DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 499

CHƯƠNG 499: TUYÊN BỐ CHUYỆN CÓ THAI

Lúc mà Ôn Yến làm ra hành động này, tất cả mọi người trên triều đình đã hiểu chuyện Ôn Yến bị trúng độc là ván đã đóng thuyền.

Trương Tiên Huy không có khả năng chuyển mình.

Chỉ là hiện tại tinh thần của bọn họ hoàn toàn không đặt ở trên người của Trương Tiên Huy, ông ta chắc chắn là kẻ thất bại rồi.

Giờ phút này, bọn họ chú ý đến mười một tờ giấy viết kết quả chẩn bệnh hiện ra ở trước mặt của bọn họ, nội dung trên mười một tờ giấy viết rất giống nhau, nhưng mà quan trọng nhất lại không phải là Ôn Yến đã trúng độc, mà là Ôn Yến có thai, đã đầy ba tháng rồi.

“Tiễn mấy vị đại phu này trở về đi, chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi. Trước tiên dẫn Trương Tiên Huy đi đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng dặn dò, lúc nói chuyện vẫn không quên đứng dậy đỡ Ôn Yến ngồi xuống.

“Hoàng thượng, Ôn Yến đang mang thai.” Trần Nguyên Khánh thấy hai người bọn họ yêu thương nhau như thế ở phía trên, sự hận thù trong lòng rốt cuộc cũng đã không khống chế nổi nữa, biết rõ hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất, nhưng mà hắn ta vẫn nhịn không được mà nói ra.

“Sao vậy? Ôn Yến không thể mang thai hài tử của trẫm à? Trọng Lâu và Kinh Mặc đều đã sinh ra rồi, đứa bé này cũng hẳn là có thể chứ nhỉ?” Tống Vĩnh Kỳ cười cười dò xét Trần Nguyên Khánh.

Bây giờ tất cả mọi người đều đã biết Ôn Yến mang thai, chỉ là ai cũng ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ có Trần Nguyên Khánh là kìm nén không được.

Đương nhiên là Ôn Yến có thể mang thai hài tử của hoàng thượng, ban đầu ở trên triều đình bọn họ cũng thỏa thuận với nhau rồi, chỉ cần không cho Ôn Yến danh phận hoàng hậu, bọn họ sẽ bằng lòng mắc điếc tai ngơ.

Thế nhưng lúc mà chuyện Ôn Yến mang thai xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, bọn họ lại có chút không tiếp thu được.

Cái gọi là chuẩn mực đạo đức thật sự là một vũ khí làm tổn thương hai người bọn họ, nhưng mà bây giờ bọn họ không có cách nào lấy nó ra được.

Tất cả đều là do bọn họ đã đồng ý.

“Ôn Yến đã mang thai con của ta rồi, vậy thì các ngươi chỉ cần nói tiếng chúc mừng rồi chờ đợi sự ra đời của thứ hoàng tử là được rồi.” Lúc mà Tống Vĩnh Kỳ cười nói thì nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ôn Yến, Ôn Yến liền nhanh chóng né tránh, y lại không cam tâm mà tiếp tục nắm lấy…

Trần Nguyên Khánh nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng của hắn ta rất tức giận, nhưng mà không thể nói cái gì được cả. Đứa bé kia đã ba tháng rồi, muội muội của hắn ta cũng đã tiến cung được 3 tháng…

Mà Lương Khuê nghe thấy lời nói của Tống Vĩnh Kỳ thì trong lòng càng siết chặt, thứ hoàng tử? Vậy hài tử ở trong bụng của Lương quý phi là chuyện gì đã xảy ra? Đó hẳn mới là thứ hoàng tử chứ?

Hay là…?

Lương Khuê không dám suy nghĩ, hiện tại ở trong lòng của ông ta đều là nghĩ phải làm như thế nào để đảm bảo địa vị của cháu ngoại mình, mặc dù đây không phải sinh ra từ trong bụng của Lan quý phi, nhưng mà đó cũng là cháu ngoại của mình, là hi vọng duy nhất của nhà họ Lương bọn họ.

“Hoàng thượng, Nhu phi nương nương cũng đã tiến cung được ba tháng rồi, người vẫn luôn để cho nàng ấy ấm ức, mạt tướng không phục.” Trần Nguyên Khánh đương nhiên biết không thể mở miệng nói đến chuyện hài tử được nữa, chỉ có thể cố gắng tỏ ra bất bình vì muội muội của mình.

