DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 489

CHƯƠNG 489: TRIỀU ĐÌNH DẬY SÓNG

Tuy là cặp song sinh độc lạ nhưng so với Kinh Mặc, Trọng Lâu quá thật thà.

Cho nên Ôn Yến mới nói như vậy với Trọng Lâu, còn đối với cô nhóc Kinh Mặc một bụng phù thủy thì cô lại muốn dập tắt hi vọng tàn sát tứ phương của cô bé, cô hi vọng Trọng Lâu có thể hiểu được thiện ác của lòng người vì sau này cậu bé sẽ trở thành một vị quân vương nhìn xa trông rộng, cô hi vọng An Nhiên có thể hiểu được bổn phận của thầy thuốc vì sau này cậu bé sẽ hành y cứu người, còn Kinh Mặc, Ôn Yến chỉ hi vọng cô bé sẽ được yêu thương, sau này có thể tìm được một nam nhân cưng chiều sống yên ổn nốt quãng đời còn lại.

Vì thế cô không hi vọng Kinh Mặc tiếp xúc quá nhiều với chém giết, hiểu quá rõ lòng người, cô đem toàn bộ lý tưởng an ổn của đời này gửi gắm lên người Kinh Mặc.

”Kinh Mặc, tương lai của con và Trọng Lâu không giống nhau, mẹ hi vọng cuộc sống sau này của con sẽ suôn sẻ, được người đàn ông mình yêu cưng chiều, không cần phải lang bạc khắp nơi, chỉ cần một đời an ổn là được rồi.” Ôn Yến nói khẽ, lời nói đầy xúc động, cô biết rõ cảm xúc hiện tại của mình có khả năng Kinh Mặc sẽ không hiểu, nhưng đây là mong cầu giản đơn của một người mẹ đối với tương lai của con gái mình.

”Kinh Mặc, con nghỉ ngơi cho tốt đi, mẹ ở đây chờ tin tức.”

”mẹ, con đợi cùng.” Kinh Mặc nhu thuận ngồi bên cạnh Ôn Yến, không biết vì nguyên nhân gì, quãng thời gian này cô bé luôn muốn ở cùng mẹ. Dù cơ thể vô cùng mỏi mệt thì cô bé cũng không muốn rời khỏi mẹ nửa bước.

Mà Ôn Yến chỉ có thể để cô bé dính lấy mình, cho nên ôm cô bé lên ghế, hai người một câu lại một câu, nói đến thành Nam Sơn, nói đến Cung Phục Viễn, nói đến Trần Nguyên Khánh và rất nhiều chuyện trong nhà.

Mặc Duẫn đứng ở cửa Thái Vi cung nghe họ nói, trong lòng vô cùng xúc động, cô không khỏi cảm thấy chủ nhân của bọn họ là người mẹ tốt nhất trên đời.

Chỉ là mọi thứ yên bình tốt lành bị phá vỡ rất nhanh, Thiên Sơn vội vàng đến, thấy Ôn Yến khẽ nói một câu: ”Là Trương Tiên Huy.”

Ôn Yến sững sờ nhìn về phía Thiên Sơn, hỏi: ”Trọng Lâu làm thế nào vậy? Không phải là giết người thật đấy chứ?”

Thiên Sơn nghe lời của Ôn Yến liền bật cười, cô ấy nhỏ giọng nói: ”Không đâu, hôm qua cậu ấy ra tay với thích khách kia là vì anh ta làm Kinh Mặc bị thương, hôm nay cậu bé chỉ bảo người cầm cỏ chanh gãi lòng bàn chân tên sát thủ, tên thích khách kia không chịu được nên khai rồi.”

Thiên Sơn nói một cách đơn giản. nhưng Ôn Yến lại bị những kỳ từ diệu tưởng của Trọng Lâu chọc cười. Lúc trước ở thành Nam Sơn, Trọng Lâu nói dối, Chung Phục Viễn chính là dùng cách đó để làm cho Trọng Lâu nói ra sự thực, sau đó Trọng Lâu vẫn luôn nói chẳng nhột chút nào, nhưng lại không ngờ chuyện năm ấy lại khiến cậu bé nhỡ kĩ trong lòng như vậy.

”Cho người đi nói với hoàng thượng ngay, y muốn đứng ra bênh vực Lương Phi, lần này e là…đúng rồi, tiện nói với Trần Nguyên Khánh một tiếng, nếu hắn đã có lòng ra mặt giúp Kinh Mặc thì cứ để cho hắn làm.” Ôn Yến không khỏi thở dài nói.

”Người của Phi Long Môn chúng ta muốn ra tay ư? Đối phó với tiểu chủ tử của chúng ta luôn phải trả cái giá thật lớn.” Thiên Sơn chưa rời đi, nhẹ giọng hỏi Ôn Yến.

”Xem tình hình trên triều đã, ta rất thích đánh cho sa cơ thất thế, đặc biệt là người dám có ý nghĩ động vào cặp sinh đôi.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, ánh mắt hơi sắc bén. Kinh Mặc vẫn nghe Ôn Yến nói đột nhiên mở miệng: ”mẹ, con không muốn suôn sẻ, được nuông chiều một đời, con muốn cuộc đời của con vừa vui vừa hận giống mẹ.”

Lúc Kinh Mặc nói chuyện mặt mày hớn hở, thần sắc đắc chí, hiển nhiên là cô bé rất thích cái gọi là đánh cho sa cơ thất thế của Ôn Yến.

