DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 467

CHƯƠNG 467: KHÔNG ĐƯỢC

“Tỷ tỷ, phụ thân đã nói, chỉ có giết chết Ôn Yến, Trọng Lâu sẽ không đáng lo ngại nữa, đến lúc đó con của muội sẽ trở thành Thái tử, khi đó bất kể là Trương gia bọn muội hay Lương gia của tỷ đều có tương lai. Phụ thân còn nói, bọn họ đưa chúng ta vào cung, cũng là vì vinh quang của gia tộc, bọn họ còn nói…” Lương quý phi vừa nói vừa rơi lệ, còn chưa dứt lời, ả đã nhào vào lòng Lan quý phi, gào khóc.

Lan quý phi chỉ nhẹ giọng an ủi, dáng vẻ tay chân luống cuống, nhưng bất kể nàng ta có khuyên thế nào, Lương quý phi vẫn không ngừng khóc.

Mục đích của ả ta vô cùng rõ ràng, người thông minh như Lan quý phi sao lại không nhìn ra, nhưng bị ả lợi dụng như vậy, Lan quý phi thật sự là không cam lòng.

Thủ đoạn đơn giản như vậy, chỉ diễn một màn tình cảm tỉ muội sâu đậm, còn có đứa trẻ trong bụng và tương lai cả hai gia tộc, Lan quý phi lại không nói ra được lý do nào để không làm.

Lan quý phi cảm thấy Lương quý phi ngu xuẩn này, việc thông minh nhất cả đời từng làm chính là đi đối phó mình, nàng ta thậm chí không tìm được lý do nào để từ chối.

“Muội muội, muội để tỷ suy nghĩ một chút xem làm thế nào, chúng ta phải im lặng mà làm, không thể để lưu lại mối họa về sau.” Lan quý phi khẽ nói, đáy lòng oán hận không thôi.

“Tỷ tỷ, chúng ta phải nhanh chóng, phụ thân không cho chúng ta thời gian quá lâu, muội sợ lắm, muội…” Lương quý phi vừa nói vừa khóc. Từ đầu đến giờ, ả ta không hề nhắc đến đứa trẻ trong bụng, nhưng lúc nói chuyện tay vẫn luôn vuốt ve trên phần bụng mềm mại, dáng vẻ tình mẫu tử sâu đậm.

“Tỷ biết, tỷ biết, muội về trước đi, nếu tỷ đã đồng ý với muội, đương nhiên phải làm, muội cứ yên tâm đi, đi về trước đã.” Lan quý phi không muốn nghe Lương quý phi khóc ở đây nữa, tình cảm giả tạo lại tràn ngập mưu tính, ngồi nghe làm đầu nàng như muốn phồng cả lên.

“Vẫn là tỷ tỷ tốt nhất, chỉ có tỷ hiểu rõ muội muội nhất, còn hơn cả phụ thân muội. Tỷ tỷ, sau này tỷ là tỷ tỷ ruột của muội muội, đứa nhỏ trong bụng muội cũng là con tỷ, nếu đứa nhỏ này sau này thật sự có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, tỷ tỷ và muội đều là Hoàng thái hậu.” Lương phi không ngờ Lan quý phi lại đáp ứng nhanh như vậy, ả gần như không thể tin vào tai mình, nhưng lập tức, ả liền ngàn vạn lần tạ ơn đối với sự đáp ứng của Lan quý phi, mỗi một câu đều vô cùng chân thành.

Lan quý phi thầm cười trào phúng trong lòng, không ngừng gật đầu, dáng vẻ như bị làm cho cảm động, sau đó cấp tốc tiễn Lương quý phi rời đi. Chờ Lương quý phi đi rồi, nụ cười trên mặt Lan quý phi cũng biến mất, sắc mặt nàng ta âm trầm đến mức vắt ra nước, Ý Như vốn tưởng nàng ta muốn trút giận một phen, không ngờ cuối cùng nàng ta chỉ than thở một tiếng, nói hai chữ, ngu xuẩn..

