DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 472

CHƯƠNG 472: ÔN YẾN BỊ ĐẦU ĐỘC

“Vậy thì phải đợi ngươi khỏe lại. Tuy rằng ta có thể giải chất độc cái chết ba mươi ngày này, nhưng giải độc cũng cần một quá trình. Ta thật không nhẫn tâm nhìn đồng minh mang một thân bệnh tật đi làm việc cho chúng ta.” Ôn Yến khuyên bảo nói.

Nếu nói về chuyện muốn thực hiện kế hoạch của họ càng sớm càng tốt thì không có ai vội vã hơn Ôn Yến.

Lan Quý Phi không nói thêm lời nào, nhìn bóng lưng Ôn Yến rời đi, trong đáy mắt chợt lấp lánh nước mắt.

Nàng ta vẫn cho rằng cuộc sống này của chính mình chỉ có cô đơn, nhưng thật không ngờ đến lúc nàng ta chuẩn bị liều mình một phen vậy mà lại gặp được sự ấm áp không thể có được này, mà lý do nàng ta đem đến cho mình sự ấm áp này vậy mà lại là họ là đồng minh. .

Sau khi Tống Vĩnh Kỳ biết được rằng Ôn Yến đã giải độc cho Lan Quý Phi, chàng nhanh chóng đến bên cạnh Ôn Yến.

Hiện tại chàng không muốn Ôn Yến đụng vào bất cứ thứ gì nguy hiểm, trong khoảng thời gian này, mặc dù ở bên cạnh Ôn Yến nhưng trong lòng chàng vẫn đau đáu chuyện được và mất, chàng luôn cảm thấy rằng Ôn Yến sẽ lại bị tổn thương, vì vậy chàng không muốn cô chạm vào bất kỳ người hay chuyện gì nguy hiểm.

“Nàng có thể giải độc thì cứ sai người đưa thuốc giải tới là được rồi. Sao phải đích thân đến đó? Bây giờ thân thể nàng yếu ớt lại còn mang thai đứa nhỏ, ngộ nhỡ …” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, đầy bụng trách mắng cũng đều biến thành giọng điều hòa nhã.

“Ta sợ rằng độc dược của họ không chỉ là độc cái chết ba mươi ngày.” Ôn Yến nhẹ giọng nói.

Cô biết chuyện mà Tống Vĩnh Kỳ và Khanh Nhi đã nhìn thấy trước cổng cung Thái Vi, thậm chí cô có thể kết luận lần này chính là do Khanh Nhi hạ độc, vì thế nên cô không yên tâm, sợ rằng đằng sau chất độc cái chết ba mươi ngày sẽ còn có chất độc khác.

Những chất độc mà trước đây cô đã giải đều như vậy, sau khi giải độc vẫn còn những chất độc khác , mà những chất độc đó luôn khiến cô không yên tâm.

“Chất độc cái chết ba mươi ngày đã là chất độc chết người rồi, nàng ta không cần thêm chiêu đằng sau nữa.” Nhìn vẻ mặt lo lắng không thôi của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng thuyết phục.

“Hy vọng là như vậy.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, trong giọng nói ôn hòa vẫn ẩn chứa sự lo lắng không thôi.

Bây giờ chất độc Lãnh Ninh, chất độc của bọn Tiểu Thiến, và chất độc cái chết mười ngày, Phi Long Môn đã cử những người ưu tú nhất đi tìm những người trúng độc đó nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy …

Điều này khiến cô không thể không lo lắng, cô luôn cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy …

“Bọn Lan Quý Phi không sao chứ?” Tống Vĩnh Kỳ không nhịn được hỏi, mặc dù biết Ôn Yến ra tay nhất định là mười phần nắm chắc nhưng hiện tại là thời điểm mấu chốt quan trọng, chàng vẫn không muốn đồng minh của mình xảy ra vấn đề gì.

“Không sao đâu, hơn nữa lần này Khanh Nhi cũng coi như đã vô tình giúp ta.”

