DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 649

CHƯƠNG 649: GẶP LẠI CỐ NHÂN

Ôn Tư biết rõ rằng mình đã không còn nhỏ, nếu như không có chuyện muốn hòa thân, có lẽ Thái Tử Phi đã sớm đánh chủ ý lên người mình.

Liên quan đến chuyện cả đời của mình, Ôn Tư đương nhiên không muốn bị Thái Tử Phi phá hủy, nàng không cầu có thể có được một mối nhân duyên tốt, chỉ cầu không liên lụy đến Thái tử ca ca, có thể giúp Thành Nhi một tay.

Vậy nên Công chúa Ôn Tư tiến cung cầu kiến Hoàng hậu trong đêm, mẹ con hai người nói chuyện gì không có người nào biết, chỉ có điều sau khi Công chúa Ôn Tư ra khỏi Phượng Tê cung, trên mặt mang theo ý cười.

Đương nhiên, mỗi lần Công chúa Ôn Tư tiến cung đều sẽ hài lòng mà về, ai bảo nàng là tiểu công chúa mà Hoàng Thượng, Hoàng hậu và Thái tử điện hạ yêu thương nhất chứ!

Công chúa Ôn Tư cũng không vội vã trở về phủ thái tử, trước tiên nàng trở về phủ công chúa của mình lấy đồ, sau đó lại dẫn Huyên Nhi đi dạo trong thành, lấy cớ đẹp là: Giải sầu.

Thái tử ca ca bệnh nặng, nàng ở trong phủ thái tử bị đè nén vô cùng, đi đến Phương Tê cung gặp mẫu hậu, cái mà mẫu hậu nói cũng là khó khăn trên triều của phụ hoàng, nàng rất thương bọn họ, nhưng nàng cũng cần nghỉ xả hơi, nếu không bị những tâm trạng tiêu cực này đè ép, nàng sợ nói không chừng mình sẽ sụp đổ lúc nào không biết.

Mà bây giờ người có thể giúp đỡ phụ hoàng chỉ có mình, có thể giữ gìn tính mạng của Thái tử ca ca cũng chỉ có chính mình.

“Chúng ta đi mua cho Thành nhi chút đồ chơi, một đứa trẻ mới hơn hai tuổi mà ngày nào cũng chững chạc đàng hoàng giống như ông già vậy!” Công chúa Ôn Tư mang theo Huyên Nhi đi đến một cửa hàng treo mặt nạ trẻ em, mà đúng lúc này một chiếc xe ngựa đột nhiên vọt đến từ một giao lộ ở phía xa, tốc độc cực nhanh, mục đích chính xác.

Huyên Nhi nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của những người xung quanh, theo bản năng muốn bảo vệ công chúa Ôn Tư, nhưng khi con ngựa lao về phía bọn họ, thân thể nàng ta đã bị người nào đó kéo một cái, nàng ta ngã xuống đất, mà Công chúa Ôn Tư mà nàng ta muốn bảo vệ đã xoay người bảo vệ nàng ta.

Ngay khi móng ngựa sắp rơi xuống người Ôn Tư, bỗng nhiên nó hướng về phía bên cạnh bọn họ ngã xuống, chờ đến khi Ôn Tư lấy lại tinh thần nhìn về phía con ngựa đang nằm xuống kia thì miệng nó đã sùi bọt mép, tứ chi run rẩy.

“Công chúa, người không sao chứ? Người không sao chứ? Người làm sao…” Huyên Nhi cũng tỉnh táo lại trong sự khiếp sợ, nàng ta lo lắng kiểm tra thân thể Ôn Tư, trong mắt đều là nước mắt cảm kích.

Công chúa Ôn Tư không nói gì, chỉ đi đến nơi con ngựa đã ngã xuống, một cái phi tiêu màu bạc trắng đâm vào cổ con ngựa, máu tươi đèn ngòm trào ra…

Rõ ràng có thể khiến con ngựa trong khoảng thời gian ngắn ngất xỉu dưới đất thì trên phi tiêu kia phải chứa độc dược trí mạng…

“Không có bản lĩnh cứu được người khác thì cũng đừng khoe khoang!” Tống Vĩnh Kỳ rất không vui nói với nữ tử đang quay lưng về phía mình, giọng nói lạnh lùng như băng.

