DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 465

CHƯƠNG 465: DỰ ĐỊNH CỦA TRƯƠNG TIÊN HUY

Khác với sự yên tĩnh ở Lang Phong Đỉnh, trong cung ngày nào cũng ồn ào náo động, nhất là cung của Lương phi vào lúc này.

Tống Vĩnh Kỳ đến để ngự y bắt mạch cho ả, sau đó gọi người sắc thuốc rồi tự mình đút cho ả, chờ đến khi ả uống thuốc xong hai người lại nói chuyện thêm một lúc lâu rồi mới rời đi.

Đối với màn mỹ nữ ca múa mà Lương phi chuẩn bị, Tống Vĩnh Kỳ như không nhìn thấy vậy, trước mặt Lương phi chàng chỉ là một người chồng thâm tình, một người chồng lo lắng cho đứa con của hai người họ và mong đợi con họ ra đời.

Vì vậy nhìn bóng lưng của Tống Vĩnh Kỳ biến mất trong tầm mắt của mình, trên mặt Lương phi tràn đầy tình ý ấm áp.

“Được rồi, ngài ấy đi lâu rồi, con cứ nhìn vậy thì ngài ấy cũng sẽ không trở lại.” Một giọng nam âm trầm chậm rãi vang lên sau lưng Lương Quý phi, Lương Quý phi nghe vậy thì quay đầu nhìn người đàn ông trung niên hơi gầy gò đó, nói khẽ: “Phụ thần à, người nên tin lời của con chứ? Hoàng thượng thích con thật mà, chắc người cũng nghe được lời chàng ấy vừa nói, chàng bất mãn với Trọng Lâu, chàng ấy chê Trọng Lâu không có phong thái hoàng gia. Đứa con do ả đàn bà ti tiện Ôn Yến đó sinh ra chỉ là một tên nhà quê thôi, làm sao mà có phong thái hoàng gia được. Hoàng nhi trong bụng con có phụ thân là Hoàng thượng, mẫu thân xuất thân danh môn, thằng bé mới thật sự là con cưng của trời.”

Lời nói của Lương Quý phi càng lúc càng đắc ý, sau khi nói xong ả phấn khởi nhìn phụ thân mình chằm chằm, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.

“Phụ thân, nếu ở trong triều người có thể giúp đỡ Hoàng thượng, đến lúc đó Hoàng thượng chắc chắn càng thích con hơn, cũng sẽ thích đứa bé trong bụng con. Đợi đến lúc con con thành Thái tử, con thành Hoàng hậu, người trở thành Quốc trượng, ngày tháng đó nằm ngay trong tầm tay rồi đấy phụ thân.” Nhìn thấy Trương Tiên Huy vẫn yên lặng kể từ khi mình bắt đầu nói chuyện, Lương Quý phi sốt ruột không thôi, thậm chí ả còn không nhịn được mà kéo vạt áo của phụ thân như khi còn bé.

“Phụ thân à, người có nghe con nói không đấy? Hoàng thượng có tình cảm thật lòng với con hay chỉ là giả dối mà người còn không biết hay sao? Nếu Hoàng thượng đã có ý nghĩ đó, vậy thì ước mong của phụ thân sắp thành hiện thực rồi. Đến lúc đó, nhà họ Trương chúng ta chính là Hậu tộc, là đại gia tộc đệ nhất của Đại Lương chúng ta, đến lúc đó…” Lương phi không kiềm chế nổi mà vẽ ra tương lai của mình và phụ thân, lúc nói ả rất phấn khởi và vui sướng, giống như tất cả mọi thứ mà ả miêu tả sẽ thành sự thật ngay vậy.

Trương Tiên Huy nhìn gương mặt vui sướng của con gái, sự lo âu ban đầu vẫn quẩn quanh trong lòng ngày càng ít đi. Ông ta đánh giá cao tình cảm nồng nàn của Tống Vĩnh Kỳ dành cho Ôn Yến, cũng đã nhìn lầm Tống Vĩnh Kỳ. Nếu lúc nãy ông ta không tận tai nghe được những câu nói quan tâm đó, Trương Tiên Huy không thể nào dám tin rằng, vị Hoàng thượng giữ mình năm năm vì Ôn Yến lại thật sự thích người phụ nữ khác, con gái của mình, con gái của Lương Khuê…

Trương Tiên Huy chậm rãi đi tới trước mặt Lương phi, nhỏ giọng nói bên tai ả: “Ngày mai con đi gặp Ôn Yến, tìm cơ hội đánh với cô ta một trận.”

“Phụ thân, chẳng phải khi trước người dặn con đừng trêu chọc cô ta hay sao? Vả lại Hoàng thượng đã hạ lệnh không cho phép chúng con vào Thải Vi cung, bây giờ cô ta bị thất sủng trốn trong Thải Vi cung không ra ngoài, con muốn tìm cô ta gây phiền hà cũng không gặp cô ta được, con…”

Lương Quý phi không hiểu tại sao phụ thân lại bảo mình đi tìm Ôn Yến, còn muốn tìm cớ đánh với Ôn Yến một trận.

Tuy bây giờ Hoàng thượng không đối xử với Ôn Yến như khi trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đi thăm cô ta mà, dù sao tình nghĩa nhiều năm của hai người họ vẫn còn đó.

Ả sợ nếu như mình thật sự đánh nhau với Ôn Yến, đến lúc đó Tống Vĩnh Kỳ sẽ thiên vị Ôn Yến, đến tận bây giờ ả vẫn nhớ đến sắc mặt âm u của Hoàng thượng sau khi biết Quý Thái phi gọi Ôn Yến.

