DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 510

CHƯƠNG 510: MẤT CẢ CHÌ LẪN CHÀI

Kinh Mặc không muốn cuốn Trọng Lâu vào trong tranh đấu thâm cung này, cô bé cảm thấy đệ đệ không đủ khôn khéo đưa đẩy, dựa theo cách nói của mẹ, Trọng Lâu tiếp tục chờ đợi trong cung này thì sẽ bị đám phụ nữ ức hiếp đến mức không còn sót lại chút cặn nào.

Nhưng khi Trọng Lâu lên tiếng nói thì Kinh Mặc biết ngay, tất cả đã không thể thay đổi.

Khanh Nhi không thể Trọng Lâu ở đó mà không muốn mà lại muốn một công chúa như mình.

Nhưng mà, cô bé thật sự lo lắng Trọng Lâu không cách nào đối phó với Khanh Nhi, Khanh Nhi là người như thế nào, cô bé đã sớm biết rõ từ trong cuộc nói chuyện của phụ hoàng và mẹ, là loại người độc ác ăn người còn không biết nhả xương, để đệ đệ sống dưới tay của nàng ta, Kinh Mặc đã cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên rồi.

“Như quý phi, ngươi…” Kinh Mặc còn muốn lên tiếng nói, nhưng đã không nghĩ ra điều kiện có thể hấp dẫn Khanh Nhi.

“Ta cho ngươi thuốc giải kéo dài độc phát tác, ngươi để cho hoàng thượng ghi tên Trọng Lâu dưới tên của ta, hơn nữa, nhớ kỹ lời hứa của ngươi, chuyện liên quan đến Mộc Cúc Hoa…” Khanh Nhi nhìn Kinh Mặc nói từng câu từng chữ.

Lúc nghe Khanh Nhi nói chuyện, sắc mặt Kinh Mặc cũng không dễ nhìn, cô bé lại không biết ngụy trang vẻ mất hứng của mình, cô bé cảm thấy điều kiện như vậy thật sự quá có lợi cho Như quý phi. Nhưng Khanh Nhi cũng đau lòng như vậy, nàng ta vốn nghĩ rằng dựa vào con át chủ bài trong tay, ép sư ca sủng ái mình, chỉ cần bọn họ làm ra chuyện cá nước thân mật, sư ca sẽ không bao giờ lạnh lùng với mình như vậy nữa, nàng ta là người hiểu rõ Tống Vĩnh Kỳ nhất, y vẫn luôn rất mềm lòng.

Nhưng mà, cuối cùng nàng ta vẫn vứt bỏ con át chủ bài quan trọng nhất này, cho dù lấy được thứ mà mấy người Ôn Yến cảm thấy quan trọng nhất, nàng ta vẫn cảm thấy mình bị tổn thất vô cùng to lớn.

“Giao thuốc giải cho ta, ta sẽ thuyết phục phụ hòang ghi tên Trọng Lâu dưới danh nghĩa ngươi.”

“Chờ Hoàng thượng hạ chỉ ghi tên Trọng Lâu dưới danh nghĩa ta, ta sẽ giao thuốc giải vào trong tay ngươi.”

“Vậy lỡ như ngươi…” Trọng Lâu nghe thấy lời Khanh Nhi thì quýnh lên, chỉ là không đợi cậu bé nói xong, Kinh Mặc đã lên tiếng: “Có chuyện Mộc Cúc Hoa bày ra ở đây, nàng ta không dám giở trò gian dối, nếu như nàng ta dám làm bậy, chúng ta sẽ nói chuyện Mộc Cúc Hoa ra, đến lúc đó người phụ nữ độc ác như nàng ta nào có tư cách chăm sóc đệ trưởng thành.”

Khanh Nhi khẽ nhắc nhở rồi ra hiệu cho thị vệ Phi Long Môn mau mau khiêng mình rời đi, cô bé cảm thấy ở trong cung của Như quý phi quá ngột ngạt, cô bé không ngờ mình lại phải thỏa hiệp đến mức như vậy, đánh mất luôn cả đệ đệ của mình, lòng cô bé đang rỉ máu.

