DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 474

CHƯƠNG 474: LỌT VÀO MẮT CỦA LAN QUÝ PHI

Lan Quý Phi nhìn Lương Quý Phi, nói nhỏ: “Muội muội, trong mắt muội, tỷ tỷ ta lại là hạng người như vậy sao? Muội biết rõ ta làm mọi chuyện cũng là vì……”

“Tỷ tỷ, tỷ làm chuyện ác độc như vậy còn có thể vì ai chứ. Tỷ chỉ vì chính bản thân mình mà thôi. Hoàng thượng sủng ái tỷ, tỷ lại quên đi thân phận của mình, mưu toan muốn trở thành người duy nhất được Hoàng thượng sủng ái. Dạng người như tỷ, làm sao có thể xứng với sự sủng ái của Hoàng Thượng chứ. Muội đúng là mù rồi mới coi tỷ là tỷ tỷ. Muội nên tôn trọng tỷ, vậy mà tỷ lại… Tỷ tỷ, tỷ thật sự đã làm cho muội muội ta quá thất vọng rồi.

Lương Quý Phi không đợi Hoàng thượng nói đã mở lời trước. Đây là cơ hội tốt đưa Lan Quý Phi vào chỗ chết, ả ta làm sao có thể bỏ qua được.

Ả không thể để cho Lan Quý Phi nói ra tất cả mọi việc đều là cha mình sai bảo, cũng không thể để Hoàng thượng mềm lòng với Lan Quý Phi. Cách duy nhất của ả là làm cho Lan Quý Phi không còn đường để đi.

Vì Lương Quý Phi chen lời, Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chỉ là sắc mặt trở nên hung ác nham hiểm nhìn xem người phụ nữ yếu đuối quỳ trên mặt đất, đau đớn.

“Tỷ tỷ, tỷ mau nói với Hoàng thượng, tỷ chỉ là nhất thời mê muội, tỷ không xấu xa như vậy, tỷ…” Lương Quý Phi nhìn Lan Quý Phi ánh mắt thất vọng, trong lòng lại cảm thấy giật mình, không nhịn được một lần nữa mở miệng. Mặc dù nhìn thì có vẻ là đang khuyên nhủ, nhưng câu nào cũng muốn đưa Lan Quý Phi vào chỗ chết.

“Lan Quý Phi, nàng còn gì để nói?” Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng mở miệng, nhìn Lương Quý Phi diễn vở kịch vụng về như vậy, y thật sự rất chán ghét.

“Hoàng thượng, để cha của thần thiếp đến đi, thần thiếp còn có lời muốn nói với ông ấy.” Lan Quý Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu, cầu khẩn nói.

“Tỷ tỷ, tỷ gọi Lương bá phụ đến cũng vô ích, là do tỷ hồ đồ. Tỷ đừng làm liên luỵ đến tiền đồ của bá phụ nữa. Ông ấy đã lăn lộn gây dựng bao nhiêu năm rồi, thực là không dễ dàng gì.”

Lời của Lan Quý Phi lại làm cho Lương Quý Phi một lần nữa căng thẳng, nàng sốt ruột khuyên Lan Quý Phi, Lan Quý Phi lại chỉ chăm chú nhìn Tống Vĩnh Kỳ, không bị lời nói của Lương Phi lay động chút nào.

“Tỷ tỷ, tỷ thật muốn kéo cả bá phụ vào chuyện này sao? Tỷ như vậy…” Lương Quý Phi thấy Lan Quý Phi không nghe lời mình, đã rất sốt ruột. Nàng ta hiểu rất rõ. Nếu Lan Quý Phi nói những chuyện nàng ta làm với Lương Khuê thì đừng nói gia đình họ Lương, đến chính cha e rằng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.

Cha đã nói, nàng ta và Lan Quý Phi phải chăm sóc giúp đỡ nhau, dắt tay cùng tiến.

“Hoàng thượng, cầu xin người đồng ý.” Lan Quý Phi vẫn như không nghe được lời Lương Quý Phi, dập đầu ba lần, trán chạm đất.