Lộ công công nghe thấy chủ nhân của mình nói như vậy thì muốn khuyên nhủ, con gái nhà người ta đã bị dọa cho sợ hãi, y còn muốn nói những lời như vậy, thật sự là…

Trước đó khi Ôn Yến môn chủ ở đây, ông ta cũng không thấy chủ tử nhà mình lạnh lùng và ác miệng như vậy.

“Ngươi người này thật là vô lý, tiểu thư nhà ta cứu ta hay không cứu có liên quan gì đến ngươi?” Huyên Nhi vẫn đang cảm động vì ơn cứu mạng của công chúa, nghe được có người nói công chúa nhà mình, đương nhiên nàng ta sẽ không chịu để yên, thế nhưng nàng ta một lòng chung tâm hộ chủ, Lộ công công cũng không phải ăn không ngồi rồi, mặc dù trong lòng ông ta oán thầm chủ tử của mình ác miệng, nhưng với người khác lại không lưu tình chút nào.

“Đương nhiên là có liên quan, nếu không phải chủ tử của ngươi không biết tự lượng sức mình, gia chủ của chúng ta đâu cần phải lãng phí một cái phi tiêu, phi tiêu đó làm bằng bạc nguyên chất, độc được bôi ở phía trên thuộc hàng cực phẩm, vào máu là chết, nếu không ngươi cho rằng tiểu nha đầu ngươi còn có mạng để ở đây chỉ trích chủ tử nhà chúng ta sao?”

“Đa tạ ân cứu mạng, hai ngàn lượng bạc này coi như là chúng ta tạ lễ!” Công chúa Ôn Tư kìm lại Huyên Nhi, người đang giơ chân lên vì tức giận, lấy một tờ ngân phiếu từ trong tay áo ra, quay người muốn đưa cho Lộ công công.

Hai ngàn lượng ngân phiếu có thể chi tiêu cho mười mấy gia đình trong một năm, vậy nên món quà tạ lễ này thật sự rất đủ rồi.

“Tiểu cô nương này thật sự là, biết bí dược kia của chúng ta đáng gia bao nhiêu tiền không? Cầm hai ngàn lượng liền muốn đuổi chúng ta sao?” Lộ công công rất bất mãn, cảm thấy chủ tử của mình bị người khác coi thường, bí dược đỉnh cấp hậu cung Đại Lương làm sao có thể chỉ có hai ngàn lượng bạc là có thể đuổi đi.

Nhưng sau khi Lộ công công nói xong liền ngây dại, ông ta không ngờ khi ngẩng đầu lên nhìn lại là…

“Ngươi nói bí dược kia đáng tiền thì đáng tiền sao? Ta cũng nói nó không đáng tiền thì sao?Ai biết các người có phải thấy tiểu thư nhà chúng ta không phú thì quý nên muốn mượn ơn cứu mạng để lừa bịp chúng ta không?” Huyên Nhi căm tức hét lên với Lộ công công, Lộ công công lại ngơ ngác nhìn Ôn Yến, nước mắt trong mắt không nhịn được mà rơi xuống.

“Ông… Ôn…, Môn… Môn chủ…” Lộ công công không khống chế được sự kích động của mình, ông ta không ngờ nữ nhân hôm qua thấy trong bức họa kia lại đứng ở trước mặt mình, chủ tử của bọn họ, rốt cục đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng…

Lộ công công không thể khống chế được sự vui sướng trong lòng, ông ta không thể không kéo nhẹ góc áo của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng tất cả sự chú ý của Tống Vĩnh Kỳ đều đặt ở trên phong thư trước mặt mình, thư là do Chung Phục Viễn gửi tới, hơn một năm trước ki bắt đầu đi du sơn ngoạn thủy anh ta nói với Tống Vĩnh Kỳ rằng có lẽ Ôn Yến đang ở Tử Húc quốc.

Tống Vĩnh Kỳ đang suy nghĩ xuất thần, bây giờ rất nhiều người đều biết Ôn Yến đang ở Tử Húc quốc, y cũng biết, nhưng y phải đi đâu để tìm thấy Ôn Yến?

