mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của mình, lúc đó khi bọn họ bị đưa vào, trên người đều có nhiều loại chất độc, còn Ôn Yến hết lòng điều trị cho bọn họ, cuối cùng cũng giữ được mạng. Lúc đó mạch tượng của bọn họ hơi giống của Lãnh Ninh, nhưng cũng có chỗ khác.

Nghĩ đến tình hình lúc đó, cô đột nhiên trở nên bối rối, nôn nóng đứng dậy nói với Vạn Thuần đợi ở bên ngoài: “Dẫn Tiểu Thiến đến đây, ta muốn biết tình hình sức khoẻ của nàng ta bây giờ.”

Ôn Yến xoay người nhìn Gia Cát Minh, chàng ta cũng lo lắng nhìn cô, lúc Tiểu Thiến đi vào, Ôn Yến mới phát hiện sau lưng của mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Môn chủ, người tìm nô tỳ sao?” Tiểu Thiến luôn cảm kích ơn cứu mạng của Ôn Yến, mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ dập đầu, lần này cũng không ngoại lệ.

Ôn Yến nhìn sắc mặt hơi tái của nàng ta, nhỏ giọng nói không có việc gì, sau đó vội vàng nắm lấy cổ tay nàng ta, mạch đập quen thuộc nhảy lên lại mang theo dư âm không hài hoà, cô cảm nhận được sự kỳ lạ ở đầu ngón tay, tay cũng không nhịn được run lên.

Không cần Gia Cát Minh ra tay nữa, biểu hiện của Ôn Yến đã chứng minh được mọi thứ rồi.

“Tiểu Thiến, ngươi lui xuống trước đi, lúc có việc ta sẽ tìm ngươi.” Ôn Yến còn chưa nghĩ kỹ phải nói với Tiểu Thiến sự kỳ lạ trong người nàng ta thế nào, không biết nên mở miệng ra sao, nhất là khi đối mặt với vẻ biết ơn của nàng ta.

“Môn chủ, cần nô tỳ đến chỗ Lương phi hầu hạ không? Chỉ cần nô tỳ đi qua, ả sợ ném chuột vỡ bình, sẽ không khiến người phải khó xử đâu.” Tiểu Thiến chân thành nói, vẻ mặt chờ mong.

Ôn Yến nhìn nàng ta, cười đáp: “Ngươi yên tâm, ả không có bất cứ uy hiếp gì với ta cả, hơn nữa ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ, thật sự đi qua cũng chỉ bị ả bắt nạt thôi.”

Ôn Yến rất biết ơn sự bảo vệ và lo lắng của Tiểu Thiến với mình, cũng vì điều này khiến cô càng áy náy hơn.

“Ngươi lui xuống trước đi, đừng nghĩ phải làm gì cho ta cả, cũng đừng muốn báo thù, sống cho tốt luôn sẽ có một ngày báo được thù, còn nhận được đền đáp như mong muốn nữa.” Ôn Yến dịu dàng nói với nàng ta, Tiểu Thiến cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

“Thật ra nàng có thể nói với nàng ta.” Gia Cát Minh thấy Ôn Yến ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tiểu Thiến, không nhịn được nhắc nhở.

Ôn Yến cười khổ nói với chàng ta: “Ta chỉ không muốn nàng ta sống trong sự sợ hãi với cái chết, dù sao cuối cùng thuốc độc kia là gì chúng ta cũng không rõ ràng, đến lúc đó có thể giải không…”

Cô hiểu rất rõ cảm giác cái chết đến gần, bất lực, bàng hoàng, cứ cảm thấy trên thế giới có rất nhiều thứ mình còn lưu luyến.

“Vạn Thuần, đi mời mười ba cô nương đưa đi lúc đó về đi, còn có các cô nương được ta giải độc sau khi trúng Mười Ngày Loạn ở thành Khắc Châu nữa.”

Nhưng ngay cả thời gian để thương cảm bàng hoàng Ôn Yến cũng không có, cô vừa nói xong với Gia Cát Minh đã dặn dò Vạn Thuần bên ngoài cửa.

