DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 594

CHƯƠNG 594: NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐƯỢC

Chắc là giả đi? Bởi vì cho dù nàng đã quay về, cuối cùng thì bọn họ cũng không thể quay về đến năm đó, hắn cũng có thể cảm nhận được điều khác thường, nhưng hắn không dám nghĩ, hắn thậmc hí tự lừa mình dối người mà cảm thấy chỉ cần nàng còn ở cạnh hắn, hắn sẽ không còn mong ước xa vời gì thêm.

Nhưng mà sao nàng có thể làm tổn thương Kinh Mặc mà Kinh Mặc, cái đứa bé đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, không biết bắt đầu từ khi nào mà đã chiếm mất vị trí của Vũ Trúc, cho hắn ấm áp, cho hắn sức mạnh, cũng làm cho hắn cảm nhận được máu trong tim đang kích động.

Chắc bây giờ Kinh Mặc đang hận hắn lắm đúng không?

Hình như cô bé chẳng có lý do gì mà không hận hắn cả, bọn họ vốn là kẻ thù, không phải cô bé là con của Ôn Yến sao? Nhưng vì sao khi nghĩ đến chuyện Kinh Mặc hận hắn, trong lòng hắn lại cảm thấy hốt hoảng như thế…

Từ sau khi Vũ Trúc chết đi, chỉ có Kinh Mặc mới có thể làm tim hắn mềm mại, không kềm được mà muốn đi yêu thương…

Nhưng…

Đáy lòng Trần Nguyên Khánh lại có rất nhiều thứ không thể giải thích được, nhưng hình như hắn đã xác định, Nhu phi trong cung không phải muội muội của hắn.

Thật ra phải biết từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận, hắn tin Tống Vĩnh Kỳ thật sự đưa muội muội quay về, cho nên cho dù hắn nhận thấy được ngăn cách giữa hai huynh muội, hắn cũng chỉ tự lừa mình dối người mà nói với bản thân, muội muội đã gặp quá nhiều chuyện tủi thân, tính cách đương nhiên phải thay đổi…

Nhưng lừa mình dối người cũng chỉ là lừa mình dối người, chỉ cần có người vạch trần, chính hắn cũng sẽ không thể tin được nữa.

“Muội muội, ca ca thật xin lỗi muội.” Im lặng một lúc lâu, Trần Nguyên Khánh đột nhiên thở dài, sau đó nghẹn ngào nói.

Nếu Trần Vũ Trúc chỉ là Trần Vũ Trúc, đã chết cách đây thật nhiều năm trước, vậy thì trong trí nhớ của hắn và những người khác, nàng vĩnh viễn là một nữ nhân vô cùng tốt bụng và ngây thơ, nhưng bây giờ thì sao?

Hắn vẫn luôn cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ rất có lỗi với muội muội của hắn, nhưng mà hắn thì sao? Dùng hàng giả để đổi lấy sự áy náy của Hoàng Thượng và Ôn Yến một cách đương nhiên, làm nàng ta cấu kết với Tử Húc Quốc, bắt công chúa đi.

Thậm chí Trần Nguyên Khánh còn bắt đầu cảm thấy may vì Hoàng Thượng bạc tình với nàng, lúc trước hắn từng hận sự bạc tình của Tống Vĩnh Kỳ bao nhiê thì bây giờ trong lòng hắn càng cảm ơn nó bấy nhiêu, nếu Tống Vĩnh Kỳ thật sự cưng chiều nàng, vậy nàng sẽ lấy đi bao nhiêu bí mật quốc gia, lại sẽ làm cho Đại Lương gặp tai nạn lớn cỡ nào?

Trần Nguyên Khánh không dám tiếp tục tưởng tưởng nữa, tuy hắn rất hận Tống Vĩnh Kỳ, tuy hắn rất hận Ôn Yến, nhưng lại rất yêu quốc gia của hắn, hắn sẽ kéo dài chuyện quân sự để bản thân có thể thu được lợi ích lớn nhất, nhưng sẽ không bao giờ phản bội quốc gia của chính hắn.