Lúc đó Hoàng thượng không hề yêu thích ả, ả có thể liều một phen, nhưng bây giờ ả thật không muôn mang hạnh phúc của mình ra đánh cược một lần.

Bây giờ Ôn Yến đã trở thành một sự tồn tại mà những người phụ nữ trong hậu cung tự động lơ là. Tức là dù biết Hoàng thượng không còn đối xử với cô được như xưa, nhưng cũng không ai đi trêu chọc cô.

Có thể là sợ Hoàng thượng lại nghĩ tới Ôn Yến mà lại quên mất bọn họ, có thể là sợ đối địch với Ôn Yến sẽ khiến Hoàng thượng giận dữ, từ đó cắt đứt mất mong muốn trở thành sủng phi của mình. Cũng có thể là kiêng dè trước thân phận Môn chủ của Phi Long Môn và người đứng đầu hậu cung của cô.

Thế nên bọn họ cùng quên Ôn Yến đi, bây giờ đột nhiên phải đối mặt với Ôn Yến, tận đáy lòng của Lương Quý phi đều không chắc chắn.

Trương Tiên Huy khẽ nói câu này, ông ta thật không có cảm gì trước cái cưng chiều mà con gái để ý, bây giờ ngự y đã lén nói cho họ rồi, con gái mang thai đứa bé trai, chỉ cần con gái có thể sinh đứa bé ra, nhờ vào sự kinh doanh của nhà họ Trương trong bao nhiêu năm qua, bọn họ có thể làm cho Hoàng tử trở thành Hoàng thượng.

Ông ta muốn thăm dò thái độ của Hoàng thượng với Ôn Yến chính là chuyện quan trọng hơn cần làm.

“Nếu con muốn phụ thân đứng về phía Hoàng thượng, từ đây cùng chung mối thù với Hoàng thượng, vậy phụ thân nhất định phải biết được tâm tư của Hoàng thượng đối với Ôn Yến.” Thấy Lương Quý phi hơi do dự, Trương Tiên Huy nói khẽ, khi nói trên mặt rất ưu sầu.

Bây giờ Trương Tiên Huy vẫn chưa xác định Hoàng thượng đã cạn tình với Ôn Yến hay chưa, nếu ngài thật sự coi Ôn Yến như phi tần bình thường, vậy thì có vài việc ông ta cần bắt đầu bắt tay vào làm rồi.

“Nhưng phụ thân à…” Đối với việc chống lại Ôn Yến, trong lòng Lương Quý phi vẫn còn sợ hãi, ả muốn tranh thủ thêm nhưng hiển nhiên là Trương Tiên Huy đã quyết định rồi. Về việc Lương Quý phi cuống cuồng tranh thủ, ông ta chỉ nói một câu: “Nếu như Hoàng thượng không thể nào quên hết tình cảm với Ôn Yến, đến lúc đó đứa bé rất khó làm Thái tử rồi trở thành Hoàng thượng.”

Câu nói của Trương Tiên Huy làm cho Lương Quý phi lập tức bình tĩnh lại, ả nhìn Trương Tiên Huy, một hồi lâu mới kiên quyết gật đầu.

Nếu vì phụ thần hay vì mình, có thể Lương Quý phi vẫn còn kiêng dè, nhưng vì con, Lương Quý phi cảm thấy mình nên liều một phen.

Chỉ là làm sao để xảy ra xung đột với Ôn Yến đây? Phải làm sao để tránh đi sự giận dữ của Hoàng thượng? Có cần dẫn theo mấy người đi cùng mình, đến lúc đó dù Hoàng thượng có tức giận đi nữa, nhiều người cùng làm sai thì không trách ai được, vậy cơn giận của Hoàng thượng sẽ không chỉ hướng về mình.

“Còn nữa, con phải tạo mối quen hệ tốt với Lan Quý phi, không được làm bậy biết chưa?” Trương Tiên Huy vốn định rời đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó bèn quay đầu nói với con gái.

Trước đó lúc mà Trương Tiên Huy muốn Lương Quý phi gây xung đột với Ôn Yến thì ả chỉ không muốn thôi, bây giờ nghe được lời nói của Trương Tiên Huy, ả nổi giận rồi.

Bởi vì Lan Quý phi khác với Ôn Yến, ả và Ôn Yến vẫn luôn là kẻ thù, nhưng Lan Quý phi ấy à, nhiều ngày trước vẫn nói với ả rằng hai người họ là chị em với nhau, cần trông coi giúp nhau, chứ không phải là đoạt đi người đàn ông của ả.

Hơn nữa còn mượn cớ thăm hỏi sức khỏe của ả để đoạt đi sự chú ý của Tống Vĩnh Kỳ. Chuyện này khiến Lương phi sao có thể nuốt nổi cơn giận này?

“Tại sao? Nếu không do con tiện nhân đó, hôm nay Hoàng thượng cũng không rời đi. Ngày đó con tiện nhận đó mắt qua mày lại với Hoàng thượng ngay trong cung của con, câu mất hồn của Hoàng thượng, con…” Lương phi vì không cam lòng nên mấy hôm nay vẫn luôn làm khó dễ Lan Quý phi, ba lần bốn lượt mượn cớ đứa bé trong bụng để cướp Hoàng thượng về từ trong cung của Lan Quý phi.

Đọc truyện chữ Full