Hình như người lúc trước trúng độc sau khi chữa khỏi đều có mạch tượng nhìn như bình thường, nhưng lại có gì đó khác khác, hôm nay giải độc cho Lãnh Ninh rồi, cô mới nhận ra bọn họ khác ở đâu.

Bọn họ không phải trúng một loại độc, bọn họ trúng đến tận hai loại, chỉ là giải xong độc thứ nhất độc thứ hai mới xuất hiện…

Cô nhớ lại nét mặt tươi cười của những người đó khi được cứu sống, đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

“Khanh Nhi, Tống Vân Lễ, bọn họ đúng là ma quỷ, ai mà ngờ được sau khi giải độc trên người còn có độc chứ, rõ ràng là nhất định muốn ép bọn họ vào chỗ chết.” Gia Cát Minh nhỏ giọng cảm thán, ánh mắt đầy thấu hiểu và khó tin.

“Không sao, bây giờ phát hiện cũng không muộn, chúng ta nghĩ cách giải quyết thôi.” Ôn Yến nhỏ giọng nói, không biết là đang an ủi Gia Cát Minh hay an ủi mình nữa, hoặc là, cô chỉ đang nói một tưởng tượng tốt đẹp của mình thôi.

“Sư phụ, con là một đứa trẻ con, làm chuyện gì cũng sẽ không có ai nghi ngờ, con đi trộm tí máu của Tiểu Thiến.” An Nhiên vẫn luôn ở trong phòng, cho dù cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng bây giờ cũng đã hiểu ra tính nghiêm trọng của chuyện này, bây giờ điều cậu bé có thể làm là cố hết sức giúp đỡ sư phụ, cứu những người đang gặp phải nguy hiểm kia.

“Con đi đi, nếu bị nàng ta phát hiện thì con cứ nói thật, nàng ta sẽ hiểu thôi.” Tuy không muốn Tiểu Thiến sống trong sợ hãi, nhưng chuyện như lấy máu…

“Sư phụ cứ yên tâm, khi nãy con đã học xong cách sử dụng kim của sư phụ rồi, sẽ nhanh thôi!” An Nhiên cười hiểu ra, Ôn Yến và Gia Cát Minh đều bị lời nói của cậu bé làm sợ hãi.

“An Nhiên con đợi đã, con vừa nói cái gì? Con biết sử dụng kim?” Nếu không phải biết An Nhiên có thiên phú về mặt y học, chắc chắn cô sẽ nghĩ cậu bé đang nói lung tung.

An Nhiên thấy Ôn Yến nhìn chằm chằm vào mình thì bình tĩnh lấy kim khâu trong túi ra, muốn châm lên huyệt vị trên cánh tay mình, Ôn Yến vội vàng kêu dừng lại, cậu bé nhỏ như vậy mà muốn đâm kim vào mình…

Nhưng An Nhiên như vậy khiến cô rất vui mừng, nghĩ tới lúc đầu cô học thuật châm cứu cũng liên tục thử nhiều lần trên người mình.

Nhưng cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, còn rất bé, cánh tay gầy teo kia…

Ôn Yến vẫn không nhịn được tiến lên nhìn về phía cánh tay của An Nhiên, trên cánh tay cậu bé đều là lỗ kim, nhất là chỗ huyệt vị, lỗ kim chi chít khiến cô cực kỳ đau lòng, cô ôm lấy cậu bé, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này, thân thể là của mình, con không được xằng bậy như vậy, con…”

“Sư phụ, không đau chút nào đâu ạ, con chỉ muốn biết cảm giác đâm vào huyệt vị thôi, cái này không ai làm thay con được, đợi con học xong rồi thì không cần nữa, sư phụ đừng khóc.” Thấy khoé mắt Ôn Yến ươn ướt, An Nhiên nhỏ giọng khuyên nhủ an ủi, sao đó nâng tay lên lau nước mắt cho cô.

Lý do quang minh chính đại của An Nhiên khiến Ôn Yến không biết nên khuyên thế nào, cô chỉ có thể vui mừng nhìn An Nhiên, nhỏ giọng nói: “Sau này vừa phải thôi, cơ thể là của mình, con thế này…”

Đọc truyện chữ Full