Lương quý phi rời khỏi cung Lan Chi không lâu, Lan quý phi sửa soạn đến cung Thải Vi, lúc nghe được tin này, Lương quý phi vui vẻ đến mức suýt nhảy dựng lên, ả ta không ngờ Lan quý phi vậy mà đi thật.

Nghĩ đến sau này ả sẽ là phi tần có con duy nhất trong hậu cung, nghĩ đến sau này mình sẽ mất đi hai đối thủ mạnh là Lan quý phi và Ôn Yến, Lương quý phi phấn khích đến mức đầu ngón tay đều run rẩy.

Mà trong cung Thải Vi lại không giống những gì Lương quý phi nghĩ, không có âm mưu tính toán, Ôn Yến và Lan quý phi chỉ yên tĩnh ngồi đối diện nhau, ngồi thật lây cũng không nói chuyện.

“Ngươi không tò mò ta đến cung Thải Vi để làm gì?” Lan quý phi thăm dò mà hỏi.

“Nếu có chuyện quan trọng ngươi nhất định sẽ nói, ta có gì mà phải sốt ruột.” Ôn Yến ung dung nói, giống như không quan tâm đến chủ đề mà Lan quý phi và bản thân mình sẽ nói.

Nhìn dáng vẻ của Ôn Yến, trong lòng Lan quý phi xúc động thật lâu, người phụ nữ này phải rất tự tin, rất tin tưởng vào người đàn ông của mình, mới có thể bình tĩnh không lo lắng như vậy khi nhìn thấy nàng ta.

“Ngươi gặp phiền phức, ta cũng không ngăn cản được, ngươi có lẽ sắp phải trúng độc.” Lan quý phi do dự một chút, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói.

“Chuyện này ngươi có thể nói với Kỳ, nếu chàng đồng ý, đừng nói là trúng độc, cho dù muốn lấy mạng của ta cũng không sao.”

Ôn Yến vừa dứt lời, Lan quý phi liền ngẩn đầu nhìn cô, nói: “Vẫn là ngươi hung hăng.”

“Ai muốn lấy mạng ta?” Ôn Yến rất tùy ý hỏi, cô đương nhiên biết có rất nhiều người muốn lấy mạng mình, nhưng có thể khiến Lan quý phi ra tay, cô gần như đã đoán ra là ai.

“Còn không phải Lương quý phi sao, muốn hại ta, thuận tiện hại luôn cả ngươi, ả ta ngồi làm ngư ông đắc lợi.” Lan quý phi khẽ nói, trong lời nói mang theo chút bất đắc dĩ.

“Vậy ngươi cứ làm đi, thời cơ tốt như vậy, bỏ lỡ rồi không gặp được nữa đâu.” Ôn Yến khẽ nói, khóe miệng đầy vui vẻ, cô vẫn luôn chờ đợi Lương quý phi hành động, hiện giờ cuối cùng cũng chờ được.

“Ngươi lại không muốn trúng độc, ta muốn vu oan cho ả ta cũng không được, cho nên, cầu xin ngươi giúp ta.” Lan quý phi bất đắc dĩ nói, gỡ chuông phải do người buộc chuông, nàng cũng không thể thật sự hạ độc Ôn Yến chứ?

“Ngươi bàn bạc với nàng ta xem dùng độc gì, ta đã kêu người truyền tin cho tì nữ của nàng ta, thuốc độc sẽ đến tay nàng ta sớm thôi, nhưng ngươi phải cam kết, nàng ta sẽ không đi tìm Khanh Nhi.” Ôn Yến khẽ nói, cô đã chờ đợi ngày này từ lâu, cho nên từ nhiều ngày trước cô đã sai bảo Tiểu Thiến liên lạc với bạn bè lúc trước của mình, cũng đã đem tin tức về thuốc độc trong lúc vô ý truyền đến người ở bên cạnh Lương quý phi.