”Con ạ, nếu mẹ của thể lựa chọn thì cũng không muốn vừa vui vừa hận như vậy, thật đấy, mẹ đặt hi vọng lên con, không hi vọng đường tình cảm của con lận đận giống mẹ.” Ôn Yến nói một cách chân thành, sao cô có thể không nghĩ tới cuộc sống mà mình mơ ước, trong lòng Kinh Mặc lại vô vị.

”mẹ, lời mẹ nói con không hiểu, nhưng con chỉ muốn hiện tại và tương lại, ai bắt nạt con thì con sẽ bắt nạt lại, ai trêu chọc con thì con tuyệt đối sẽ khiến hắn hối hận, đây mới là cuộc sống khoái lạc.” Kinh Mặc rất nghiêm túc nói với Ôn Yến.

Ôn Yến chỉ gật đầu, nhưng khóe miệng lại chua sót, nếu cuộc sống thật sự như Kinh Mặc nghĩ thì cô nào phải chịu khuất phục như vậy, cô càng không phải hết lòng hết sức, cái Kinh Mặc nói chẳng quả là hạnh phúc và tốt đẹp trong mắt một đứa trẻ mà thôi.

Vì Kinh Mặc mà sự chú ý của Ôn Yến đã rời đi, cô không thể không cảm thấy sự khác biệt giữa thế giới của con trẻ và người lớn.

Lúc này, thể giới của người lên trên triều đã giương cung bạt kiếm, Tống Vĩnh Kỳ vừa ngồi lên long ỷ, Trương Tiên Huy đã khóc rống lên nói không dạy được con, xin hoàng thượng trách phạt.

Mọi người đều mờ mịt trước lời nói của Trương Tiên Huy, chỉ có Tống Vĩnh Kỳ và vài trọng thần biết chuyện nhìn về phía trọng thần đang quỳ trên đất khóc lóc.

Dáng vẻ nhận tội Trương Tiên Huy là kết quả mà Tống Vĩnh Kỳ rộng lượng tha thứ, vì những năm này trên triều bọn họ đã quen rồi, chủ động nhận sai, sau đó Tống Vĩnh Kì sẽ luôn vì cố kỵ mặt mũi của bọn họ mà không truy cứu nữa.

Chỉ là lần này Tống Vĩnh Kỳ lại lạnh mặt, không có động tĩnh gì, Tống Vĩnh Kỳ như vậy khiến bọn họ cảm thấy xa lạ, nhất thời không biết phải làm như thế nào, lời nói chuẩn bị trước cũng không dùng đến được.

”Lương ái khanh biết mọi chuyện của hậu cung, không biết Lương ái khanh nghĩ như thế nào?” Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi mở miệng, cũng không bảo Trương Tiên Huy đứng lên, y chỉ nhìn Lương Khê.

Tất nhiên là Lương Khê biết Tống Vĩnh Kỳ làm như vậy là muốn xem thái độ của mình.

Y đã cho con gái mình vị trí Hoàng quý phi, có lẽ sẽ cho mình đứa con mà Lương quý phi sinh ra, nếu giờ ông ta cầu xin cho Trương Tiên Huy…

”Hoàng thượng, lão thần quả thực biết rõ chuyện này, chuyện này đúng là khiến người ta phẫn nộ, không phải một câu không dạy được con của Trương đại nhân là có thể dễ dàng che giấu như vậy.” Lương Khê dùng từ rất cẩn trọng, nhưng vẫn dùng những từ ngữ nghiêm trọng như khiến người ta phẫn nộ.

Tuy chỉ là mấy câu ngắn gọn nhưng đã nói rõ lập trường của ông ta.

”Hoàng thượng, quan hệ cuả tiểu nữ và Lan quý phi thân thiết, từ trước đến nay đều coi như tỷ muội kết nghĩa, mà thời gian này hoàng thượng chỉ ưu ái Lan quý phi, tiểu nữ người mang long thai, không cam lòng mới vu cáo hãm hại Lan quý phi, chỉ là sự ghen tuông của nữ hài tử, Lương đại nhân nói vậy có chút quá đáng.”

Mặc dù đã đoán được Lương Khê sẽ là địch của mình, nhưng sau khi nghe lời nói của ông ta, Trương Tiên Huy vẫn không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng, sau khi biện bạch của Lương quý phi, không khỏi chỉ trích ngôn từ của Lương Khê.

Nếu là nữ hài tử ghen tuông, dùng từ khiến người ta phẫn nộ quả thực có chút quá đáng.

”Trương đại nhân cảm thấy chỉ là chuyện ghen tuông giữa các phi tần trong cung ư?” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng hỏi, trong lời nói tràn đầy dò xét, thần sắc cũng mang theo vài phần nghi hoặc, giống như thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong cung vào hôm qua.

”Hoàng thượng, lão thần đã gặp tiểu nữ sau khi bị đưa vào lãnh cung, con bé chỉ nói bị oan, con bé không muốn hại ai cả, cho nên cái gọi là thuốc độc hãm hại Lan quý phi đều là giả, con bé không có dã tâm ác độc, con bé chỉ hi vọng hoàng thường vì cốt nhục trong bụng mà để ý đến con bé nhiều hơn, dù sao nữ nhân mang thai luôn nhạy cảm, xin hoàng thượng hãy châm chước cho suy nghĩ của nữ hài tử này.

Lời nói của Trương Tiên Huy cung kính lễ độ, chỉ là mỗi chữ nói ra chẳng khác nào chỉ trích, trách Lan quý phi cố tình gây sự, trách Tống Vĩnh Kỳ không đủ quan tâm đến Lương quý phi.

Đọc truyện chữ Full