Trọng Lâu và An Nhiên đi theo Kinh Mặc rời khỏi cung điện của Như quý phi, Kinh Mặc thấy Trọng Lâu đuổi theo, không nhịn được lớn tiếng quát: “Đệ không biết người phụ nữ kia xấu xa đến mức nào sao? Đệ trở thành con của nàng ta, vậy đệ sẽ bị ăn không còn sót lại chút cặn nào, bình thường cảm thấy đệ ngoài ăn ra thì không có bản lĩnh gì, không ngờ bản lĩnh làm hỏng việc của đệ lại lớn đến vậy, đệ thật sự là…”

Kinh Mặc bày ra dáng vẻ chị cả, tức giận trừng mắt nhìn Trọng Lâu, có lẽ ‘thương nó không may, giận nó không đấu tranh’ chính là cảm giác bây giờ của Kinh Mặc.

Trọng Lâu hiếm khi không tranh cãi với Kinh Mặc, chỉ cúi đầu đứng ở nơi đó mặc cho Kinh Mặc trách mắng.

Bởi vì Trọng Lâu ngoan ngoãn nghe lời, Kinh Mặc không phát cáu được nữa, cô bé khóc hỏi Trọng Lâu: “Đệ gặp phải họa lớn rồi đệ biết không? Có lẽ người phụ nữ xấu xa kia sẽ thật sự hại chết đệ, đệ còn nhỏ như vậy, đệ…”

Nghe Kinh Mặc nói những lời càng ngày càng khó hiểu, Trọng Lâu méo miệng, cái gì mà cậu nhỏ như vậy, tỷ cũng chỉ lớn bằng ta thôi.

“Nếu như phụ hoàng và mẹ biết, còn không lo lắng chết sao, đệ ngốc như vậy, phải làm sao bây giờ…” Bây giờ tất cả trong đầu Kinh Mặc đều là phòng tối dưới lòng đất của cung Như quý phi mà mấy tháng trước mình và Trọng Lâu xông vào, máu tanh và tử vong nơi đó, đến bây giờ vẫn quanh quẩn trong lòng cô bé, cô bé sợ thứ đang chào đón Trọng Lâu chính là vận mệnh như vậy, nếu là như vậy thật, cô bé làm sao xứng đáng với Trọng Lâu, cô bé phải nói lại với phụ hoàng và mẹ thế nào, cô bé là tỷ tỷ, cô bé muốn bảo vệ đệ đệ, nhưng cô bé lại để đệ đệ rơi vào hang ổ của hổ sói.

Nước mắt của Kinh Mặc ngày càng chảy nhiều, tiếng khóc cũng ngày càng lớn, mấy thị vệ đều không nhịn được muốn an ủi cô bé, nhưng bọn họ không biết phải lên tiếng nói gì, hôm nay tiểu công chúa của bọn họ khiến bọn họ quá mức khiếp sợ, bọn họ không biết phải dùng thái độ của người lớn để nói chuyện với cô bé, hay là vẫn coi cô là một đứa bé.

Nhìn cô bé khóc vô cùng đáng thương thế này, bọn họ chỉ muốn ôm cô bé vào trong ngực mà an ủi.

“Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao, ta có bản lĩnh.” Trọng Lâu cũng bị Kinh Mặc khóc mà không còn cách nào, cậu bé có thói quen tranh giành với Kinh Mặc, ngay cả một miếng ăn cũng muốn tranh giành, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Kinh Mặc lo lắng cho mình, lại khiến cậu bé không biết phải làm sao, cậu bé chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở Kinh Mặc, thật ra điều cậu muốn nói hơn là lo lắng của Kinh Mặc vốn dĩ không hề tồn tại.

Lấy bản lĩnh của cậu bé, đừng nói là Như quý phi, dù tất cả phụ nữ trong hậu cung giở âm mưu quỷ kế gì thì cậu bé cũng có thể thoát thân an toàn.

“Đệ đừng an ủi ta, ta chỉ là không yên tâm về đệ, ngu ngốc giống như đệ, tốt nhất chết đi cho xong, đến lúc đó toàn bộ giang sơn của phụ hoàng là của ta, khiến cho người phụ nữ xấu xa kia biết được hậu quả khi công cần ta.” Kinh Mặc nghe Trọng Lâu nói, đáy lòng đã thoải mái hơn nhiều, cô bé chỉ biết nếu như mình tiến vào cung của Như quý phi thì sẽ gặp nguy hiểm, lại quên rằng mình và Trọng Lâu không giống nhau, nhưng đáy lòng vẫn chứa đầy chua xót và không vui, vì thế lời nói ra đều là giận dỗi.