Hắn ta thật sự không hiểu nổi Ôn Yến có cái gì tốt mà lại khiến Tống Vĩnh Kỳ mê mẩn thành bộ dạng như hiện tại, hắn ta cũng không hiểu tại sao muội muội của hắn ta thiện lương như vậy, ngây thơ như vậy, mà lại không lọt vào trong mắt của Tống Vĩnh Kỳ.

Cũng là bởi vì chuyện này, đáy lòng của hắn ta càng oán hận hơn, oán Tống Vĩnh Kỳ đã không nhìn ra được người nào thật lòng yêu y, hận Ôn Yến cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về muội muội của hắn ta.

“Trẫm cũng không lạnh nhạt nàng ấy, ngươi có thể đến bất kỳ cung nào của nương nương ở trong cung nhìn xem thử, có ai được nhận ban thưởng nhiều hơn so với nàng ấy hay không, có cung của ai xa hoa so với nàng ấy hay không, quy tắc ở trong cung của nàng ấy giống với cung của thái hậu, đây là duy nhất trong hậu cung, ngươi còn muốn phải đối đãi như thế nào nữa?” Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy bất mãn nhìn Trần Nguyên Khánh.

Lúc mà bọn họ lựa chọn đưa Trần Vũ Nhu tiến cung thì nên hiểu rõ ràng, ngoại trừ những thứ vật chất như thế này thì y cũng không cho bọn họ cái gì khác.

“Hoàng thượng, người biết rõ ràng là muội ấy không phải muốn những thứ này!” Trần Nguyên Khánh căm tức nhìn Tống Vĩnh Kỳ, dáng vẻ như hận không thể lập tức đánh Tống Vĩnh Kỳ.

“Thứ mà trẫm có thể cho nàng ấy chính là những thứ này, nếu như Nhu phi muốn ra khỏi cung, trẫm cũng sẽ thành toàn, nếu như nàng ấy muốn gả cho người khác, trẫm có thể phong cho nàng ấy một tước vị, công chúa hay là quận chúa thì sẽ tùy thuộc vào cấp bậc của hồi môn.”

Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi nói, đây chính là kết quả mà y đã suy nghĩ từ sớm, đây cũng là kết quả tốt nhất mà y có thể nghĩ được.

Thế nhưng, hiển nhiên Trần Nguyên Khánh không hài lòng với kết quả này.

“Hoàng thượng yêu thích hai nữ nhân, ba nữ nhân hay bốn nữ nhân thì có gì khác nhau, người đã có thể sủng hạnh Lương phi lúc yêu thích Ôn Yến, có hàng đêm xuân với Lan quý phi, tại sao lần nào cũng phải lạnh nhạt với Nhu nhi chứ, muội ấy là thật…” Trần Nguyên Khánh nói đến lời cuối cùng thì đáy lòng đều chua xót, hắn ta biết rõ muội muội ngốc của hắn ta thật lòng thích Tống Vĩnh Kỳ, nếu không thì cũng sẽ không kiên trì trở lại bên cạnh của Tống Vĩnh Kỳ sau khi khởi tử hoàn sinh.

Nhưng mà Trần Nguyên Khánh cũng biết rõ ràng đây là trên triều đình, hắn ta không thể nói hết chuyện nữ nhi tình trường ra được, cho nên hắn ta chỉ nói đến một nửa, hắn ta tin tưởng rằng Tống Vĩnh Kỳ sẽ hiểu.

Ôn Yến thương hại nhìn thoáng qua Trần Nguyên Khánh, không thể không nói, Trần Nguyên Khánh là một ca ca đúng với trách nhiệm, hắn ta là đang tranh thủ vì muội muội của mình.

Chỉ là hắn ta có thể nhìn thấy được tất cả ở trước mắt, nhưng lại không thể nhìn thấy được dự định ở phía sau.

Nếu như Nhu phi không phải là Trần Vũ Trúc trước kia, thì nàng ta cũng khó thoát tai kiếp lần này, sẽ trở thành quân cờ ở trong tay của cô và Tống Vĩnh Kỳ. Chỉ là nàng ta là Trần Vũ Trúc, là Trần Vũ Trúc đã không tiếc công tiếc sức để yêu Tống Vĩnh Kỳ, không ai trong bọn họ có thể nhẫn tâm kéo nàng ta vào trong vũng bùn này, mà đến bây giờ Ôn Yến đều muốn biến Trần Vũ Nhu trở thành đường lui duy nhất của mình.