Bởi vì quốc thổ này đều là do các huynh đệ thủ hạ của hắn dùng máu thịt của họ để bảo vệ, hắn không cho phép nước địch bước vào dù chỉ một bước, cho nên đừng nói là muội muội giả, cho dù là Trần Vũ Trúc thật nếu dám làm ra chuyện phản quốc, hắn cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Đây là điểm giới hạn của hắn, đây là điểm giới hạn mà bất cứ người nào cũng biết được của Trần Nguyên Khánh hắn.

Trần Nguyên Khánh lảo đảo đứng dậy, hô to với thị vệ đang đứng ngoài cửa: “Mang rượu đến đây cho ta.”

Đã lâu lắm rồi Trần Nguyên Khánh chưa được say, lúc hắn mang binh đánh giặc thì rất hiếm khi uống rượu, vì muốn đầu óc luôn giữ được sự tỉnh táo, nhưng mà bây giờ hắn lại ghét đầu óc tỉnh táo, hắn chỉ muốn làm cho ngực đừng nặng nề như vậy nữa, hắn chỉ muốn hít thở một cách sảng khoái, hắn nhớ cái sự cố gắng không chút băn khoăn, chỉ vì muốn muội muội được hạnh phúc như lúc trước.

Nhưng bây giờ muội muội đã không còn, hắn làm gì có động lực nữa…

Nhưng mà Trần Nguyên Khánh lại không thể nào ngờ được, rượu làm hắn quên mất sự đau khổ khi mất đi muội muội, nhưng lại triệu hồi Kinh Mặc đến.

Côbé cười tủm tỉm nhìn hắn, dưới đáy mắt toàn là ý cười, nhưng nụ cười kia lại giống như đang trào phúng, làm tim Trần Nguyên Khánh đau nhói.

“Người muốn ta đưa cho người hổ phù, ta đã làm theo đúng những gì người muốn, người không được mắng chửi ta nữa, ta cũng không nỡ làm người bị thương, ta không biết nữ nhân kia là giả, sau này ta sẽ bồi thường cho người.” Nhìn bóng dáng Kinh Mặc mờ ảo đứng trước mặt, Trần Nguyên Khánh nhịn không được nói hết những lời áy náy trong lòng ra, nhưng sau khi nói xong, lòng hắn lại càng thêm chua xót.

Hắn thật sự rất thích Kinh Mặc, trước kia hắn không muốn thiếu Kinh Mặc quá nhiều, nhưng hình như hắn đã thiếu Kinh Mặc rồi.

Nếu trước kia không phải chính hắn cứ nhất quyết yêu cầu, Kinh Mặc sẽ hưởng thụ cuộc sống yên bình của cô bé cùng Ôn Yến, là chính hắn làm cô bé phải chịu ấm ức.

“Người yên tâm đi, sau này sẽ không có người nào làm người tủi thân nữa, ta sẽ bảo vệ người, sau này sẽ không có người nào dám có ý đồ gì với người.” Trần Nguyên Khánh nâng chén hứa hẹn với cô bé đứng trước mặt, lời nói vừa thành khẩn lại rất nghiêm túc, nhưng hắn lại không biết, lúc này hắn không phải đang đối mặt với Kinh Mặc, Kinh Mặc chỉ là một ảo ảnh khi hắn say mà thôi.

Lúc này Kinh Mặc đã bước vào Thành Thượng Lật, dẫn theo hơn hai mươi tên thổ phỉ, đi đến phủ thành chủ trong ánh nắng sớm mờ ảo.

Đến một góc cách cửa sau của phủ thành chỉ không xa, Kinh Mặc dùng hòn đá vẽ bố cục trong thành lên mặt đất, sắp xếp người của cô bé đến những chỗ quan trong nhất.

Chờ Kinh Mặc nói xong, trong mắt Trần Tử Ham đã đầy vẻ nôn nóng.