“Chuyện này ta sẽ làm, có điều chuyện bị trúng độc, ngươi vẫn phải thương lượng với Hoàng thượng cho tốt, tốt nhất là phải chịu một chút đau khổ không ảnh hưởng từ thuốc độc, đến lúc đó ngự y bên kia…” Lan quý phi có ý tốt nhắc nhở Ôn Yến, Ôn Yến chỉ gật đầu.

Lan quý phi ngồi thật lâu ở cung Thải Vi, ngồi cạnh Ôn Yên, dù không nói lời nào, trong lòng vẫn thấy tĩnh lặng.

Nàng dường như cuối cùng cũng hiểu vì sao Hoàng thượng thích Ôn Yến, ở nơi đây của cô có thể không có trà tốt nhất rượu ngon nhất, trong có bày trí xa hoa, nhưng lại có sự yên tĩnh và tùy ý, khiến lòng người cảm thấy thoải mái.

“Không có việc gì thì về sớm một chút đi, quan hệ của chúng ta hiện giờ, không thích hợp ở cùng một chỗ lâu đâu, sẽ có lời đồn đại, chuyện này của Lương quý phi, ta tin ngươi có thể làm tốt.” Lời nói của Ôn Yến dừng lại đúng lúc, lại khiến Lan quý phi kinh sợ, cảm thấy như cô đã nhìn thấu tất cả suy tính của mình.

“Yên tâm, nếu Hoàng thượng và môn chủ đã hứa cho ta một tương lai, vì tương lai đó, ta cũng phải chiến đấu.” Lan quý phi gật đầu nói.

Lan quý phi vừa đi, Tống Vĩnh Kỳ đã tới, thấy Ôn Yến vẫn khỏe mạnh, y mới thở phào, nhẹ giọng hỏi: “Lan quý phi tới tìm nàng làm gì?”

“Một chút chuyện nhỏ thôi.”

“Nếu là chuyện nhỏ thì nàng ta đã tìm ta để nói rồi, không cần phải tìm nàng, Ôn Yến, giữa chúng ta không cần phải giấu giếm, chuyện nàng quyết định làm, dù ta không muốn, cũng sẽ cho phép nàng làm.” Tống Vĩnh Kỳ thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ.

Tính tình Ôn Yến chỉ có y hiểu rõ nhất, chuyện cô quyết định, cho tới bây giờ y đều không từ chối được.

Cho nên y thường cảm thấy Ôn Yến là số kiếp của y, là điểm mấu chốt và nguyên tắc của y.

“Ta có lẽ sẽ phải trúng độc.” Ôn Yến hờ hững nói, nhưng lời nói của cô vừa kết thúc, Tống Vĩnh Kỳ quyết đoán nói một câu: “Không được.”

“Yên tâm, ta là đại phu, ta muốn trúng độc thì sẽ tự chuẩn bị tốt, không có gì nguy hiểm.” Ôn Yến thấy thái độ kiên định của Tống Vĩnh Kỳ, nhanh chóng giải thích.

“Vậy cũng không được.” Giọng điệu Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng hơn, nhưng thái độ vẫn kiên định.

Ôn Yến không nói chuyện, cô chỉ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, không hiểu sao lại khiến Tống Vĩnh Kỳ hơi hoảng hốt, nhưng y vẫn ổn định tâm trạng, một lần nữa nghiêm túc nói với Ôn Yến: “Chuyện này, không có chỗ để thương lượng, không được.”

Làm sao y có thể để Ôn Yến lại mạo hiểm, dù không có chút sơ hở nào cũng không được, y sẽ không bao giờ để Ôn Yến chịu chút nguy cơ nào nữa, y sẽ bảo vệ Ôn Yến, không để cô phải chịu bất cứ nguy hiểm nào nữa.

Đọc truyện chữ Full