Tống Vĩnh Kỳ tự biết tại sao Lan Quý Phi lại muốn Lương Khuê đến, cho nên phất tay ra hiệu thị vệ đi mời. Cung Lan Chi trở nên yên lặng, giống như lâm vào sự trầm tĩnh của cái chết.

Tống Vĩnh Kỳ dáng vẻ bất cần, Lan Quý Phi mặc dù quỳ trên mặt đất nhưng thần sắc lại an bình, chỉ có Lương Quý Phi là có chút đứng ngồi không yên.

Chuyện này vì liên lụy đến Ôn Yến nên Hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cho nên, không cần biết Lan Quý Phi làm gì, nàng ta cũng chỉ còn một con đường chết. Chỉ là vì sao nàng ta trước khi chết lại muốn Lương Khuê đến. Nàng ta sợ Lan Quý Phi sẽ liều lĩnh, đem chuyện của mình nói với Lương Khuê, nàng ta…

“Hoàng thượng, xin để thần thiếp nói chuyện với Hoàng thượng. Thiếp muốn khuyên nhủ tỷ tỷ.” Lương Quý Phi ôm cái bụng còn chưa to của mình, quỳ trên mặt đất thành kính cầu khẩn.

“Hoàng Thượng, thần thiếp và Lương Quý phi dù sao cũng có tình tỷ muội sâu nặng. Xin người cho phép thần thiếp được tâm sự với nàng ta. Thần thiếp sẽ cho người một câu trả lời hài lòng.” Làm cho Lương Quý Phi giật mình là chính lúc này, Lan Quý Phi cũng cùng ả thỉnh cầu Hoàng thượng. Nàng ta có thái độ thân thiết vậy khiến Lương Quý Phi hơi giật mình, khó hiểu.

“Trẫm cũng chẳng muốn nghe các ngươi nói gì nữa. Trẫm đi trước đây.” Tống Vĩnh Kỳ tự hiểu rõ ràng chuyện xảy ra tiếp sau đây không thích hợp cho mình ở lại. Hơn nữa y cũng lo lắng cho Ôn Yến nên vội vã rời đi.

Chỉ là sau khi Tống Vĩnh Kỳ rời đi, cung Lan Chi bị rất nhiều thị vệ vây người bao vây lại. Trong nháy mắt cung Sủng Phi huyên náo trước đó cũng trở nên hỗn loạn.

“Tỷ tỷ, chuyện lần này, tỷ nhất định không thể khai muội ra. Tỷ đã nói, tỷ rất mong đợi đứa bé trong bụng muội, muội…” Tống Vĩnh Kỳ vừa rời đi, Lương Quý Phi sốt ruột nói.

Lan Quý Phi chỉ nhìn Lương Quý Phi cười nhạt một tiếng, nhưng không nói gì.

“Tất cả hãy chờ cha ta đến rồi nói.” Lan Quý Phi chán không muốn nhìn Lương Quý Phi diễn kịch trước mặt mình, nói chuyện cũng rất lạnh lùng, vô tình. Nói dứt lời quay người rời đi, để lại Lương Quý Phi một mình trong điện.

“Đã chỉ còn lại một con đường chết rồi lại còn làm bộ mình là một sủng phi, đúng là…” Lương Phi hung tợn nhìn Lan Quý Phi rời đi. Ả ta giờ đây đến tình chị em sâu nặng cũng không còn muốn diễn nữa rồi.

Chỉ là mặc kệ Lương Quý Phi có cáu như thế nào thì Lan Quý Phi cũng đã quyết định không nói với ả. Lúc Lương Khuê vừa tới cung Lan Chi, Lương Quý Phi sốt ruột tiến đến hành lễ, cao giọng nói: “Bá phụ, tỷ tỷ hồ đồ, tỷ ấy dám hạ độc Ôn Yến.”

Lương Khuê nhìn Lương Quý Phi, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ Lan đâu?”