“Khanh Nhi, nàng đừng có liên quan gì đến Khanh Nhi, hiện tại nàng ta là một kẻ điên rồi.” Nghĩ đến gương mặt sáng rực của Khanh Nhi, nghĩ đến tiếng gầm rú cuồng loạn của nàng ta, Tống Vĩnh Kỳ chỉ cảm thấy sởn gai ốc.

“Ta biết rồi, chàng yên tâm.” Ôn Yến đương nhiên biết Tống Vĩnh Kỳ đang lo lắng điều gì, bây giờ cô đang mang thai, tự nhiên không muốn đặt mình và con vào nguy hiểm, cho nên đối với Khanh Nhi, tránh xa mới là lựa chọn tốt nhất.

Những lời đồn đại trong cung cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì Lan Quý Phi và Lương Quý Phi vậy mà lại hoàn toàn thoát chết.

Những tin đồn lan truyền trong hoàng cung ngoài việc ai mới là kẻ giết người thực sự, lại càng nhiều hơn là về việc ai là người đã cứu mạng hai người họ.

Có người nói là Nhu Quý Phi bởi vì có người nhìn thấy Nhu Quý Phi đang hí hoáy mấy cây thuốc, có người nói là Ôn Yến, bởi vì trong cung ai nấy đều biết y thuật của Ôn Yến xuất thần thế nào, cũng có người nói rằng chỉ có ngự y trong cung mới có thể chế ra được thuốc giải cho chất độc cái chết ba mươi ngày.

Đúng lúc mọi người đã thở phào nhẹ nhõm thì Ôn Yến lại trúng độc bất tỉnh.

Tin tức này được lan truyền khắp hậu cung trước cả khi đến tai Tống Vĩnh Kỳ.

Hơn nữa còn có một mối quan hệ nhân quả: Lan Quý Phi và Lương Quý Phi bị Ôn Yến đầu độc, Ôn Yến giải độc cho hai người họ để lấy lòng Hoàng thượng, Lan Quý Phi và Lương Quý Phi tức giận bèn đầu độc Ôn Yến.

Những lời đồn thổi cứ truyền từ miệng người này sang miệng người khác, thêm mắm dặm muối, cuối cùng truyền thành thành một bộ phim cung đấu.

Lúc Tống Vĩnh Kỳ vội vã chạy đến cung của Ôn Yến, Gia Cát Minh đang bắt mạch cho Ôn Yến, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đến, vẻ mặt hơi oán trách cùng tức giận.

“Thân thể nàng ấy hiện tại yếu ớt, không chịu nổi bất kỳ độc dược nào dù chỉ một chút, ngài vậy mà lại…”

Chất độc trong người Ôn Yến đối với Gia Cát Minh rất quen thuộc, phương pháp giải độc này Ôn Yến cũng đã bàn bạc với Gia Cát Minh, nên chàng ta xác định đây lại là một màn kịch khác do Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ bày ra, chỉ là khiến Ôn Yến trúng độc, Gia Cát Minh vẫn không thể chấp nhận được, nhất là với thể chất hiện tại của Ôn Yến …

“Cát Minh, ta cũng giống như ngươi, không muốn nàng ấy bị thương một chút nào. Ta bảo nàng ấy vào cung là để bảo vệ nàng ấy, không phải là để làm nàng ấy bị thương, nhưng ngươi cũng biết tính tình của nàng ấy, nếu nàng ấy đã quyết định làm gì, ta căn bản không thể ngăn cản.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong không nhịn được thở dài.

Lúc trước chàng nào có đồng ý cho Ôn Yến làm như vậy, nhưng Ôn Yến từ trước đến giờ dường như chưa từng quan tâm đến ý kiến của chàng.

Tiếng thở dài của Tống Vĩnh Kỳ làm cho Gia Cát Minh bừng tỉnh từ trong cơn giận, chàng ta cũng hiểu được tính tình Ôn Yến.

“Ngươi có thể giải được loại độc này không?” Trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ mang theo chút thăm dò, tuy rằng biết Ôn Yến có thể là cố ý trúng độc, nhưng chàng vẫn sợ ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…

“Chất độc này đối với thân thể không có ảnh hưởng gì, vì thế Hoàng thượng nên giải quyết những chuyện nên xử lý, sau đó để cho Cát Minh giải độc.” Thiên Sơn vốn luôn canh giữ bên cạnh Ôn Yến nhẹ giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ.