Nếu như mình thật sự không thể tồn tại lâu ở trên đời, con của cô, người đàn ông của cô, có thể đều phải nhờ Trần Vũ Nhu chăm sóc.

Giống như là năm đó, lúc mà Trần Vũ Trúc sắp chết đã nhắc nhở mình như vậy.

Ánh mắt của Trần Nguyên Khánh nhìn thẳng vào mắt của Ôn Yến, trên mặt đều là vẻ buồn bực, dưới cái nhìn của hắn ta, Ôn Yến đang khiêu khích mình. Cô đã có được người đàn ông mà muội muội của hắn ta liều mạng mà cũng không chiếm được, hiện tại lại là người đã mang thai hài tử.

Nam nhân lạnh nhạt, tình địch ngoan độc, đây mới là nỗi đau lớn nhất của muội muội.

“Trẫm đối xử với nữ nhân của mình như thế nào thì đây là chuyện của chính trẫm, cũng không cần Trần tướng quân phải phí tâm.” Nếu như có thể thì Tống Vĩnh Kỳ cũng muốn giải thích cặn kẽ, thế nhưng sự thật là y căn bản cũng không thể giải thích được, y không thể nào nói với Trần Nguyên Khánh rằng chuyện y sủng hạnh Lan quý phi là giả, y cũng không thể nào nói kế hoạch của mình ra.

Mặc kệ là Trần Nguyên Khánh suy nghĩ vì muội muội của mình như thế nào, hiện tại hắn ta đã đứng ở phía đối lập của mình, hắn ta là kẻ thù của mình.

“Nếu như Trần tướng quân quả thật không yên lòng về muội muội của mình thì có thể dẫn muội muội của ngươi rời đi, ngoại trừ hứa hẹn của hoàng thượng, Phi Long Môn cũng bằng lòng bỏ ra một phần sính lễ cho muội muội của ngươi.” Nhìn gương mặt càng trở nên lạnh lùng của Trần Nguyên Khánh, Ôn Yến thở dài, thuận theo lời nói của Tống Vĩnh Kỳ mà nói.

Cô biết rất rõ ràng Trần Nguyên Khánh sẽ không chấp nhận đề nghị này, nếu như hắn ta chấp nhận thì bọn họ đã sớm không đi đến cục diện bế tắc như hiện tại.

“Ôn Yến, ngươi thật sự có quá nhiều thủ đoạn, ngươi biết là muội muội của ta sẽ là kẻ thù lớn nhất của ngươi, cho nên ngươi muốn dùng thủ đoạn như thế này để đưa muội ấy rời đi. Ta nói cho ngươi biết, nằm mơ đi.” Trên mặt của Trần Nguyên Khánh đều là lửa giận, lớn giọng kêu gào với Ôn Yến.

Ôn Yến cảm thấy ngơ ngác, rõ ràng chuyện muốn Trần Vũ Nhu xuất cung để lấy chồng như thế này thì là do Tống Vĩnh Kỳ đã nói, nhưng mà tại sao Trần Nguyên Khánh lại nhằm vào mình?

“Vậy thì ngươi cứ để Nhu phi ở lại trong Nhu Nghi cung đi, chỉ cần nàng ấy bằng lòng tiếp tục chờ đợi, vậy thì nàng ấy vẫn là nữ nhân tôn quý nhất ở trong cung như cũ, sẽ không bạc đãi nàng ấy.” Áy náy của Tống Vĩnh Kỳ đối với Trần Vũ Trúc bởi vì sự bất kính của Trần Nguyên Khánh đối với Ôn Yến mà biến mất hầu như không còn gì cả, y lạnh lùng nói với Trần Nguyên Khánh xong liền dẫn theo Ôn Yến xoay người rời đi.

Trần Nguyên Khánh nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến biến mất trong tầm mắt của mình, lửa giận và oán niệm trong lòng dường như đã càng quét hết lý trí, hắn ta nổi giận đùng đùng đi về phía hậu cung, giống như là quên đi chuyện không lâu trước kia Trương Tiên Huy bởi vì đã tùy tiện xông vào hậu cung mà bị triều thần chỉ trích.

Đọc truyện chữ Full