Lương Quý Phi hơi luống cuống, nhìn Lương Khuê chỉ chỉ về phía tẩm cung.

Lúc Lương Khuê đang định tới tẩm cung thì Lan Quý Phi chậm rãi đi từ trong tẩm cung ra, nhẹ nhàng nói với Lương Khuê: “Cha, cha đưa con gái vào cung, rốt cục là để con có thể được đến Hoàng thượng sủng ái, hạ sinh hoàng tử. Để nhà họ Lương chúng ta vinh quang cửa nhà, hay là vì hi sinh con gái làm áo cưới cho gia tộc nhà người khác ?”

Lời nói của Lan Quý Phi rất thẳng thắn. Lời còn chưa dứt Lương Khuê lập tức thay đổi sắc mặt. Lựa chọn của ông ta đương nhiên là lựa chọn đầu tiên. Nhất là bây giờ con gái mình là người có vị trí trong lòng Hoàng thượng, được Hoàng Thượng sủng ái, hạ sinh hoàng tử cũng chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó…

Lúc này hi sinh con gái, ông ta làm sao có thể làm được.

Còn Lương Quý Phi cũng hiểu rõ lời nói của Lan Quý Phi. Ả bây giờ mới hiểu được, thì ra Lan Quý Phi muốn Lương Khuê vào cung là có mục đích này. Nàng ta không muốn làm con cờ của ả.

“Tỷ tỷ, bây giờ chất độc trong tay tỷ. Chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ là giờ bá phụ muốn bảo vệ chị cũng khó. Muội sẽ nghĩ cách bảo vệ mạng sống của tỷ. Sau này chờ con ta trở thành Hoàng thượng, thì lúc đó tỷ sẽ là Quý Phi nương nương danh gía, tỷ…” Lương Quý Phi sốt ruột giải thích, Bây giờ Lan Quý Phi đã lực bất tòng tâm, ả cũng không thể để cho mình trở thành cái bia đỡ trước khi chết của nàng ta được.

“Quý phi muội muội, chất độc kia rốt cục là ai bỏ trong lòng muội biết rõ. Là muội muốn dồn ta vào chỗ chết. Nếu không phải muội sẽ không đẩy ta vào chỗ chết lúc Hoàng thượng ở đây.” Lan Quý Phi lạnh lùng nói. Lúc này nàng ta nhìn về phía Lương Quý Phi, thần sắc càng vô tình hơn. Chỉ còn căn phòng lạnh lẽo đến ngột ngạt, người trước mặt và Lan Quý Phi dịu dàng thân thuộc hai người.

“Ý Như, ngươi nói lại những lời hôm nay Lương Phi nói với Hoàng Thượng một lần nữa.” Lan Quý Phi nhẹ nhàng nói với Ý Như. Nói xong đứng bên Lương Khuê, lạnh lùng nhìn về phía Lương Quý Phi.

Ý Như nhìn Lương Khuê, chậm rãi mở miệng, không chỉ nói lại những lời châm ngòi ly gián mà hôm nay Lương Quý Phi nói, mà còn nhấn mạnh với Hoàng Thượng chuyện muốn phong Lan Quý Phi làm Hoàng Quý Phi, chuyện ả ngăn cản. Đương nhiên, còn chuyện trước đó Lương Quý Phi vào cung thỉnh cầu Lan Quý Phi giúp ả đối phó Ôn Yến. Tất cả được nhắc lại không sót một chữ.

Sắc mặt Lương Khuê ngày càng nặng nề. Nghe Ý Như nói mà Lương Quý Phi đã hận không thể tìm được một cái chỗ chui xuống. Ả ta không ngờ, thì ra âm mưu của ả đã sớm lọt vào mắt của Lan Quý Phi. Chỉ là nàng ta không nói mà thôi. Hoặc là quá khinh thường, hoặc là, chỉ là vì chờ đến lúc cảnh này diễn ra…

Đọc truyện chữ Full