Tất nhiên Trọng Lâu cũng hiểu rõ lời nói của Kinh Mặc chỉ là giận dỗi mà thôi, nên chỉ cúi đầu cười trộm.

Kinh Mặc hiểu rõ con người Trọng Lâu nhất, nên cô bé lau nước mắt mình, vỗ vào bả vai Trọng Lâu nói: “Đệ ở nơi đó của nàng ta, không cần phải làm chuyện gì lớn lao rầm rộ, chỉ cần khỏe mạnh, để phụ hoàng, mẹ và ta yên tâm là được rồi.”

“Tỷ tỷ, ta biết rồi. Phụ nữ các tỷ thật là dông dài.” Trọng Lâu khẽ nói xong còn không nhịn được trêu chọc.

“Đệ yên tâm, ta sẽ nói với mẹ, đệ chê mẹ dông dài, vì thế tôm hùm đất chua cay gì đó, sau này đệ nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, phụ nữ đều thù dai.”

Kinh Mặc tốt bụng nhắc nhở Trọng Lâu xong, không thèm liếc nhìn cậu bé mà đắc ý rời đi.

Trọng Lâu vì lời mình vừa lỡ miệng nói ra mà hối hận không thôi, ở trong mắt cậu bé, bỏ lỡ tôm hùm đất chính là tiếc nuối lớn nhất đời này.

Trọng Lâu sốt ruột đuổi theo Kinh Mặc, cậu bé đang rất lo lắng cho tôm hùm đất của mình, mà lúc này Kinh Mặc lại rầu rĩ không thôi, chuyện liên quan đến ghi tên Trọng Lâu dưới danh nghĩa Như quý phi, sợ là phụ hoàng sẽ không đồng ý.

Cô bé đang suy nghĩ thật kỹ xem phải nói chuyện này với phụ hoàng thế nào, cô bé định bụng chờ mình chuẩn bị đầy đủ rồi mới tìm phụ hoàng thương lượng, lại không ngờ vừa tiến vào cung Thái Vi, đã thấy Tống Vĩnh Kỳ im lặng đứng ở cửa cung, nhìn y bước đến nhưng lo lắng trên mặt vẫn chưa tan hết.

“Mẹ có khỏe không?” Kinh Mặc cho người khiêng cô bé đến trước mặt Tống Vĩnh Kỳ rồi đặt xuống, cô bé ngửa đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, khẽ hỏi.

Tống Vĩnh Kỳ cười khổ, hỏi một câu: “Con đi tìm Khanh Nhi rồi?”

“Không, con…” Kinh Mặc định bụng nói dối, nhưng khi nhìn thấy lửa giận trong đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ, cô bé vội vàng gắng gượng chống người dậy, quỳ gối trên giường mềm.

“Phụ hoàng, con gái sai rồi, con gái không nên đi tìm người phụ nữ xấu xa kia, nhưng con muốn cứu mẹ, con không muốn mẹ chết.” Kinh Mặc ngửa mặt nói chuyện, khóe mắt mang theo nước mắt, làn nước lóng lánh trong mắt lay động tựa làn sóng.

“Những chuyện của người lớn này, không cần các con làm bậy, bây giờ con còn đang dưỡng thương đấy.” Khi nhìn thấy nước mắt của Kinh Mặc, bao nhiêu lời trách móc đều biến mất không còn, Tống Vĩnh Kỳ không nhịn được thở dài, dịu dàng nói với Kinh Mặc.

“Phụ hoàng, con gây họa rồi, con cũng không muốn, con chỉ là không muốn người phụ nữ xấu xa kia được như ý, nàng ta vẫn luôn hy vọng có được người, nàng ta vẫn luôn muốn cướp người đi.” Lời nói của Kinh Mặc vô cùng nghiêm túc, khi nói đến Như quý phi, đáy mắt cô bé đều là căm giận, Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy dáng vẻ này của cô con gái mà mình yêu quý, không nhịn được bật cười.

Đọc truyện chữ Full