“Chủ tử, môn chủ, là Ôn Yến môn chủ.” Lộ công công thấy Tống Vĩnh Kỳ không có động tĩnh gì thì thấp giọng nói, lời của ông ta rất suốt ruột, nhưng không hề cắt đứt được dòng suy nghĩ của Tống Vĩnh Kỳ.

“Nếu chủ tử của các người đã không có ý kiến gì với hai ngàn lượng bạc ta lễ này thì ngươi còn ở đây nhảy nhót làm gì?” Trong mắt Huyên Nhi thì phản ứng của Lộ công công giống như người bị bệnh thần kinh, nàng ta không muốn lắm lời với ông ta, liền đem ngân phiếu trong tay công chúa Ôn Tư nhét vào trong tay Lục công công, sau đó nắm tay Công chúa Ôn Tư, nghênh ngang rời đi.

Lộ công công thấy Công chúa Ôn Tư muốn rời đi thì vô cùng bối rối, ông ta kéo cánh tay Tống Vĩnh Kỳ lớn tiếng hô: “Chủ tử, chúng ta đã tìm được Ôn Yến môn chủ, thật sự đã tìm được, ngài nhanh hoàn hồn đi, nếu không…”

Lộ công công không dám nghĩ, nếu lần này bọn họ thật sự bỏ qua thì lần sau muốn gặp lại phải đợi đến lúc nào…

Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ cũng lấy lại tinh thần, y cho rằng Lộ công công nhìn thấy lá thư trong tay mình nên mới nói như vậy, nên khi y ngẩng đầu nhìn về hướng cánh tay Lộ công công chỉ, chỉ thấy bóng lưng công chúa Ôn Tư và Huyên nhi.

Bọn họ đã dặn dò xong việc cho người đi điều tra con ngựa bị điên kia, sau đó rời đi.

Nhưng tấm lưng đó cũng đã sớm là bóng dáng quen thuộc khắc sâu trong lòng y.

“Các ngươi chờ một chút, chờ một chút, chủ tử của chúng ta có lời muốn nói!” Lộ công công sốt ruột hét lên sau lưng công chúa Ôn Tư và Huyên Nhi, Công chúa Ôn Tư muốn quay đầu lại nhưng bị Huyên Nhi giữ chặt, đồng thời nghiêm túc cảnh cáo nói: “Công chúa, hiện tại thế phong nhật hạ, rất nhiều người mang ân cầu báo, nếu chúng ta đã cho họ bạc, vậy cũng không nợ bọn họ gì nữa, tuyệt đối đừng để bọn họ dây dưa!”

Lúc nói chuyện vẻ mặt Huyên Nhi rất nghiêm túc, trong lòng vô cùng căm phẫn, nhìn dáng vẻ của nàng ta, một câu cự tuyện công chúa Ôn Tư cũng không nói nên lời.

“Vị cô nương này xin dừng bước, tại hạ có lời muốn nói với cô nương.” Thấy nữ tử phía trước không có ý định dừng bước, Tống Vĩnh Kỳ vội vàng đuổi theo, khẽ nói phía sau lưng bọn họ.

“Cô nương của chúng ta không có gì để nói với các người, hai ngàn lượng bạc đủ để báo đáp ân cứu mạng của các ngươi, hơn nữa là các ngươi chủ động muốn cứu người, không phải chúng ta cầu xin các ngươi cứu, các ngươi quấn lấy cô nương của chúng ta như vậy, sẽ hỏng khuê dự của cô nương của chúng ta!” Huyên Nhi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trong lòng đã nổi nóng không khống chế nổi, nàng ta không nhịn được quay đầu hét lên với Tống Vĩnh Kỳ.

Công chúa Ôn Tư cũng quay đầu lại, nhưng không nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, chỉ dịu dàng nói với Huyên Nhi: “Được rồi Huyên Nhi, đừng nóng giận vì người không đáng, không đáng giá.”

Lời của Ôn Tư dịu dàng, mang theo một chút khàn khàn, khác với Ôn Yến.

Nhưng dáng vẻ dịu dàng lúc nàng nói chuyên khiến Tống Vĩnh Kỳ nghĩ đến trước đó rất lâu, trong Thải Vi cung, Ôn Yến đã từng nói chuyện với Thiên Sơn như thế, ôn nhu nhã nhặn, tất cả quen thuộc giống như mộng cảnh.

Đọc truyện chữ Full