“Các ngươi đi đi, dùng lửa làm tín hiệu, thấy lửa bốc lên, lập tức tản ra lời đồn, cứ nói kho thóc bị thiêu, tiếp theo triều đình sẽ không còn lương thảo nữa, không bao lâu sau triều đình sẽ cho lui binh.” Kinh Mặc nói nhỏ, giống như không hiểu được ý trong lời nói Trần Tử Ham.

“Kinh Mặc, người thì sao? Người đi đâu? Ai đi đốt lửa?” Lúc này Trần Tử Ham mới hiểu được vì sao Kinh Mặc lại nói không có nguy hiểm đến tính mạng, thì ra từ trước đến giờ cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc giao chuyện nguy hiểm cho bọn họ.

“Ta có sắp xếp khác, các ngươi yên tâm đi, chỉ cần các ngươi làm xong chuyện này, chúng ta mới coi như là chiến thắng.” Trong lòng Kinh Mặc đã có tính toán từ trước, cô bé khẽ nói với nhóm thổ phỉ xong, lập tức đứng dậy đi về hướng phủ thành chủ.

“Kinh Mặc, ta đi cùng người.” Trần Tử Ham nói xong lập tức đuổi theo Kinh Mặc, cứ như muốn bảo vệ Kinh Mặc.

Kinh Mặc cười nhìn Trần Tử Ham, nói nhỏ: “Chỗ ta phân cho ngươi chính là khu dân nghèo của Thành Thượng Lật, lương thực của bọn họ trên cơ bản đều mua theo ngày, nói cho bọn họ biết không còn lương thực nữa, bọn họ sẽ càng sợ hãi, không lẽ ngươi còn trông cậy vào mấy quan lớn quý nhân vì không có nhà mà lo lắng sợ hãi lan truyền tin đồn sao?” Đáy mắt Kinh Mặc hiện lên một chút độc ác, cô bé khó chịu như thế, làm Trần Tử Ham có hơi hoảng loạn.

“Nhưng người chỉ là một đứa bé, đi phủ thành chủ đốt kho lúa, như thế…” Trần Tử Ham nghĩ đến để Kinh Mặc đi vào nơi nguy hiểm, vô cùng đau lòng.

“Ta là một đứa nhỏ, bọn họ mới không đề phòng ta, chỉ khi không có đề phòng thì chúng ta mới có phần thắng, ngươi đi theo ta chỉ làm cho mục tiêu trở nên lớn hơn, đến lúc đó cũng càng nguy hiểm hơn, nếu ngươi có thù hận thâm sâu gì với ta thì cứ việc đi theo ta đi, nhưng đến lúc đó hai chúng ta đều sẽ bị bắt, chúng ta phải rời khỏi những huynh đệ kia…” Kinh Mặc nói xong rồi nhìn chằm chằm vào Trần Tử Ham, nhìn đến trong lòng Trần Tử Ham cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

“Người cẩn thận, nếu đến giờ Thìn mà chúng ta còn không nhìn thấy tín hiệu lửa cháy, cho dù ta và các huynh đệ không cần mạng cũng đều sẽ xông vào phủ thành chủ cưu người ra, cho nên nếu bị bắt thì người đừng giãy dụa, cứ ngoan ngoãn, bọn họ sẽ không làm một đứa nhỏ như người chịu ấm ức gì.” Trần Tử Ham nhìn bóng dáng rời đi của Kinh Mặc, khẽ dặn.

Tuy không muốn có kết quả như thế, nhưng nếu không thể nào tránh được kết quả đó, vậy phải nghĩ kỹ đường lui…

“Yên tâm, sẽ không làm ngươi làm anh hùng đi cứu mỹ nhân đâu, yên tâm, ta sẽ sống thật tốt, còn khỏe mạnh mà chờ nhóm Lý tướng quân giết thẳng vào Thành Thượng Lật.” Kinh Mặc nói khẽ, trong mắt vô cùng kiên định.

Cô bé có cách đốt lửa, có cách để làm bản thân thành công, cô bé nhất định phải giành được Thành Thượng Lật.

Đọc truyện chữ Full