“Cát Minh, trước tiên giải độc đi. Chúng ta giấu bên ngoài tin tức đã giải độc là được.” Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Thiên Sơn, y biết rất rõ lúc này Thiên Sơn có thể nói ra những lời như vậy nhất định là do Ôn Yến đã dặn dò. Chất độc ở trong người làm sao mà có thể không ảnh hưởng đến cơ thể.

“Hoàng thượng, Môn chủ đã nói là chờ giải quyết xong việc rồi mới giải độc.” Thiên Sơn hơi nóng vội, Ôn Yến đã từng nói trong triều toàn là cáo già, chuyện chia rẽ Trương Tiên Huy và Lương Khuê không thể mắc bất cứ sai lầm nào nữa, Hoàng thượng quyết định như vậy, sợ là …

“Đây là Hoàng cung của trẫm, cung Thái Vi của trẫm, trẫm muốn tin tức gì truyền ra ngoài thì sẽ là tin tức đó được truyền ra ngoài.” Tống Vĩnh Kỳ rất kiên định và cố chấp, trong lòng chàng Ôn Yến mới là lớn nhất, lại nói trong ngoài cung Thái Vi đều là người của Phi Long môn, chàng có thể yên tâm về lòng trung thành của mấy người Phi Long môn.

“Hoàng thượng, Môn chủ…”

“Môn chủ của ngươi hiện tại đã hôn mê, trong cung Thái Vi này ta nói thế nào thì là thế ấy.”

Thiên Sơn cũng không thể tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ đành tuân theo mệnh lệnh của Tống Vĩnh Kỳ.

Là tỳ nữ của Ôn Yến, nàng ta quan tâm đến Ôn Yến không kém gì Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta càng biết rõ rằng gần đây tình trạng thân thể của Ôn Yến đang xấu đi.

“Người đâu, đi cung Lan Chi.” Thấy Gia Cát Minh đã chuẩn bị giải độc cho Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng mới yên lòng, nếu Ôn Yến đã muốn giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt, vậy chàng sẽ tăng tốc độ, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì chuyện của bản thân đã được giải quyết rồi.

Vì vậy, đến cung Lan Chi tra khảo manh mối, tìm ra hung thủ thực sự đã trở thành ưu tiên hàng đầu.

Tống Vĩnh Kỳ mang vẻ mặt tức giận bừng bừng xông vào cung Lan Chi, nhìn Lan Quý Phi đang ngồi trên giường thêu hoa, toàn thân bùng phát lửa giận, chỉ lạnh lùng nhìn Lan Quý Phi, nhưng lại khiến Lan Quý Phi cảm thấy trở nên khó thở. .

Mà Lương Quý Phi nghe nói Ôn Yến bị đầu độc bèn sốt sắng đến cung Lan Chi cũng mang sắc mặt trắng nhợt lạnh lẽo nhìn Tống Vĩnh Kỳ, thậm chí đến cả đứng dậy cũng phải bám vào bên giường,

“Người đâu, lục soát cho ta.” Tống Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Lan Quý Phi và Lương Quý Phi đang run lẩy bấy, lạnh lùng nói.

“Hoàng thượng, ở chỗ này của thần thiếp …, người …” Lan Quý Phi run rẩy bước tới trước mặt Tống Vĩnh Kỹ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Nàng ta là sủng phi của Hoàng thượng, chuyện lục soát cung này quá mất thể diện, nàng ta rốt cuộc vẫn không nhịn được …

“Hoàng thượng, tỷ tỷ đã làm gì mà khiến người tức giận như vậy? Hoàng thượng nên suy nghĩ kỹ lại việc lục soát cung. Rốt cuộc chuyện này liên quan đến thể diện của tỷ tỷ, Hoàng thượng người …” Mặc dù Lương Quý Phi sợ Tống Vĩnh Kỳ, nhưng dù sao Lan Quý Phi cũng đã giúp bản thân làm vài chuyện, nên dù chỉ là ra vẻ bề ngoài, nàng ta cũng nên làm gì đó.

Đọc truyện chữ Full